Trời bất chợt đổ cơn mưa xối xả, trút xuống thành phố vốn đang nhộn nhịp. Chẳng mấy chốc chỉ còn văng vẳng lại tiếng mưa rơi, tiếng xe cộ inh ỏi ngoài giao lộ. Mưa, cuốn trôi đi tất cả những ồn ào, những náo nhiệt, nhưng lại gieo lên trong lòng người một buồn man mác khó tả.
Hạ Mẫn ngồi trước tivi, ánh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ. Cô thích mưa, nhưng không phải là một cơn mưa nặng hạt như vậy.
Cô dời tầm mắt, bật tivi đến kênh âm nhạc, vừa hay đang phát bài mà cô thích.
Hạ Mẫn toan đứng dậy rót một ly nước thì từ trong bếp, một hình bóng quen thuộc bước ra, tay cầm ly nước cam đi đến trước mặt cô, "Em uống nước đi."
Cô nhận lấy ly nước, nhìn anh cười, "Cảm ơn anh."
"Anh đang hầm canh, đợi xíu nữa là ăn được." Anh ngồi xuống cạnh cô, vẻ thoải mái.
"Ừm." Cô gật gật đầu, mắt vẫn chăm chăm vào chiếc tivi. Trời thì mưa, tivi thì phát bài nhạc mình thích, lại còn được người khác nấu cơm cho ăn, quả là sung sướng không gì bằng. Cô phải tranh thủ hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này, biết đâu đây là lần cuối mà cô được như vậy thì sao.
Ngồi được một lúc thì canh hầm cũng xong, cô theo anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm.
Trong lúc ăn, cô và anh đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Tuy chỉ là những câu chuyện đơn giản nhưng nó lại khiến cô cười nhiều hơn. Từ khi biết bản thân mình chỉ còn sống được sáu tháng, cô đã cố gắng từng ngày từng ngày để khiến bản thân không phải hối tiếc gì. Cô có cười, nhưng luôn là những nụ cười tự an ủi chính mình, an ủi cái thân đang ngày càng suy yếu đi vì bệnh tim. Cô cứ mãi an ủi mình, rồi sẽ tìm được trái tim phù hợp thôi, nhưng... cô phải đợi đến khi nào chứ.
Người ta nói đợi chờ là hạnh phúc. Nhưng với cô, đây có được gọi là hạnh phúc không, hay nó chỉ là sự cố chấp của bản thân cô. Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, đợi chờ như thế này liệu có được đáp lại hay không? Hay nó chỉ càng khiến cô thêm hy vọng rồi lại thêm thất vọng.
"Mưa vẫn không chịu dứt nhỉ!" Cô nhìn ra ngoài cửa, mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu của sự kết thúc. "Hay tối nay anh ở lại đây đi, chứ mưa như vậy anh cũng không về được." Cô quay sang nhìn anh, giọng nói bình thản.
Anh nhìn cô vẻ đăm chiêu. Mặc dù lời cô nói không mang hàm ý sâu xa gì, nhưng lại thốt ra trước mặt một tên đàn ông như vậy, khiến anh cũng có chút suy nghĩ không đứng đắn. Cô gái này, quả nhiên vẫn không hề có tính phòng bị chút nào.
Anh lấy tay gõ nhẹ lên trán cô, giọng trách cứ, "Có phải em đã quên lời dặn của anh rồi hay không? Anh đã bảo đừng tùy tiện đối tốt với người khác rồi mà."
Cô sờ trán, vẻ mặt ai oán, "Có sao đâu mà."
"Sao lại không sao?"
"Vì người đó là anh mà."
Lời nói của cô khiến anh câm nín. Anh nhìn cô, không biết nên nói gì, chỉ thấy có một cảm giác hân hoan, vui vẻ chạy tung tăng trong lồng ngực.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, chỉ hy vọng ánh mắt này luôn luôn hướng về phía anh, luôn luôn mỉm cười khi nhìn anh.
Anh đứng dậy, mở học tủ lấy liều thuốc đã kê đơn sẵn đưa đến trước mặt cô, "Nào, uống thuốc."
Cô nhìn liều thuốc trong tay anh, không một chút biểu cảm cho thẳng vào miệng. Vị đắng nhanh chóng lấp đầy khoang họng, dù đã quen với nó nhưng vẻ mặt cô vẫn không kiềm được mà nhăn lại.
"Được rồi, đi ngủ thôi."
Anh đưa cô về phòng, sau đó cũng đi về hướng phòng dành cho khách.
Cô nằm mãi mà vẫn không ngủ được, đành xuống nhà bếp rót một ly nước rồi đi lên sofa ngồi.
Cô nhìn ra bên ngoài, cơn mưa đến giờ vẫn chưa dứt, cả căn phòng đều tràn ngập khí lạnh. Cái trụ đèn ngoài đường cứ liên tục chớp tắt chớp tắt, không biết khi nào dừng lại. Nhìn nó cô lại liên tưởng đến chính mình, không biết đến lúc nào thì trái tim này sẽ ngừng đập mãi mãi.
Từng ấy ngày chờ đợi là từng ấy thời gian cô đã sống hết mình. Cô hy vong, hy vọng sẽ nhanh chóng tìm được trái tim phù hợp, hy vọng mình có thể sống lâu hơn và hy vọng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ. Chỉ cần cô nhắm mắt, đến khi mở ra, mọi thứ đều quay về như lúc chưa có chuyện gì.
Nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn, mọi thứ mà cô hy vọng nó đều đi ngược lại hoàn toàn. Nó dập tắt mọi mong chờ của cô, khiến cô phải thừa nhận đây là cuộc đời của cô, là số phận mà cô buộc phải gánh lấy.
Cô bóp chặt ly nước trong tay, nước mắt từng giọt chực chờ rơi xuống. Cô thật sự đã cố gắng mỉm cười, cố gắng thật hạnh phúc, nhưng tại sao nước mắt vẫn cứ rơi. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết rồi mà, sao lồng ngực lại đau đến vậy, sao cô lại không cam tâm đến vậy.
Nước mắt cứ thế lã chã rơi, cho đến khi có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, cô mới ngước lên nhìn.
Anh nhìn cô, nét mặt bình tĩnh, nhưng cô lại thấy trong đôi mắt ấy lại ánh lên một vẻ đau khổ, "Không sao đâu mà, rồi sẽ tìm được thôi."
Anh ôm cô vào lòng, đôi tay run run như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức.
Cô tựa đầu lên vai anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Lời anh nói cũng chính là hy vọng cuối cùng mà cô đã từng bám víu vào nó để có thể sống tiếp. Nhưng đến khi gặp anh, cô nhận ra, anh mới là người níu lấy hy vọng sống của cô. Hóa ra cô đã yêu anh mất rồi, cũng ã lún sâu đến mức không thể nào thoát ra được nữa.
Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói dịu dàng mà nghiêm túc: "Chúng ta đi du lịch nhé!"
"Đi đâu?"
"Bất cứ đâu mà em muốn."
Cô nhìn anh, nhìn người mà cô đã trao trọn trái tim. Cô chỉ muốn bên anh thật lâu, thật lâu hơn nữa. Cô không muốn phải rời xa anh, càng không muốn anh phải vì cô mà đau khổ. Nếu cô mà chết đi thì anh... phải làm sao đây?
"Được."