“Từ nhỏ đến lớn, ba chính là thần tượng của con.” Trần Tống Mạn nghiêng đầu, lẳng lặng nhớ lại chuyện xưa. “Ba sẽ lo liệu mọi thứ thật tốt.”
“Tuy ba bộn bề nhiều việc, nhưng có thời gian rỗi là sẽ ở bên mẹ và con. Lễ tình nhân, ba mua cho mẹ một bó, con một bó hoa hồng; sinh nhật tự mình xuống bếp làm mì trường thọ.”
“Cuối cùng con nghĩ rằng mình là đứa bé hạnh phúc nhất trần gian.”
“Sau này mẹ đổ bệnh, ba buông bỏ mọi công việc, dường như dành hết thời gian để túc trực bên giường.”
“Ba từng nói với con, cả đời này ba chỉ yêu mình mẹ. Dù cho mẹ qua đời, ba cũng sẽ không bao giờ yêu thương một ai khác nhiều như mẹ con.”
“Nhưng mới năm năm, ba đã đưa Giang Uyển Chi về nhà.”
Cô nhìn về phía Chúc Thần, trong mắt hiện lên một vùng mờ mịt: “Cậu biết chăng? Vừa rồi mụ đàn bà kia bảo, trước lúc mẹ mất bà ta đã gian díu với ba con.”
“Hah.” Trần Tống Mạn hừ lạnh một tiếng trong xoang mũi. “Bà ta nghĩ con sẽ tin lời xảo trá đó sao!”
Nói xong câu này, cô đột nhiên ngây người giây lát, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chặp vào khoảng không. Nửa ngày, cô cúi đầu thật thấp. Lúc ngẩng lên lần nữa, đôi con ngươi phủ một tầng ướt át sương mù.
“Con sẽ không tin đâu…” Giọng điệu cô có chút nghẹn ngào. Ánh mắt trống rỗng, mũi chua xót nói, “thật xin lỗi, mẹ… Con đã luôn không muốn tin…”
Bỗng nhiên, nơi gò má của cô, một ngón tay chai sạn nhẹ nhàng chạm vào khe khẽ.
Cô giương mắt, nhìn Chúc Thần ngồi đối diện với mình. Cậu cô một tay ôm gối, tay kia thì duỗi đến sườn mặt cô, dịu dàng lau đi nơi hàng mi không vương nước mắt. Hệt như lúc hai người gặp nhau thuở ban đầu. Khi cô khóc, Chúc Thần mới có thể nhoài mình khỏi thế giới của ông ấy, chân chính tiếp xúc với cô.
“Ha ha.” Trần Tống Mạn đột nhiên cười sáng lạn.
“A, cậu này.” Cô đưa tay lăn xe đến gần giường bệnh, khoảng cách giữa cậu út và cô ngày một thêm gần. “Con cũng không nhớ rõ thời cậu còn trẻ trông như thế nào, nhưng chỉ có cậu là nhớ con thời bé trông ra làm sao. Có một lần cậu gặp con, cậu nhại theo con huơ tay múa chân, cậu còn nhớ chứ?” Hai tay cô vẽ loạn xạ trong không trung.
Chúc Thần chẳng nói năng, chỉ là đôi mắt chuyển động theo từng động tác của cô, tựa như một bức tĩnh họa nguyên bản đột ngột có sức sống, trở nên sinh động.
“Lần trước gặp cậu, cậu ngồi trên xe lăn, con ngồi đối diện.” Trần Tống Mạn cúi đầu sờ xe lăn của mình, đầu ngón tay cọ vào vải cotton khiến cô có những cảm xúc lạ thường ấm áp.
“Giờ hoán đổi vị trí rồi cậu nhỉ?” Cô thản nhiên mở miệng, tim cũng đập nhanh hơn. “Cậu nói có phải một ngày, con cũng sẽ giống như cậu, ngồi trên giường này, chờ thời gian trôi qua lại trôi qua. Ngày đêm không tỏ, càng không nhớ rõ chuyện gì, nhìn đâu cũng không thấy tương lai.”
“Không…” Người đối diện nói ra một từ ngữ bằng chất giọng khàn khàn.
Trần Tống Mạn vội vã ngẩng đầu lên. Cô thấy Chúc Thần đang nhìn cô, bàn tay thô ráp đặt lên tay cô, lòng bàn tay ấm đến mức khiến cô không sao hiểu được. Cô cúi đầu, ánh mắt lướt qua mu bàn tay của cậu — trên da thịt đầy những vết nông sâu, theo cổ tay áo rộng rãi trải dài như thế.
Cô đem bàn tay ấy cẩn thận bao trùm lại, cái gì cũng chưa nói, chỉ lặng lẽ nở một nụ cười trong tâm. Trần Tống Mạn nghĩ như vậy cũng tốt, cô sẽ không hỏi thêm gì. Nếu mỗi lần nhắc đến vấn đề kia luôn luôn kích động cậu mình, vậy thì cô sẽ không tìm hiểu nữa. Cậu cô đã chịu nhiều trái ngang như thế, còn bị phiền não tra tấn nhiều năm, hẳn là đừng vì những chuyện quá khứ mà chôn vùi tương lai của chính mình.
