Yên Vũ gật đầu. Trước mắt lại nhiều lần loé lên đôi mắt vừa vô cùng giống hắc diệu thạch vừa giống như màu sắc rực rỡ của Tuyên Thiệu.
“Công tử, người đến!” Lộ Nam Phi bên ngoài xe ngựa thấp giọng nói.
Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn Yên Vũ.
Yên Vũ tập trung tư tưởng gật đầu.
Một cỗ kiệu tám người khiêng ra khỏi cửa cung. Sau khi ở trên đường cái được một hồi, cỗ kiệu quẹo vào một hẻm nhỏ bên đường. Người trong kiệu lại đổi ngồi một chiếc xe ngựa, xuyên qua ngõ hẻm đi về hướng nam.
“Đi về hướng nam.” Yên Vũ nói.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, bảo bên ngoài xe. “Đi.”
Lộ Nam Phi điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về hướng nam.
“Dừng lại!” Được một khoảng thời gian, Yên Vũ lập tức bảo.
Lần này không cần Tuyên Thiệu bảo, Lộ Nam Phi đã ghìm cương xe ngựa.
“Người đó dừng lại, đổi thành cưỡi ngựa đi.” Yên Vũ nói.
Trong xe ngựa của Tuyên Thiệu chỉ đốt một ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp lại có thể nhìn ra sắc mặt Yên Vũ hơi trắng bệch, cùng với lớp mồ hôi mịn trên trán.
“Người đó đi trở về.” Yên Vũ nhíu mày nói.
Tuyên Thiệu gật đầu.
Trong xe ngựa tạm thời yên tĩnh trở lại.
Yên Vũ nghe thấy trong xe tiếng tim đập thình thịch của hai người cùng với tiếng hít thở dài của Tuyên Thiệu.
“Đi hướng tây.” Yên Vũ nghe thấy âm thanh của người đó xa dần, nói.
Đi đi ngừng ngừng như vậy, thỉnh thoảng có đoạn chạy như bay, rốt cuộc sau một canh giờ người cưỡi ngựa dừng lại bên ngoài toà nhà ở phía tây bắc thành Lâm An.
Tung người xuống ngựa, đi vào toà nhà từ cửa hông.
Lại qua hơn nửa canh giờ, người đó dắt ngựa đi ra từ một cửa khác của toà nhà, lên ngựa đi mấy vòng ở Lâm An, rồi trở lại trên xe ngựa, rồi cưỡi xe ngựa, tìm đến cỗ kiệu, ngồi kiệu lớn tám người khiêng trở về cung.
Lúc này Tuyên Thiệu mới kêu Yên Vũ chỉ đường, tìm được chỗ toà nhà mà người đó đã tốn công quanh co, đi nhiều vòng mới đến.
Toà nhà bình thường không có gì lạ, trên đầu cửa treo “An phủ”.
Yên Vũ xốc rèm cửa sổ xe lên, nhìn thoáng qua ở bên ngoài. Vẻ mặt lập tức ngơ ngẩn, suýt nữa rơi lệ.
An phủ này ngay bên cạnh phủ Thừa tướng tám năm trước!
Sau khi phủ Thừa tướng bị thiêu trụi hoàn toàn chỉ bởi một ngọn lửa lớn, nơi này liền bị người ta nói là nơi không lành, nhà quan lớn dần dần rời khỏi nơi này. Các phú thương dần dần vào làm chủ.
Yên Vũ buông rèm xuống, sau lưng dựa sát vào thùng xe.
Nhịn xuống chua xót trong lòng, vừa mới đem hết toàn lực lắng nghe động tĩnh của người đó, đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng, lúc này lại tức cảnh sinh tình, sắc mặt nàng trong nháy mắt vô cùng khó coi.
Tuyên Thiệu chỉ nhớ kỹ chỗ của toà nhà này, chẳng hề làm gì cả, kêu Lộ Nam Phi lái xe trở về Tuyên phủ.
Khi xuống xe ngựa, đùi của Yên Vũ nhũn ra, suýt nữa thì cắm đầu xuống xe ngựa.
May mà Tuyên Thiệu lanh tay lẹ mắt kéo nàng vào trong ngực.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không khỏi cau mày nói: “Ngươi sao vậy?”
Yên Vũ run rẩy môi, nhưng không nói nên lời gì cả. Trước mắt nàng là một biển lửa, 187 tính mạng đều bị chôn vùi trong một cơn hoả hoạn lớn nơi đó, cha mẹ huynh đệ tỷ muội lại không thể ra khỏi phủ thừa tướng…
“Yên Vũ, Yên Vũ?” Tuyên Thiệu thấy ánh mắt của nàng không đúng, như là bị cái gì yểm, vừa ở bên tai nàng gọi đi gọi lại tên nàng, vừa bồng nàng đi vào Tuyên phủ.
Qua hồi lâu, trong mắt Yên Vũ mới dần dần có thần thái, nhìn trái phải thì thấy mình đang nằm trên giường rộng rãi thoải mái với màn giường màu xanh khói, mùi gỗ đàn hương thơm ngát toả ra nhàn nhạt.
Nàng thình lình từ trên giường ngồi dậy, chỗ để chân được khắc long phượng trình tường* tinh xảo đang đặt đôi giày thêu của nàng.
(*link tham khảo hình: http://jingchengzb.com/ProductsView.asp?id=3730)
Yên Vũ đang muốn xuống giường, chợt nghe tiếng bước chân của Tuyên Thiệu tới gần.
Cửa phòng ngoài được nhẹ nhàng đẩy ra, Tuyên Thiệu một tay bưng mâm sơn chậm rãi đi tới.
Trên mâm sơn đang bày một chén thuốc, thuốc trong chén nhẹ nhàng lay động theo bước chân của hắn.
Tuyên Thiệu vòng qua bình phong, thấy Yên Vũ đang nhìn hắn vẻ không hiểu, liền đặt mâm sơn lên trên bàn tròn trong phòng. “Tỉnh rồi thì tới đây uống thuốc.”
Yên Vũ lập tức mang giày thêu, đi tới bên cạnh bàn ngửi chén thuốc đen đặc, vẻ mặt thay đổi, nói: “Ta không bị bệnh, uống thuốc làm gì?”
Tuyên Thiệu hơi nheo mắt phượng lại, cười nhạo nói: “Không phải là ngươi sợ đắng chứ?”
Yên Vũ vội lắc đầu. “Cái đó và sợ đắng hay không không quan hệ, ta thật khoẻ uống thuốc làm gì chứ!”
“Ngươi quá hao tổn tinh thần, nguyên khí tổn thương nặng nề, vả lại đang ở thời kỳ nguyệt tín, không bồi bổ, điều trị một chút, sau này khó tránh khỏi lưu lại mầm bệnh.” Tuyên Thiệu nói xong liền ngó mặt đi chỗ khác.
Nghe thấy hai chữ nguyệt tín, mặt Yên Vũ bỗng nhiên ửng đỏ… Loại chuyện như vầy, sao hắn lại biết…
Nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn từ không biến sắc đến hơi hiện lên đỏ ửng.
Bên trong phòng, bầu không khí bỗng nhiên trở nên mờ ám không nói rõ cũng không tả rõ được.
Yên Vũ đỏ mặt, bưng cái chén lên ực ực trút chén thuốc xuống bụng.
Còn nhớ hồi nhỏ lúc uống thuốc ở nhà, mỗi lần nàng sợ đắng không chịu uống là mẹ đều sẽ chuẩn bị một chén mứt trái cây đến dỗ nàng.
Nghĩ đến mẹ, vành mắt nàng lại hơi nóng.
Mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện một dĩa nhỏ mứt táo áo lớp đường tơ vàng.
Nàng hơi kinh ngạc, nhìn lên theo tay bưng cái dĩa nhỏ, Tuyên Thiệu vẻ không được tự nhiên đang nhìn nàng.
Nàng bốc lên một viên mứt táo bỏ vào miệng. Hương vị mềm thơm ngọt tan ra ở trong miệng, ngay cả khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tuyên Thiệu ở trong tầm mắt dường như cũng nhu hoà theo vài phần.
“Đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai lại đi với ta một chuyến đến viện nhà kia.” Tuyên Thiệu nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.
Yên Vũ nghe được tiếng bước chân của Tuyên Thiệu chần chờ một hồi ở ngoài phòng rồi chậm rãi ra khỏi viện.
Đánh giá bày biện trong phòng, tất cả đẹp đẽ tinh xảo, lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới nơi này là phòng ngủ của Tuyên Thiệu.
