*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người giằng co, cuối cùng Tô Dư Hinh là người ngã nhào ra chiếc bàn xếp những chiếc ly hình kim tự tháp. Tất cả ly rượu đều vỡ tan tành, chất lỏng chảy ra lênh láng. Bữa tiệc lúc này có chút bừa bộn.
Mọi người đều dồn hết chú ý vào nơi hỗn độn. Nhìn bộ dạng Tô Dư Hinh lúc này rất thê thảm, toàn bộ trên người đều ướt nhẹp, cô ngồi trên đống thuỷ tinh vỡ vụn, da thịt trầy xước, vết thương ở lòng bàn tay bị rách chảy máu.
Đám người không vừa mắt với Tô Dư Hinh được pha cười nhạo, ba cô gái xinh đẹp đứng nhìn Tô Dư Hinh cũng chẳng thèm giúp cô ấy đứng dậy. Nét mặt họ tỏ ra lo lắng nhưng trên môi sớm đã nhếch miệng cười hả hê.
- Trời đất! Tô tiểu thư cô không sao chứ?
- Ai da~ Thật ngại quá, chiếc đầm đẹp như vậy mà lại bị làm hỏng mất rồi.
- Hay là chúng tôi mua tặng cho cô một chiếc đầm mới hợp thời trang hơn nhé. Nhìn lại đúng là có chút quê mùa a~
Tô Dư Hinh cuối cùng cũng hiểu được mục đích tiếp cận của họ không hề có ý tốt. Họ thực chất chỉ muốn chế giễu và nhục mạ cô qua sự việc này.
Quan sát ánh mắt những vị khách thượng lưu đang phán xét mình, Tô Dư Hinh càng cảm thấy tủi thân, cô yếu đuối chỉ biết bất lực ngồi yên, cơ thể vì bị tổn thương bởi những mảnh vỡ vô cùng đau rát.
Triệu Hiểu Vy đứng ở phía xa vừa chứng kiến tất cả trò hay do chính mình dựng lên, vừa chầm chậm thưởng rượu như xem một thước phim thoả mãn cảm xúc.
Coi như đây là bài học dành cho Tô Dư Hinh để cô ta tự lượng sức và biết vị trí của mình ở đâu.
Mọi chuyện vừa diễn ra, Lăng Hạo Vũ đã xuất hiện kịp lúc, thấy cảnh tượng này việc đầu tiên anh làm đó là nhanh chóng cởi chiếc áo vest ngoài của mình ra sau đó dịu dàng khoác lên người Tô Dư Hinh. Hành động ấm áp của anh bao bọc cô gái khiến cô cảm thấy Lăng Hạo Vũ của thời khắc này như một người hùng tuyệt vời nhất trong đời cô.
- Dư Hinh, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra?
Khi Tô Dư Hinh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, nghiêm nghị của anh. Cô biết anh đang vô cùng tức giận, nếu khiến Lăng Hạo Vũ nổi cơn thịnh nộ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện phiền phức. Cô ấy không muốn làm to chuyện hơn nữa.
Tô Dư Hinh tiếp tục chịu đựng che đi vết máu ở lòng bàn tay, khoé mắt lúc này đã rưng rưng lệ.
- Em không sao, là do em bất cẩn té ngã thôi.
Cô thì thầm bên tai anh khiến Lăng Hạo Vũ ngay lập tức như muốn điên lên. Đã đến nước này, cô ấy còn muốn giấu diếm, tự mình chịu đựng tủi nhục tới khi nào?
- Em đừng nói dối anh.
Tuy không chứng kiến được toàn bộ sự việc nhưng dáng vẻ của Tô Dư Hinh hiện tại đã bị Lăng Hạo Vũ nhìn ra được, có kẻ đang cố tình gây khó dễ cho cô ấy.
- Là họ sao?
Tô Dư Hinh không nói gì, sắc mặt tựa hồ mệt mỏi. Lăng Hạo Vũ vỗ về người phụ nữ trong lòng, sau đó đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ba cô gái kia.
Dám động đến người của anh tức là họ không hề kiêng dè và coi thường anh. Lăng Hạo Vũ kiên quyết phải làm cho ra lẽ chuyện này.
Giọng nói của người đàn ông uy nghiêm vang lên, phá tan sự ồn ã vốn có của bữa tiệc. Những vị khách không một ai lên tiếng, bầu không khí trở nên ngột ngạt lạ thường.
- Chính các người bày ra sự việc này phải không?
Lăng Hạo Vũ hướng về đám đông, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào ba người họ. Ba vị tiểu thư lúc này mới nhận ra mình thật sự đã chọc phải tổ kiến lửa. Người đàn ông này quá đỗi cao ngạo, anh trước giờ làm việc gì cũng đều dứt khoát, mạnh mẽ. Nếu có ai đắc tội, anh tuyệt đối sẽ không làm ngơ mà bỏ qua dễ dàng.