Tuy rằng tương lai rất đỗi xa vời, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, Trần Tống Mạn sẽ nắm lấy không buông. Tựa như bệnh tình của cậu, điều đó xảy ra thật rõ ràng. Trải qua vài lần tiếp xúc, bệnh tình đã nhiều phần tiến triển.
Nếu cùng cậu trò chuyện có thể giúp ông sớm ngày bình phục, như thế cô tình nguyện đem mọi khúc mắc của bản thân vứt hết sau đầu. Từ nay chỉ cùng ông ấy nói chuyện tầm phơ, khiến cho cô cũng giảm bớt áp lực. Hai người sẽ giống như ngày trước, đơn thuần là một cháu gái, một cậu út.
“Mụ đàn bà kia…” Hơn nữa buổi, Chúc Thần đột nhiên mở miệng.
Giọng ông ấy thật khàn, giống như là thều thào trong cổ họng, có chút trầm thấp, nhưng cô vẫn nghe thấy từng câu từng chữ. Trần Tống Mạn nháy mắt giật mình, khó tin nhìn về phía cậu cô. Nếu ông ấy nói một chút chuyện xưa ngắt quãng, Trần Tống Mạn còn không rõ ông ấy nói gì. Nhưng vừa rồi, từ trong miệng ông ấy phát ra ‘người đàn bà kia.’
Nếu cô nhớ không lầm, vừa rồi cô đã dùng cụm từ ‘mụ đàn bà kia’ để ám chỉ Giang Uyển Chi.
Cô cố gắng áp chế bản thân không nảy lên kích động, bàn tay của Chúc Thần vừa khép lại, lại mở ra. Cô không dám dọa đến cậu mình, cho nên nét mặt cũng hết sức bình tĩnh, cẩn thận hỏi thêm lần nữa: “Mụ đàn bà kia… làm sao?”
Giọng nói của cô nghe qua vài phần dỗ dành, như đang đối xử ngon ngọt với một người bạn nhỏ.
Ánh mắt Chúc Thần dừng trên mặt cô, giống như ánh mắt dịu êm của một người bình thường nhìn đăm đăm Trần Tống Mạn. Sau đó, ông ấy rơi nước mắt, khóe miệng mếu máo, khóc nấc lên.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, cứ như vậy khóc trong âm thầm. Trần Tống Mạn không biết xảy ra chuyện gì, bất giác luống cuống tay chân, chẳng biết làm sao.
Hai bàn tay to lớn của Chúc Thần che khuất gương mặt, vùi đầu vào hai gối, rầu rĩ không nguôi. Thanh âm của ông mang theo vài phần nghẹn đắng: “Mụ đàn bà kia, giết Chúc Thanh.”
Ngữ khí Chúc Thần rất nhẹ, thậm chí âm cuối đều không tồn tại trong không trung, thoắt cái liền tan biến. Nhưng lời nói tưởng như quá đỗi nhẹ nhàng này đã làm đáy lòng cô run rẩy từng hồi. Trần Tống Mạn ngây ngẩn cả người. Trong tâm trí cô liên tục vang lên lời của cậu: Mụ đàn bà kia, giết Chúc Thanh. Mụ đàn bà kia, giết Chúc Thanh. Mụ đàn bà kia giết Chúc Thanh!
Đó như một đòn giáng thật mạnh xuống đỉnh đầu Trần Tống Mạn.
Mụ đàn bà kia là Giang Uyển Chi, ý cậu là, Giang Uyển Chi giết Chúc Thanh? Mụ ta hại chết mẹ mình?!
Tại sao có thể như vậy? Đây đúng là chuyện bất nhân tính nhất trên đời. Năm đó Giang Uyển Chi – người đàn bà này một điểm ấn tượng đều chẳng có, lần đầu tiên gặp mặt cũng ở đám tang của mẹ, thế thì tại sao…
Cô ngẩng mạnh lên, muốn truy vấn, nhưng lại phát hiện ra người đối diện vẫn vùi đầu như cũ. Không động đậy, giống như vừa rồi chưa từng nói ra những lời trên. Tuy rằng cô cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, nhưng câu nói kia thật sự mang tính chất hủy diệt, nó khiến cõi lòng cô rung chuyển như sóng thần. Cô run run bắt lấy cánh tay ông ấy, đôi con ngươi hiện lên sự sốt ruột: “Cậu, ý cậu là sao?”
“Con đang hỏi cậu đó!” Giọng cô cất cao, ngay cả chân mày cũng nhăn lại.
Tiếng nói to như thế đã thành công khiến y tá trong phòng bệnh chú ý. Nàng nhìn sang chỗ Trần Tống Mạn, sau đó không chút chần chừ bèn đứng dậy, đi sang bên này.
Đừng, đừng qua đây! Cô vẫn còn nhiều điều muốn hỏi.
Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn nàng ta, chợt ngoảnh mặt nhìn Chúc Thần — bộ dáng của ông ấy vẫn u buồn như cũ. Cô thả lỏng một chút, cánh tay nắm lấy tay Chúc Thần cũng buông lơi, đôi mắt dần khôi phục vẻ bình tĩnh như thường, cả người thoải mái ngồi trên xe lăn giống như vài phút trước. Tuy nhiên, mù bàn tay cô nổi lên gân xanh, nó thể hiện tâm trạng thực sự của cô bấy giờ.
“Hai người vừa làm gì vậy?” Y tá đi tới, lạnh lùng lườm Trần Tống Mạn một cái.
Trần Tống Mạn mím môi, tỏ ra bị y tá dọa cho hết hồn: “A, tôi không có làm gì hết. Đây là cậu tôi, tôi vừa trò chuyện với ông ấy thôi mà.”
Biểu cảm của cô có chút hoảng loạn, da dẻ cũng tái nhợt đi. Hơn nữa một cô gái mỏng manh gầy gò ngồi trên xe lăn, trên đùi còn bó thạch cao rất nặng, y tá quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt cũng hơi dịu đi vài phần.
Chợt nàng cau mày, nhìn dãy số ‘1204’ trước ngực của Trần Tống Mạn: “1204? Cô không phải là bệnh nhân khu này.”
Trần Tống Mạn gật đầu đáp: “Tôi ở khu 3.”
“Ai để cô một mình đến đây, y tá phụ trách của cô đâu?” Ngữ điệu của nàng hoàn toàn không thân thiện.
“Vẫn đang ở kìa mà…” Trần Tống Mạn xoay người trỏ tay, nhưng đã sớm thấy cửa sổ kia không một bóng người.
Chết giẫm, đừng nói giờ phút này Trương Tiểu Hồng lại đi toilet chứ?
“A…” Trần Tống Mạn có chút ngượng ngùng rút tay về, nhìn y tá bằng đôi mắt cún con.
“A đúng rồi!” Một bóng đèn dây tóc thình lình xuất hiện trong đầu cô. “Lần trước tới đây, tôi đã từng gặp y tá trưởng khu này. Chị ấy biết tôi, không tin cô có thể hỏi chị ấy.”
Vẻ mặt y tá nửa tin nửa ngờ, nàng bước lên phía trước hai bước, cầm lấy điện thoại trên tường, ấn vài phím thật nhanh.
Nàng ta nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, Trần Tống Mạn cơ bản nghe không ra nàng ta nói gì. Tóm lại rất nhanh nàng đã gác máy, quay đầu nhìn cô: “Y tá trưởng bảo một lát sẽ có người đón cô trở về. Trong khoảng thời gian này cô đừng quấy rầy bệnh nhân khác, mời cô theo tôi ra ngoài hành lang.”
Dứt câu, nàng ra hiệu cho y tá đang ngồi đằng kia, rồi nàng thay cô đẩy xe ra khỏi phòng bệnh. Thế thì vô phương hỏi nữa!
Có trời mới biết cô đang hối hận cỡ nào cho sự xúc động không đúng lúc của cô. Chẳng phải cô đã luôn hoài nghi cái chết của mẹ có liên quan tới Giang Uyển Chi sao? Còn phản ứng mạnh như thế để làm hư bột hư đường! Cô nắm chặt tay, rồi ngoảnh mặt nhìn Chúc Thần cách sau một lớp thủy tinh. Sau khi nói xong câu đó, dường như ông ấy hao hơi tổn sức hơn bình thường. Không phát cuồng lên, cũng không bảo thêm gì nữa.
“Mụ đàn bà kia giết Chúc Thanh”, thật giống như Trần Tống Mạn nghe lầm. Cô tựa đầu vào mặt kính, liên tục suy luận về câu nói của cậu.
‘Mụ đàn bà kia’ trong miệng Chúc Thần, có phải chỉ Giang Uyển Chi hay không? Chỉ là cậu bị bệnh nhiều năm như thế, nay đột nhiên hé môi chuyện kinh thiên động địa như vậy, liệu có đáng tin?
Hiện tại cô đã có thể khẳng định cái chết của mẹ cô năm đó không hề đơn giản chút nào. Ngoài ra còn có thể liên quan tới Giang Uyển Chi. Mặc kệ là thật hay giả, đây cũng là một manh mối đắt giá không được bỏ qua, ít nhất cô cũng không phải là người miệt mài đuổi theo nhưng mù mịt phương hướng.
“1204, người đến đón cô tới này.” Giọng y tá từ sau lưng cô vang lên, Trần Tống Mạn còn chưa kịp rời đi những suy nghĩ của mình, chỉ theo bản năng há mồm ‘ơi’ một tiếng.
Người nọ đứng bên xe lăn của cô, nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, hồi sau chậm rãi tán thưởng nói: “Bình phục không tệ đâu.”