Những hộ dân ở đây phần lớn đều là nhân viên công sở, điều kiện vệ sinh cũng không tốt.
Cỏ dại xung quanh cao tới nửa thước; nhất là vào mùa hè, cỏ mọc um tùm, không ai biết trong đó có thứ gì ẩn nấp.
Trần Thiên Mặc quả nhiên thấy đôi chân lộ ra ngoài bụi cỏ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là anh.
Anh mặc đồng phục huấn luyện của bộ đội, hơn nữa chân dài hơn đôi chân này.
Trần Thiên Mặc ngồi xổm xuống, muốn xem người nằm trong bụi cỏ là ai. Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng ồn ào.
“Mày thích xen vào việc của người khác hả! Ông đây xử... Á!”
Lúc này Trần Thiên Mặc mới thấy phía dưới bụi cỏ còn có một phần đất lõm xuống, địa thế hơi thấp nên bị cỏ dại phía trên che khuất. Nếu không có tiếng kêu thì rất ít người để ý tới bên đó.
Cô rẽ cỏ ra, cúi người nhìn xuống. Bên kia vốn là một hốc nước, nước cạn đi lộ ra đáy đất nứt nẻ, trong đó có rất nhiều rác rưởi.
Xe máy đổ nghiêng ở bên kia, bên cạnh là một người đang nằm; tiếng mắng chửi ầm ĩ ban nãy là do gã phát ra, bây giờ trong miệng gã chỉ có thể nói những lời xin tha thứ.
Chân của Vu Sưởng Mặc giẫm lên người của gã, trái tim Trần Thiên Mặc giật thót.
Anh đuổi tới đây, đầu tiên đánh ngã một tên trong đội cướp, chính là gã nằm trong bụi cỏ. Sau đó lại đuổi theo tên cướp lái xe máy tới ngõ cụt, đạp gã ngã xuống. Từ vị trí xe bị đổ, Trần Thiên Mặc suy đoán, hẳn là anh đã lao lên từ phía sau, bắt gọn người ngồi phía sau xe, sau đó...
Trần Thiên Mặc nhìn tình hình, bên cạnh xe máy còn có một chai rượu vỡ.
Hẳn là Vu Sưởng Mặc đã kéo một tên xuống, tiện tay nhặt một chai rượu trên mặt đất, ném trúng tên muốn lái xe bỏ chạy theo đường mòn; sau đó dùng một chiêu xử lý tên ở trên này, lại nhảy xuống đuổi theo cái tên bị anh dùng chai rượu ném trúng.
Trong thời gian ngắn nhất đối phó được với hai tên cướp vặt có phương tiện giao thông. Lợi hại.
Vu Sưởng Mặc đánh ngã tên kia, sờ một lượt trên người gã, lấy được điện thoại di động của Trần Thiên Mặc. Cảm thấy có ánh nhìn, anh ngẩng đầu lên xem thử - cô và anh bốn mắt nhìn nhau.
Vu Sưởng Mặc một lần nữa đờ người ra.
“Cẩn thận!” Trần Thiên Mặc thấy người sau lưng anh đứng lên, trong tay cầm chai rượu vỡ. Gã muốn đánh lén anh!
Vu Sưởng Mặc thậm chí còn không quay đầu lại, một chân đạp ra sau với vẻ phóng khoáng, gạt ngã người một cách chính xác.
Thân thủ này... Trần Thiên Mặc thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Người này thật sự là Vu Sưởng Mặc mà cô biết sao? Cái người chơi bóng với cô mà chưa từng thắng?
Kiếp trước hai người thỉnh thoảng lại đi đánh golf hay tennis. Trong ấn tượng của Trần Thiên Mặc, chỉ cần cô và anh một chọi một thì trước giờ anh chưa từng thắng. Điều này khiến cô luôn có cớ trêu đùa anh, nói một thân cơ bắp của anh chỉ tốt mã dẻ cùi, chỉ đẹp mắt mà không có tác dụng vận động. Nói tóm lại anh luyện tập thân hình cường tráng để lừa gạt người khác.
Đối với lời chế nhạo của cô, từ trước tới giờ anh không hề phản kháng. Duy chỉ có một lần anh miễn cưỡng nói rằng ban đầu anh đã từng ở đội đặc chủng không quân.
Sau đó, ừm, lại thua ba lần nữa.
Bởi vậy Trần Thiên Mặc tự giác hiểu anh “chiến đấu” ở bàn giấy.
Hôm nay được tận mắt chứng kiến, người ta không chỉ không chém gió mà còn không phải là người làm bàn giấy.
Chân Vu Sưởng Mặc đạp lên một người, trong tay cầm điện thoại di động của Trần Thiên Mặc, ấn số điện thoại. Cô cứ tưởng anh đang gọi cảnh sát, kết quả lại nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ chiếc áo khoác mình đang ôm.
Ồ, gọi cho chính mình hả? Đây là muốn lấy số của cô sao?
Hơn nữa, tiếng chuông điện thoại này... sao lại giống với cô? Cùng một kiểu điện thoại, cùng một tiếng chuông điện thoại?
Vu Sưởng Mặc không hề thay đổi sắc mặt, anh ném điện thoại cho cô: “Gọi cảnh sát đi.”