Vì làm theo ý đồ của Triệu Hiểu Vy nên họ coi như là có chỗ chống lưng. Vì vậy, họ vẫn cứng miệng chối bỏ tội lỗi của mình.
- Lăng thiếu gia... là tự cô ấy không cẩn thận té ngã... chúng tôi thực sự không có đẩy cô ấy.
- Đúng vậy! Chẳng có con mắt nào nhìn thấy chúng tôi làm như thế cả.
Bị ánh mắt đầy sát khí của Lăng Hạo Vũ nhìn chằm chằm, Ba người họ lúc này chột dạ lên tiếng.
Ba người nói được vài câu thì giấu đầu hở đuôi, Lăng Hạo Vũ là người khôn ngoan, tất nhiên anh liền bắt được sơ hở của họ. Tâm lí con người rất dễ bị kích động trước những tác động có chủ ý khiêu khích của đối tượng. Cho nên...
- Vậy sao? Tôi hỏi mọi người ở đây chỉ vì muốn biết rằng tại sao ở bữa tiệc mừng em gái cưng của tôi lại xảy ra chuyện hỗn độn như vậy.
- Xem ra Dư Hinh ra nông nỗi này cũng là liên quan tới ba người các cô sao?
Lăng Hạo Vũ cười nhạt, nụ cười của anh có thể khiến bao nhiêu phụ nữ mê đắm nhưng cũng có thể tàn nhẫn huỷ hoại đi mọi thứ của họ.
Ba cô gái nét mặt dần biến sắc, họ bắt đầu e sợ, nhưng một khi đã đâm lao là phải theo lao, họ vẫn cố gắng diễn cho tốt màn kịch của mình.
- Không... Lăng thiếu gia anh hiểu lầm rồi... như chúng tôi đã nói, chúng tôi không liên quan gì tới chuyện này.
- ...Chúng tôi thật sự chỉ đến chào hỏi cô ấy thôi. Phải không Tô tiểu thư?
Nhìn Tô Dư Hinh hiền lành, khờ khạo, họ càng được nước làm tới. Lăng Hạo Vũ máu nóng sục sôi nhưng không vì thế mà mất đi ưu nhã của một quý công tử.
Mấy người này dám uỷ khuất người phụ nữ của anh lại còn muốn qua mặt anh sao?
Quá là hèn hạ.
- Tôi là người trước giờ không tin tưởng bất kì ai ngoài bản thân. Muốn biết thực hư thế nào thì phải check camera an ninh một chút. Các vị tiểu thư thấy sao?
- Được, check thì check, chúng tôi không làm thì có gì mà phải sợ.
- Lăng thiếu gia, nếu không đúng coi như anh nợ chúng tôi một lời xin lỗi.
Họ tiếp tục cứng miệng, vì dù như thế nào hành động cố ý đẩy Tô Dư Hinh lúc đó, camera ở góc độ kia cũng không thể nào nhìn ra được sơ hở.
Lăng Hạo Vũ búng tay ra hiệu, người vệ sĩ trang nghiêm lập tức đi đến bên cạnh anh, chỉ đợi tuân theo lệnh. Anh thì thầm vào tai anh ta, không lâu sau màn chiếu ở giữa sảnh bữa tiệc hiện lên hình ảnh gây ra hỗn độn vừa rồi.
Ba cô gái khi nãy còn đắc ý, giờ trên nét mặt hiện tại chỉ còn là xấu hổ và lo lắng. Toàn thể mọi người trong buổi tiệc bắt đầu xì xầm vì hành động xấu tính, ấu trĩ của họ.
Trong giới thượng lưu, những người cao quý thường rất coi trọng cách ứng xử. Nếu một khi đã mang tiếng, sau này khó mà có thể nhìn mặt hay thuận lợi kết giao với những người có địa vị khác.
Họ đã không thể lường trước được việc này, cảnh tượng cố ý đẩy Tô Dư Hinh trong lúc giằng co đã được camera ghi lại rõ nét. Giờ thì ba vị tiểu thư đã không còn đường lui cũng hết đường chối cãi.
Bị vạch trần, lúc này ba người họ chỉ còn biết thay đổi thái độ mềm mỏng cầu xin. Quả nhiên Lăng Hạo Vũ là người đàn ông hoàng kim, là biểu tượng quyền lực vị thế của thành phố.
Họ thật sự đã đụng nhầm người rồi!
- Lăng thiếu gia, xin hãy nghe chúng tôi giải thích, mọi sự chỉ là trùng hợp...
Vẫn là nụ cười nhẹ trên cánh môi bạc mỏng, Lăng Hạo Vũ cao ngạo đáp trả họ bằng cái nhìn khinh miệt.
- Các cô có gan làm mà không dám nhận, quả thật nhục nhã.
- Chúng tôi không cố ý, nếu có sai phạm mong Lăng thiếu rộng lượng bỏ qua.
- Bỏ qua? Người mà các cô khi dễ là Dư Hinh. Nếu cô ấy chấp nhận thì tôi sẽ vui vẻ xem xét lại mối làm ăn và đầu tư vốn với gia tộc các cô đấy.
- Lăng thiếu gia, thật sự mọi chuyện không phải là chủ ý của chúng tôi, chúng tôi không hề muốn vậy...
- Đừng dài dòng, xin Dư Hinh bỏ qua hoặc gánh lấy hậu quả gì thì các cô cũng biết rồi chứ?
- Nếu đã muốn cầu xin chi bằng cúi người dập đầu tỏ vẻ thành tâm có lẽ sẽ khiến mọi người ở đây cảm thấy nhân phẩm các cô còn có chút xứng đáng.
- Lăng thiếu gia, như vậy có phải quá đáng quá rồi không?
- Các cô mới vậy mà đã sợ mất mặt rồi sao? Vậy thì...
Lăng Hạo Vũ cầm ly rượu trên tay, anh đưa tới trước mặt họ, khoé miệng nhếch lên tỏ rõ nguy hiểm.
- Từng người các cô tự đổ rượu lên người đi, đổ cho đến khi nào trở thành bộ dạng như cô ấy. Xem ra thể diện của các cô bây giờ có lôi ra dùng cũng chẳng còn tác dụng.
Ba cô gái nhìn ngó xung quanh, ánh mắt đám đông đều tập trung ở trên người họ, tựa hồ như soi xét phẩm giá. Sự việc hôm nay không những khiến họ mất mặt mà còn hứng chịu đủ gièm pha của người khác.
"Gậy ông đập lưng ông" Chỗ xấu thì lòi ra, cái đẹp lại trở thành nguỵ biện.
Ba người họ thà tự đổ rượu lên chính mình còn hơn là vứt bỏ tôn nghiêm cúi đầu xin tha thứ. Nếu biết trước sự việc sẽ trở nên như vậy, họ đã chẳng bị mê muội làm theo ý đồ của Triệu Hiểu Vy.
Một vị tiểu thư tự giác cầm lấy ly rượu tự đổ thẳng vào bộ váy dạ hội đắt tiền của mình. Hai cô gái còn lại cũng ngậm ngùi cắn răng chịu đựng nỗi nhục này.
Sau vụ việc, họ chắc chắn sẽ không bao giờ dám chọc giận Lăng Hạo Vũ. Anh ta quả nhiên là một con cáo xảo quyệt.
- Lăng thiếu gia, thế này đã đủ để chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi chưa?
Lăng Hạo Vũ vẻ mặt lạnh lùng, dường như anh không còn muốn quan tâm tới câu chuyện vặt vãnh này thêm nữa.
- Gọi bảo an, mau đuổi ba người kia ra khỏi bữa tiệc của Hiểu Vy, phòng tránh nơi này lại tiếp tục bị gây rối.
Người vệ sĩ đang đứng bên cạnh Lăng Hạo Vũ nhận lệnh. Rất nhanh đã xuất hiện thêm hai người đàn ông lực lưỡng mặc bộ đồ bảo an.
Ba cô gái bị bảo an lôi ra ngoài sảnh một cách thô bạo, miệng không ngừng kêu to " buông chúng tôi ra " cảnh tượng này khiến cho nhiều người liên tưởng tới việc cảnh sát bắt kẻ trộm.
Có người cười chê, có người cảnh giác. Quả nhiên ác giả ác báo, người làm chuyện xấu ắt sẽ gặp xui xẻo.
Đám đông dần xôn xao trở lại, sau đó tiếng hô to nội lực của người con gái vang lên khiến họ một lần nữa chú ý.
- Dừng lại!
~~~~~~~~~~~~~~~
Dạo gần đây thì mình có tập trung để vẽ truyện tranh "Cry To Love" là tác phẩm cùng tên của tiểu thuyết "Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt". Vì khá bận rộn nhưng mình sẽ cố gắng 1 tuần ra 2-3 chương tiểu thuyết để mọi người cùng đọc và ủng hộ mình nhé. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều <3
Đây là một số tranh truyện mình đã và đang thực hiện gần đây.
UwU Thanh xuân như một chén trà, yêu mà không tỏ hết b* thanh xuân!