Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tần Hề mở khóa mà không có cảm xúc nào, đẩy cửa, thản nhiên liếc nhìn thiếu nữ nhũn như con chi chi bị ngã ở cạnh cửa, đẩy ngã cả ghế dựa của anh. Anh đặt hộp cơm lên trên ghế, sau đó lấy một đôi bao tay được gói kín trong túi áo mình ra.
Sau khi đeo vào xong, anh định bế cô lên thì thân thể cô bỗng động đậy một chút.
Lần này, dường như toàn bộ mặt nước giá rét tĩnh lặng đã nghênh đón thủy triều mùa xuân, chân tay ai đó mềm mịn thon dài, khuôn mặt kiều diễm tươi đẹp, mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ và cả thân thể mềm mại dưới lớp quần áo bệnh nhận, từng đường cong, từng độ cong đều phá vỡ băng cứng, dần dần lộ ra, vừa tươi tắn vừa đáng yêu, đủ để đánh một phát thật sâu vào anh, khó mà phai mờ.
Hàng mi khép hờ, có ánh sáng lóe lên, Dư Sơ mơ hồ trông thấy hình ảnh nhàn nhạt, cô mở miệng một cách khó khăn: “Đồ đồ khốn.” (Nguyên văn là trứng thối thối, chửi tên khốn kiếp nào đó)
Bờ môi Tần Hề mấp máy rất nhanh, bế cô lên một phen, dáng hình xinh đẹp vô tình ngã vào lòng anh, ý niệm vừa động, anh nhẹ nhàng đặt cô lên drap giường trắng toát, đứng không nhúc nhích bên cạnh giường.
Một hồi lâu, anh mới xoay người rời đi.
Đèn chân không vẫn treo trên đỉnh đầu, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp theo kiểu chẳng phân biệt được ngày hay đêm.
Dư Sơ hơi hoảng hốt, có lẽ do tác dụng của thuốc, có lẽ trong người quá đói, may mà Tần Hề để hộp đựng cơm lại, tuy bên trong chỉ có sushi Anh Đào lạnh như băng và mấy miếng bánh mì sữa tươi, nhưng bây giờ còn chọn gì nữa chứ, có thể lấp đầy bụng là được rồi.
Cô ăn hai miếng bánh mì nhỏ, nuốt một ngụm nước bọt: “Khô quá, nước cũng không có.”
Cô hơi oán giận, nào ngờ mấy phút đồng hồ sau, khóa cửa chuyển động, cửa được đẩy ra từ bên ngoài.
Tần Hề cầm cốc nước bằng sứ trắng vẽ hoa văn màu đen và đứng ở cửa ra vào, cả người anh trắng như tuyết, áo blouse trắng dài quá đầu gối, thân hình thon dài tựa khối ngọc đang đứng, ánh mắt yên tĩnh nhạt nhòa nhưng khóe mắt đuôi mày giống như được khắc họa tinh tế, đưa đến cảm giác lạnh nhạt mà thú vị.
Dư Sơ hỏi: "Anh theo dõi tôi à?”
"Ừ." Anh gật đầu, đưa cốc nước đến tay cô, cô không nói gì khác, nhận lấy chiếc cốc, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy mép cốc, uống vài ngụm.
Cô đưa cốc nước để trả lại anh, hàm răng cắn chặt vào bờ môi đẹp đẽ. Dư Sơ khẽ mở mắt, ngắm anh một cách dè dặt cẩn thận, mắt cô trong trẻo giống như được rửa bằng nước, trong suốt không thấy đáy: “Tôi muốn đi tiểu tiện, hơn nữa còn tắm rửa thay quần áo, có thể chứ?”
Vượt ngoài dự đoán của cô, anh chỉ nhìn cô một lát, chưa nói gì mà đã gật đầu đồng ý rồi.
Cuối cùng Dư Sơ cũng ra khỏi căn phòng nhỏ, bên ngoài căn phòng là một phòng rất to ở dưới lòng đất, nói một cách nghiêm túc, tất nhiên là phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tủ lạnh loại ba cửa* được đặt sát vào vách tường, vài chục tấm màu lam cứng chắc được ghép nối thành tủ thí nghiệm, bên trong chứa đầy chai lo đựng chất lỏng đủ màu, chuột bạch nhỏ bị nhốt trong lồng rên rỉ mệt mỏi, vừa nghe tiếng người nó đã giật bắn mình, nhảy loạn khắp lồng, phát ra tiếng sột sột soạt soạt.
Cô hít một hơi thật sâu, một hơi này mát mẻ khác thường, mát từ cổ họng đến tận đáy lòng, đè nén sự sợ hãi. Dư Sơ đi theo sau Tần Hề, thông qua một đường đi nhỏ hẹp đến trước một cánh cửa có hình hoa văn màu nâu đỏ, bàn tay cầm nắm cửa của anh vừa xoay một cái...
Trong phòng được sắp xếp bình thường giản dị, giường, bàn, tủ quần áo, từng cửa sổ, số lượng đèn chiếu sáng đều có vẻ trầm lắng u ám mà lại đè nén.
Tần Hề chỉ tay vào ngăn tủ: "Bên trong có quần áo."
"Ừm." Cô ngoan ngoãn gật đầu, kéo cửa tủ ra, chọn lựa tỉ mỉ một phen, cuối cùng chọn một chiếc đầm màu xám bạc có thắt lưng làm bằng tơ tằm, trễ ngực, hai dây rất nhỏ, trông có vẻ sắp đứt hẳn. Vải dệt mỏng nhẹ như một đám mây, khiến cho đường may chặt chẽ thẳng thớm, tuy mềm mại nhưng cảm giác rũ xuống rất tuyệt. (cảm giác quần áo rũ xuống – trơn không nhăn)
Đủ gợi cảm. Dư Sơ cực kỳ hài lòng.
Cô muốn lấy sắc dụ anh.
Rồi sau đó giết chết anh.
*Chú thích hình ảnh - Tủ lạnh loại ba cửa