Yên - An Đại Nhân

Chương 1



Ngày thứ nhất.

6 giờ sáng.

Cơn ác mộng làm tôi tỉnh giấc.

Tôi xuống giường, dựa vào chút ánh sáng le lói xuyên qua tấm màn cửa đi đến cửa sổ. Tôi kéo mạnh tấm màn sang một bên, ánh nắng chói lóa tràn vào phòng, đi kèm với đó là cả tấn bụi đập vào mặt. Tôi ho đến gập cả người lại. Ngay lúc tôi định vào phòng tắm thì chuông cửa vang lên. Ai đến vào giờ này nhỉ? Tôi đưa tay cào lại mái tóc cho thẳng rồi ra phòng khách mở cửa.

Không mấy bất ngờ, là con bạn thân của tôi.

- Mày về nước mà chẳng báo tao tiếng nào cả! – Phương nói như hét vào mặt tôi.

Tôi nhìn nó, vẫn là cô gái ăn mặc thời thượng như ngày nào.

- Cho mày ba mươi phút, đi chỉnh đốn lại đi, tao dẫn mày đi ăn.

- Ăn gì?

- Tùy mày cả, đi tắm hộ tao đi rồi tính tiếp.



Phương đẩy tôi vào nhà rồi đóng sập cánh cửa. Tôi trừng mắt nhìn nó rồi quay người vào phòng tắm.

***​

7 giờ 30 phút sáng.

- Tao ly hôn rồi.

- Mày vừa nói cái gì? – Phương nhìn tôi, hai mắt nó trợn tròn.

- Tao bảo tao ly hôn rồi. – Tôi hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, lặp lại câu trả lời.

- Sao lại thế, rõ ràng là hai tuần trước mày còn.. - Nó lắp bắp, chiếc thìa trên tay nó rơi thẳng xuống đĩa kêu một tiếng "keng", âm thanh giòn giã nhưng sắc bén làm tôi run lên.

- Đó đã là chuyện của hai tuần trước. Sau hôm đó, Kim đến, nó bảo nó mang thai con của hắn rồi. Tao không biết phải làm thế nào cả.. Berlin không còn chỗ cho tao ở nữa..

Tôi nhìn đĩa tôm trên bàn, chả thiết ăn. Đúng vậy, tôi vừa ly hôn cách đây một tuần.

- Thế giờ mày định thế nào? – Phương hỏi tôi. Nó vẫn thế, không cần đào sâu câu chuyện, nó biết tôi cần gì.

- Tao chả biết nữa, có lẽ tao sẽ kinh doanh, mày còn giữ căn nhà đó không?

- Còn, từ ngày ông già tao bắt về công ty làm thì tao dẹp luôn, tao chả muốn thuê nhân viên, tự mình bán vẫn thích hơn!

Phương vừa nói vừa trợn mắt khiến tôi bật cười. Nó là dân kinh tế, sau khi tốt nghiệp nó mở shop mỹ phẩm trong khi nhà có công ty thì không chịu làm, chả biết thế nào mà bố nó lại lôi nó về được. Chậc!

- Thế cho tao thuê, tao bán bánh.

- Ồ, bác sĩ mà tao quen đâu rồi? Mày lăn lộn bên Đức mấy năm rồi giờ mày bỏ nghề à? – Phương trố mắt nhìn tôi.

- Ừ, tao thấy mệt rồi, chả muốn làm nữa, tự dưng lại thích nghịch bột. Mấy năm bên Đức tao cũng có kinh doanh nhỏ, kiểu như tao bán cho đồng nghiệp trong bệnh viện ấy.

- Ok, ăn đi, lát tao chở qua đó xem, thuê thì khỏi đi, chỗ bạn bè với nhau tao cho mày luôn đấy, chỉ cần miễn phí cho tao là được! – Phương nhe răng nhìn tôi, cái bệnh hảo ngọt của nó tôi đã quen lắm rồi, chỉ chực chờ có ai làm bánh cho nó là nó mừng húm lên.

***​

Tôi xuống xe. Đập vào mắt là một căn nhà bằng gỗ nằm giữa khuôn viên trồng đủ các loại hoa. Tôi quay người lại nhìn Phương, nó nháy mắt với tôi. Tôi giành được học bổng du học ngay khi vừa tốt nghiệp phổ thông, ở nước ngoài suốt mấy năm liền, tôi chỉ biết việc nó mở shop mỹ phẩm chứ chẳng rõ mặt bằng thế nào, hôm nay được tận mắt chứng kiến.. quả thật.. rất đẹp!

- Sao? Hợp ý mày chứ? – Phương hỏi tôi.

Tôi "ừ" một tiếng rồi nhìn mặt tiền của căn nhà một lần nữa, nó giống như căn nhà mà khi còn học tiểu học tôi hay vẽ, căn nhà có hai tầng, mái đổ hai bên. Tôi đi theo Phương, nó mở khóa, đẩy cánh cổng sắt ra, bước vào trong, đi một đoạn nữa, bước lên bậc tam cấp là đến cửa chính, hai bên cửa chính là cửa sổ phối kính. Phương tra chìa vào, mở khóa. Tôi thả giày bên ngoài rồi bước vào trong căn nhà, Phương mở hết mấy cánh cửa sổ dọc theo hai bên tường, ánh nắng tràn vào làm cả không gian bên trong sáng bừng lên.

- Nội thất tao vẫn giữ nguyên, tầng 1 có chỗ phòng khách này mày có thể kê bàn ghế, phía sau là bếp và phòng tắm, ra sau nữa là vườn, phía trên chỉ là gác nhỏ thôi, mày có thể nghỉ trưa trên đó, mát lắm. – Phương vừa nói vừa dẫn tôi ra sau.

Mở cánh cửa ở gian bếp ra là một cái vườn lớn, hai góc vườn là hai cây hoa giấy đang nở hoa hồng rực, chính giữa là một chậu mai chiếu thủy, xung quanh là hoa hồng được trồng thẳng dưới đất.

- Ngày nào tao cũng dậy sớm đến chăm sóc bọn nó, nhiều lúc muốn bỏ mà nghĩ lại lỡ trồng rồi nên phải chăm sóc cho trọn. Giờ có mày rồi, giao cả căn nhà cho mày đấy, chăm sóc giúp tao, tao sắp chạy dự án rồi, sợ là sắp tới mày chẳng thấy mặt tao đâu. – Phương vỗ vai tôi, làm vẻ mặt đau khổ. Tôi hất tay nó ra, mang đôi dép đặt cạnh cửa rồi bước xuống bậc tam cấp.

Tôi đi ngược lên phía trên, bao quanh là hàng rào sắt được sơn trắng, hoa hồng được trồng dọc theo hàng rào, phía bên trái của cánh cổng cũng được trồng một cây hoa giấy nhưng hoa không phải màu hồng mà là màu trắng, lúc nãy xuống xe tôi đã nhìn qua một lần. Phương theo sau tôi, nó lại tiếp tục lảm nhảm.

- Căn nhà này là tao mua lại, hồi đó vô tình đi ngang qua, thấy để biển bán nhà, mà cũng ngay lúc tao đang cần một căn vừa để mở shop nên tao mua luôn, lúc bàn giao chủ nhà cũng chả thèm xuất hiện, tao chỉ làm việc với luật sư ủy quyền.. Mà tao thấy..

Lúc nó đang thao thao bất tuyệt thì tôi quay phắt người lại, giữ hai vai nó:

– Tao quyết định rồi, tao sẽ bán căn hộ ở chung cư kia, mày bán lại cho tao căn này đi!

Phương trố mắt ra nhìn tôi.

- Mày nói thật à? Tao không phải là không muốn bán nhưng mà mày định sống thế nào với cái gác bé xíu đó?

- Tao ở được, bán cho tao đi, bao nhiêu cũng được!

Đã được một tuần kể từ lúc tôi về nước, bảy ngày, đúng bảy ngày tôi ru rú trong căn hộ đó, chả buồn dọn dẹp, đến bữa thì ăn mì tôm uống nước lọc sống qua ngày, tôi nghĩ mình sẽ hóa thành bộ xương khô trong căn hộ đó cho đến khi Phương dẫn tôi đến đây.

Tôi hít một hơi thật sâu, mùi thơm của hoa hồng tràn ngập khoang mũi, đã lâu lắm rồi tôi không được trải qua cảm giác này – cái cảm giác được hòa mình vào thiên nhiên. Tôi nhìn Phương, đợi một câu trả lời từ nó.

- Được, nhưng mà..

Nó chưa kịp nói hết câu thì tôi đã nhảy cẫng lên vì sung sướng, tôi kéo nó ra ngoài cổng.

- Mày nhìn đi, tao sẽ đặt một cái biển chỗ này, tao sẽ tự tay đề lên biển chữ "Yên", từ ngày mai, tao sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, từ ngày mai, tao sẽ coi "Yên" là chân lý đời tao, sẽ không còn tiểu tam, không còn tên khốn bội bạc đó, không còn gì làm tao buồn nữa! – Một tay tôi nắm chặt tay Phương, tay còn lại chỉ vào cánh cửa gỗ, tôi nói thật nhanh, cảm giác như con tim muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

- Được! Tao sẽ cùng mày và "Yên" đi tiếp!

8 giờ 45 phút sáng, 28 tuổi, tôi bắt đầu cuộc sống mới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv