Tôi gặp em vào một ngày hè tháng Bảy.
Quản gia gọi cho tôi báo rằng Nam đang ở Yên - một căn nhà nhỏ nằm ở xa trung tâm thành phố.
Vì là ngày chủ nhật nên tôi quyết định đặt công việc sang một bên dù biết rằng vẫn còn nhiều việc đang chờ tôi xử lý. Tôi lái xe đến Yên.
Đó là căn nhà do tôi thiết kế ngay trên mảnh đất do bà nội để lại cho tôi. Tôi bán nó cho một cô gái thông qua môi giới nhà đất, thời điểm đó tôi không còn một đồng tiền nào trong người, gia đình tôi tuy khá giả nếu không gọi là giàu có bậc nhất thành phố này, nhưng họ không giúp tôi, và tôi cũng không muốn họ giúp, đơn giản vì tôi muốn tự thân. Thế nên tôi quyết định bán dù đó là căn nhà nằm trên mảnh đất bà nội tôi để lại, mãi sau này tôi biết Phương - con gái Chủ tịch K 'Lien là người mua.
Tôi bất ngờ với cây hoa giấy ở ngay mặt tiền và hai hàng hoa hồng đang nở rộ. Tôi bước vào trong. Ngưỡng cửa đánh dấu một trang mới của cuộc đời tôi.
Mai là một người phụ nữ đẹp.
Em không đẹp như các cô người mẫu, diễn viên mà tôi thấy. Em đẹp theo một cách nào đó mà tôi không thể giải thích được. Tôi chỉ biết lúc nhìn thấy em, tôi bị cuốn vào vẻ đẹp đó.
Tôi muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với em nhưng cuộc gọi từ Ban quản trị công ty đã ngăn cản điều đó. Tôi rời khỏi Yên cùng Nam.
***
Ba tháng sau, tôi gặp lại em.
Đến lúc này thì tôi đã biết chữ "duyên" là như thế nào. Em là bạn của Phương. Đi một vòng trái đất tôi và em cuối cùng cũng gặp lại nhau thông qua Phương. Tôi tin ông trời đã đưa em đến cho tôi. Em dự tiệc với phong cách kín đáo, chính sự kín đáo đó đã khiến em thật nổi bật.
Tôi mời em nhảy một bài, em chấp nhận. Lúc tôi và em đan tay vào nhau, tay em run lên, dù chỉ là thoáng qua nhưng tôi nhanh chóng bắt được, em đang sợ điều gì?
Tôi gửi Nam cho em.
Lúc em gằn giọng trách móc tôi, tôi không biết trả lời em như thế nào.
Tôi bất ngờ với tình yêu của em dành cho bé Nam, điều này chưa từng xuất hiện trên người Margaret Reece - vợ cũ của tôi. Có lẽ tình yêu đó xuất phát từ trái tim của một người bác sĩ hằng ngày chăm sóc những đứa trẻ, cũng có thể nó xuất phát từ cuộc hôn nhân đổ vỡ. Em và chồng cũ không có con với nhau. Cách đây ba tháng, lúc đọc tài liệu mới nhất về em, tôi đã có một chút vui sướng trong lòng. Đó là sự ích kỷ của bản thân tôi.
Vậy là bức tường trong lòng tôi đã sụp đổ. Tôi yêu em rồi.
***
Tôi đi công tác với một tâm trạng thấp thỏm. Lần đầu tiên hiệu suất làm việc của tôi cao đến thế, tôi chỉ chờ đến ngày lên máy bay quay trở về để gặp em. Mỗi một đêm ở Moscow là tôi lại nhớ em thêm một chút.
Tôi nhớ khuôn mặt em, tôi nhớ vầng trán cao của em, tôi nhớ hơi thở của một người phụ nữ đơn thuần trên người em, tôi nhớ cái dáng vẻ dè dặt của em..
Tôi nhớ em đến phát điên.
***
Xuống máy bay, việc đầu tiên tôi làm là đến Yên, khác với trước đây tôi thường về lại công ty và tiếp tục làm việc.
Hôm nay tôi chỉ muốn gặp em.
Gần 5 giờ chiều, nắng chỉ còn trải dài mấy vệt nhạt nhòa trên nền đất phủ đầy hoa giấy. Tôi đẩy cánh cổng rồi bước vào, con trai tôi chạy vụt từ trong ra, đây là sinh mạng của tôi. Em và Nam đều là sinh mạng của tôi.
Em đứng từ trong nhà nhìn ra, em mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc em búi thấp, có vài sợi rơi ra. Tim tôi đập nhanh một nhịp. Em thật đẹp.
***
Khoảnh khắc em ngã xuống, tim tôi như ngừng lại. Trên bề mặt sàn gỗ là máu của em, tôi hoảng loạn. Tôi ôm em lên và đưa em đến bệnh viện, trên đường đi tôi đã vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ, có những tiếng chửi rủa vang lên từ phía sau nhưng tôi đều mặc kệ. Lúc này em mới là quan trọng nhất.
Em tỉnh lại sau mười hai tiếng dài đằng đẵng.
Em giận tôi.
Tôi cũng không rõ em có phải là giận tôi hay không.
Em im lặng - đó là sự im lặng đáng sợ nhất mà tôi từng trải qua. Em từ chối gặp tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi bị một người phụ nữ từ chối.
Tôi dẫn Nam về nhà chính và nhờ đến mẹ - Madame Tracy. Lại một lần nữa tôi tin vào duyên phận. Mẹ tôi quen em.
***
Tôi gặp lại em, em gầy, mặt em xanh xao, trên tay em vẫn còn quấn băng trắng tinh. Tim tôi thắt lại.
Tôi ngồi xuống, nắm lấy tay em.
Em bài xích tôi, nhưng em không làm gì khác, em vẫn để tôi nắm lấy đôi bàn tay đầy vết chai ấy. Đó là dấu vết của một thời kỳ em phải làm những công việc nặng nhọc phía sau căn bếp của những nhà hàng sang trọng ở Đức để kiếm tiền đi học và lo cho bản thân. Nhưng dù tay em có không đẹp đi nữa thì tôi vẫn yêu em. Tôi yêu mọi thứ trên người em.
Tôi cố giao tiếp với em. Em im lặng. Nhưng rồi em cũng chịu mở lời.
Em hỏi, tôi trả lời.
Lần đầu tiên trong đời tôi run đến thế.
Tôi sợ mất em.
Em hôn tôi. Tôi biết, tôi đã tìm được nửa sau của đời mình
***
Ba mươi lăm năm sau.
Sức khỏe em không tốt từ khi em mười tám tuổi, em thường xuyên bị ngất khi gặp phải những chuyện gây kích động mạnh. Tôi tìm đến những vị bác sĩ nổi tiếng, thậm chí đến những người đã lui về ở ẩn tôi cũng cố gắng tìm đến tận nơi. Họ chữa cho em, nhưng tình hình không khởi sắc. Khi em chạm đến cái ngưỡng ngũ tuần, em ngày một yếu đi. Khi sáu mươi, em đi lại khó khăn, hầu như phải dùng đến xe lăn. Tôi nghỉ việc để chăm sóc em. Tôi hơn em bảy tuổi nhưng khi tóc tôi mới điểm hoa râm thì em đã bạc trắng cả đầu.
Trước ngày em đi, em cố gắng đứng lên khỏi chiếc xe lăn, dưới sự giúp đỡ của tôi, em làm bánh Trung thu. Em nói với tôi rằng bánh trung thu là chiếc bánh tượng trưng cho sự đoàn viên.
Đêm mùng mười tháng Tám âm lịch, em tựa đầu vào vai tôi, ăn bánh trung thu, uồng trà thảo mộc và nhìn lũ trẻ hát những bài hát dân ca. Chúng tôi đã có hai đứa cháu nội và một cháu nội. Bọn trẻ thường xuyên về thăm chúng tôi, đêm nay là Trung thu thì lại càng đông vui.
Em khẽ ngân nga theo điệu hát của bọn trẻ. Một lúc sau, em ho khan. Tôi vuốt lưng em, em yếu đi nhiều lắm.
- Huân, anh có còn nhớ bài Trung thu của Lý Phác không? – Em hỏi tôi, giọng em khàn khàn.
- Anh nhớ. – Tôi nhỏ giọng trả lời em.
Em mỉm cười rồi mấp máy môi:
- Hạo phách đương thu bảo kính thăng,
Vân gian thiên lãi tịch vô thanh.
Bình phân thu sắc nhất luân mãn,
Trường bạn vân cù thiên lý minh.
Tôi tiếp lời em:
- Giảo thố không tòng đàn ngoại lạc,
Yêu mô hưu hướng nhỡn tiền sinh.
- Linh sai nghĩ ước đồng huề thủ..
Em thều thào rồi giọng cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Em đi rồi. Tôi ôm em thật chặt, đối tiếp câu thơ cuối:
- Cánh đãi ngân hà triệt để thanh..
Một giọt nước mắt nóng hổi từ má em rơi lên tay tôi, lúc đó tôi đã khóc. Em đi rồi. Em không kịp đón Trung thu cùng tôi.
Ngày em an nghỉ dưới tán cây hoa giấy ở nghĩa trang, trời rất đẹp. Đó là cây hoa giấy được chuyển từ Yên đến, hoa nở rộ, nhưng hoa không vui như ngày em còn sống, hoa dường như cũng buồn khi tiễn em đi.
Mỗi năm tôi thăm mộ em bốn lần, Tết, sinh nhật em, ngày em đi và kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Ba năm sau khi em đi, tôi mang một cành mai đến trồng cạnh cây hoa giấy.
Mùa xuân năm thứ bảy sau khi em đi, tôi theo em.
Hôm ấy mai nở vàng rực một góc trời, hòa cùng sắc trắng của hoa giấy tạo nên cảnh tượng động lòng người.
Nhiều năm sau, người ta thấy ở khu nghĩa trang có hai ngôi mộ đặt cạnh nhau, bên trên khắc: