Ngay trong khoảnh khắc đó , tất cả mọi người bỗng dưng dời ánh mắt không hẹn nhìn về một phía , nơi có bóng người với thân hình cao lớn sải bước thật nhanh về phía Mạc Vân Hi , trong bộ quần âu là phẳng phiu , anh đến bên cô không ngại từng mảnh vỡ đỡ cô lên , rồi đưa mắt nhìn đám người cùng với hai người nhân viên một cách bất mãn.
Ai nấy đều chột dạ sợ hãi , những người đang đứng ngóng thị phi cũng đều lũ lượt thi nhau bỏ chạy vì sợ bị liên lụy , còn người nhân viên thấy Mặc Từ Quang đành vội vã cúi đầu chào , trong lòng sục sôi đầy sự sợ hãi cùng với tâm lý tò mò không biết cô gái với vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt này lại có quan hệ gì với Mặc tổng của bọn họ.
Lúc này chỉ nghe anh ra lệnh với người phía sau lưng mình , tuy vậy nhưng hàm ý là để cho những người nọ nghe thấy.
"Không cần check camera nữa , đập hết đi"
Đám nhân viên hai bàn tay mồ hôi lũ lượt nắm chặt vào nhau , tuy vậy nhưng lại không dám hé môi nửa lời cầu xin , sợ nếu còn nói thêm lời nào nữa sẽ càng làm anh thêm tức giận.
Mặc Tề Quang đẩy kệ tủ ra rồi bế Mạc Vân Hi vẫn đang ngẩn ngơ nhìn anh từ khi anh xuất hiện lên tay một cách nhẹ nhàng rồi sải bước , thường ngày anh âm trầm khó đoán nhưng hiện tại cô có thể thấy rõ anh đang tức giận.
Tức giận vì cô sao? Quan hệ giữa bọn họ cũng coi như là giống đối tác làm ăn , anh vốn dĩ không nhất thiết phải làm như thế.
Ngay khi Mặc Tề Quang rời khỏi , người của anh cũng không chần chừ vung chân đạp đổ từng dãy đồ , tiếng đổ vỡ chấn động khiến ai nấy nghe được đều thấy kinh hoàng , chẳng bao lâu đại sảnh xa hoa ban đầu liền biến thành một mớ hỗn độn.
Quản lý lúc này mới nhận được tin vội vã chạy đến thì người của Mặc Tề Quang cũng đã xong việc , anh ta phủi phủi tay nói với ông ta.
"Hóa đơn sẽ tính cho hai người nhân viên kia , chúc ông một ngày tốt lành".
...
Mặc Tề Quang đưa cô vào phòng , đến tủ y tế lấy đồ rồi đi về phía Mạc Vân Hi , bỏ qua vẻ bề ngoài quỳ xuống tỉ mỉ quan sát vết thương ứa máu đỏ tươi trên đôi bàn tay trắng nõn.
Cô ngượng ngùng vội vã rụt tay lại nhưng cổ tay bị anh giữ chặt , Mặc Tề Quang vừa đổ thuốc lên vừa ân cần dỗ dành.
"Hơi đau một chút , cô chịu khó nhé"
Tâm trạng nãy giờ của cô coi như tan biến bởi câu nói đó , chỉ là vết thương nhỏ thôi , cô cũng không phải là một đứa con nít.
Trong lúc Mặc Tề Quang đã đi đến khâu cuối cùng là băng vết thương lại , Mạc Vân Hi mới mở lời :"Cảm ơn anh nhé , sau này không nhất thiết phải làm như vậy"
Nghe cô nói vậy , sắc mặt của Mặc Tề Quang bỗng nhiên sa sầm , anh không ý thức được làm đau bàn tay cô , đột nhiên phát tiết :"Cô bây giờ là bạn gái trên danh nghĩa của tôi vậy mà lại để những người tầm thường kia bắt nạt à? Đúng là mất mặt"
Mạc Vân Hi bị trách cứ cũng không cảm thấy buồn , cô nghe trong lời nói đó là vẻ quan tâm nhiều hơn , nhưng Mạc Vân Hi rõ ràng không có ý định ỉ thế hiếp người.
Mặc Tề Quang đi đến khâu cuối cùng , anh lạnh giọng nói :"Sau này ai làm gì cô , cứ nói cô là người của tôi , nghe rõ chưa?"
Mạc Vân Hi miễn cưỡng gật đầu , thấy anh hung dữ như vậy cô còn đang nghĩ không biết có nên nói cho anh chuyện Cố Vĩ cũng ở đây hay không.
Nhưng cuối cùng lại không nói , cô không muốn anh thêm bận rộn tìm nhà cho mình , hơn nữa cô cũng sắp ly hôn với Cố Vĩ , sau này lỡ thật sự chạm mặt cũng chẳng còn gì có thể ràng buộc.
Điện thoại cô lại sáng lên hiển thị cuộc gọi đến , nhưng lại không đổ chuông vì cô đã chọn chế độ yên lặng. Mặc Tề Quang nhìn lướt qua thấy hai chữ "bác hai"
Anh nhướn mày nói :"Không nghe máy sao?"
Cô cụp mắt nhìn vào cái tên đã xuất hiện trên màn hình của mình từ hôm qua đến giờ không biết bao nhiêu lần , sau đó dứt khoát đưa tay nhấn vào nút tắt nguồn.
"Không có chuyện gì đâu , tôi thấy ở đây là ổn rồi , anh không cần lo lắng. Sau này nếu bà muốn gặp , tôi sẽ tự bắt xe đến Mặc gia"