Mùi đàn hương nhàn nhạt trên chiếc giường lớn thoải mái bằng gỗ đàn hương này chính là mùi thường có trên người của Tuyên Thiệu
Trên mặt Yên Vũ không tự chủ hơi nóng lên. Nàng liếc nhìn chiếc giường lớn thoải mái, hơi lưỡng lự, hay là ngủ trên giường mềm ở bên ngoài.
Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Yên Vũ nghe được trong viện có động tĩnh, liền trở mình rời giường. Có lẽ vì uống thuốc nên tối hôm qua nàng ngủ vô cùng ngon. Kéo cửa ra đúng lúc nhìn thấy Tuyên Hoà dẫn mấy gã sai mặt bưng thau nước, đồ dùng sạch sẽ đi về phía phòng chính.
Chợt thấy nàng từ phòng chính đi tới, mấy gã sai vặt đi theo phía sau Tuyên Hoà lỏng tay, thau gỗ ầm một tiếng nện trên đất, nước ấm bên trong vãi đầy đất.
“Đồ ngu! Còn không đi múc lại nước đến!” Tuyên Hoà trách mắng một tiếng, dẫn mọi người bước vội vã lui ra khỏi viện.
Yên Vũ nhìn vẻ mặt của bọn họ, biết bọn họ nhất định là hiểu lầm. Nhưng đoàn người ngay cả thời gian giải thích cũng không cho nàng.
Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là chép miệng, trở về căn phòng của nàng và Lục Bình. Lục Bình đã rời giường, thấy nàng suốt đêm không về thì ánh mắt nhìn nàng hơi khác thường.
Yên Vũ không chủ động giải thích gì cả, rửa mặt một hồi, nhìn thấy tối hôm qua mặc cùng y phục mà ngủ, trên y phục toàn là nếp nhăn, thay đổi y phục rồi đi đến thư phòng của Tuyên Thiệu.
Hắn nói hôm nay lại đi đến viện kia một chuyến, lúc này đã sửa soạn xong xuôi, thấy nàng tới liền dẫn nàng đi thẳng ra khỏi Tuyên phủ.
Đêm qua đã nhìn qua chỗ đó, tám năm trước bị cháy hầu như chỉ còn lại đống đổ nát, hôm nay đã là cảnh tượng một mảnh tươi tốt.
Yên Vũ tuy hơi chua xót trong lòng, nhưng trải qua tối hôm qua, đến chỗ này lần nữa thì đã không còn là không hề chuẩn bị chút nào.
Nàng theo Tuyên Thiệu xuống xe ngựa ở đối diện đường cái, lúc đi bộ tới viện của toà nhà nhìn thấy tối qua thì bất ngờ nhìn thấy Cao Khôn.
Cao Khôn đang đứng bên cạnh kiệu lớn tám người khiêng, nhìn một dãy đồ dùng trong nhà bằng gỗ lê hoa được khiêng vào trong viện. Lúc đang định lên kiệu thì nhìn thấy Tuyên Thiệu đi bộ tới cùng với Yên Vũ đi phía sau hắn.
Cao Khôn chắp tay nói: “Ô, đây không phải là Tuyên công tử sao? Sao lại có thời gian nhàn nhã sáng sớm tản bộ ở chỗ này?”
Tuyên Thiệu cong cong khoé miệng, lười biếng giơ cánh tay lên khoác trên vai Yên Vũ. “Hôm nay khí trời tốt, bồi giai nhân đi tản bộ một chút.”
Ánh mắt của Cao Khôn dạo qua một vòng trên mặt Yên Vũ, vẻ mặt cười như có như không, dường như chứng tỏ hắn đã nhận ra Yên Vũ chính là người giả trang Mục Thanh Thanh đánh đàn cho hắn đêm đó.
“Cao tổng quản làm cái gì ở đây vậy?” Tuyên Thiệu nhìn người rầm rộ khiêng đồ dùng trong nhà, hỏi.
Cao Khôn hướng về nơi cao chắp tay, nói: “Thánh thượng ban ân, đặc biệt cho phép ta mua nhà ở Lâm An. Vậy nên thấy toà nhà ở đây không tệ, vả lại chủ cũ cũng muốn bán, ta liền sai người ra mua.”
Tuyên Thiệu gật đầu, nắm vai Yên Vũ cất bước đi xa.
Cao Khôn cười lạnh, khom người lên kiệu.