...
Trần Bách Xuyên ở nhà ôm mỹ nhân béo mập của mình, uống một ít rượu. Đồn cảnh sát gọi tới nói con gái của ông đang ở đó, ông sợ tới mức giật mình, tỉnh rượu hơn một nửa. Sau đó vội vàng dẫn dì nhỏ nhanh chóng tới đồn cảnh sát.
Mà lúc này Trần Thiên Mặc đã viết xong biên bản, cùng Vu Sưởng Mặc lần lượt ra khỏi đồn cảnh sát. Hai người đứng trên bậc cầu thang, một người ôm áo không nói gì, một người nhìn thẳng phía trước trông vô cùng đường hoàng.
Tình cảnh lúc này có hơi ngại ngùng.
Viên cảnh sát mới làm biên bản với Trần Thiên Mặc chạy tới, nở nụ cười tươi sáng với cô: “Sư muội!”
Khi đang viết biên bản, cô phát hiện anh cảnh sát khu vực này là người học cùng trường. Anh ta gọi như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Trần Thiên Mặc nở nụ cười lễ phép với anh ta, anh cảnh sát khu vực vừa đi làm chưa được bao lâu liền thấy mê muội.
Đây chắc chắn là hoa hậu giảng đường cấp nữ thần đó! Lúc lập biên bản đã có cảm tình rồi, bây giờ xử lý công việc xong xuôi, đương nhiên phải đuổi theo nói vài câu.
“Sư huynh vất vả rồi.”
Anh cảnh sát khu vực xoa đầu: “Nhà của em ở chỗ nào, có cần anh đưa em về nhà không? Vừa hay anh cũng muốn xuống khu dân cư để kiểm tra hộ khẩu.”
“Không thuận đường đâu.” Vu Sưởng Mặc vẫn nhìn về phía trước, chỉ là thu lại ánh mắt đang nhìn phong cảnh phía xa xa, đối với những người ở bên cạnh cô thì anh lộ ngay ra “mũi nhọn”.
Anh trai cảnh sát khu vực một giây trước còn đắm chìm trong mị lực của hoa hậu giảng đường cấp nữ thần, một giây tiếp theo đã như rơi vào hầm băng. Sao lại... lạnh như vậy?
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đen như mực của Vu Sưởng Mặc, anh cảnh sát khu vực hơi lùi về phía sau hai bước, vai cũng không tự chủ được mà rụt lại.
Trần Thiên Mặc cảm thấy thật vui vẻ. Sao như thể giống đực nhỏ yếu đang đi vào lãnh địa của giống đực mạnh mẽ thế nhỉ, cả hai bên vừa tung ra khí thế, kẻ yếu hơn lập tức sợ hãi?
“Anh… Sao anh biết tôi không tiện đường...” Anh cảnh sát khu vực kiêng dè khí thế mạnh mẽ của Vu Sưởng Mặc, nhưng lại không muốn mất mặt trước hoa hậu giảng đường cấp nữ thần nên cố gắng mạnh dạn hỏi Vu Sưởng Mặc.
Vu Sưởng Mặc không nói gì, chỉ hơi hất cằm, hai chân hơi mở ra, hướng của chân vô tình hướng về phía Trần Thiên Mặc, giống như có người đang chiếm địa bàn của anh vậy.
“Chúng tôi đi cùng nhau, cảm ơn sư huynh.” Trần Thiên Mặc không đành lòng thấy người ta bị anh đe dọa bèn lên tiếng giải vây. Anh cảnh sát khu vực lộ ra vẻ mặt bị đả kích, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi mới xoay người rời đi.
Trần Thiên Mặc giả vờ không nghe thấy, bên tai Vu Sưởng Mặc lại lập tức hơi đỏ lên.
“Hoa hậu cảnh sát tương lai thế mà không được lấy làm của riêng, người làm lính ra tay nhanh thật đó...”
Tên mặt phấn tóc dầu này không chướng mắt nữa rồi. Vu Sưởng Mặc nhìn về phía anh cảnh sát khu vực, thầm nghĩ.
“Chuyện ngày hôm nay phải cảm ơn anh.” Trần Thiên Mặc trả áo lại cho Vu Sưởng Mặc. Vừa rồi hai người ngồi cùng nhau để viết biên bản, cô vẫn ôm áo của anh.
“Ừm.” Hai mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh nhận áo rồi mặc vào.
Người này rất ghét mình ư?
Trần Thiên Mặc vô cùng áy náy, cứ nghĩ tới lúc cô đá người ta… Thế nhưng thấy anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn mình thì trong lòng không khỏi khó chịu.
“Em không thể gặp người khác sao?”
“Ừm... Không phải.” Anh quay đầu lại, vừa nhìn một cái đã lập tức tránh đi.
Đẹp quá! Đẹp đến mức vừa nhìn đã phát bệnh, không thể nhìn tiếp được!
“Vốn muốn mời anh uống ly cà phê để cảm ơn, nhưng hình như anh rất ghét em, thế thì thôi vậy. Nói chung là cảm ơn anh.”
Nói xong Trần Thiên Mặc liền xoay người. Trái tim Vu Sưởng Mặc như rơi từ trên trời xuống, nát vụn.