Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
"Hả? Cái gì?" Không phải nghe không hiểu, mà là yêu cầu của anh khiến cô ngơ ngác chẳng biết làm sao, mấy ngón tay cứng đơ cứ nới lỏng rồi lại nắm lấy anh, cuối cùng níu chặt lấy chiếc áo bành tô lẫn áo dệt kim hở cổ trên người anh.
Thế nhưng, Cố Tử Châu vẫn giữ vẻ bình thản, không thúc giục cũng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô đang gồng lên chịu đựng, gậy thịt giảm tốc độ trong giây lát nhưng không hề bớt dũng mãnh một chút nào, cứ tiếp tục thăm dò huyệt mềm non mịn ngập nước.
Hai người đều không nói chuyện, mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh, tiếng động “rút ra đâm vào” cất lên rõ to. Đường Tô Nhã chẳng có cách nào để khiến bản thân mình miễn nhiễm với bầu không khí phóng túng này, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một tế bào của cô đều bắt đầu nóng lên. Làn da trắng trẻo bị lửa dục đốt cháy thành những mảng phấn hồng mê người, nhất là gậy thịt kia không ngừng xuyên suốt huyệt nhỏ, độ nóng ngày một tăng cao, hơi nóng bốc lên, dịch mật chảy liên tục, tràn ra theo động tác rút ra cắm vào. Nơi ân ái riêng tư vốn chặt chẽ bỗng trở nên ướt sũng.
Cô ngượng ngùng nhìn Cố Tứ Châu, độ cong trên môi anh đã giảm bớt, cũng coi như là người biết ý tứ. Hơn nữa, anh còn bắt kịp khoảnh khắc cô liếc trộm mình, ánh mắt tối đi mấy phần: “Cô Đường, nếu như dùng lời để nói, cô có thể nói một chút để tăng tình dục và hứng thú của tôi không?”
Cô lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi... Tôi không... thật sự không...”
Cổ họng cô cực kỳ khô khan, cô nuốt vài ngụm khô khốc, động tác nuốt rất nhỏ cũng khiến cơ bụng co lại, ngay cả huyệt nhỏ cũng co rút một chút rồi cắn một phát thật mạnh vào gậy thịt lớn.
Da mặt Cố Tử Châu căng ra, bên trong anh càng nóng bức, ẩm ướt, chặt chẽ lẫn thoải mái muốn chết. Anh nheo mắt, một tay mò từ từ đến cổ cô, kéo tung áo sơ mi ra: “Cô có thể ca ngợi tôi về kích cỡ, độ cứng, độ dài, kỹ thuật. Mặt nào cũng được.”
Anh nói không nhanh không chậm, mặt của Đường Tô Nhã đỏ hết cả lên, ngón tay cô suýt kéo nút thắt trên áo anh xuống, đôi môi anh đào run lẩy bẩy, không tài nào thốt nổi một lời ra khỏi miệng, ngược lại còn rơm rớm nước mắt muốn khóc.
"Cô Đường?”
"Không được đâu... Tôi không..."
"Tài nữ nổi tiếng của khoa Biên đạo (biên kịch và đạo diễn) ơi, ngay cả hệ thống ngôn ngữ của cô cũng không có năng lực sao?” Anh đột ngột dựng thẳng lên làm cho đầu gậy chen vào tử cung bé bỏng, va chạm các vách, từ từ dựng thẳng bụng của cô lên. Bàn tay to của Cố Tử Châu mò từ eo cô mò lên phía trên, vừa giữ chặt gáy, anh vừa áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn: “Dài hay không?”
"Dài... Dài... Á..."
Bàn tay anh đè ép, buộc cô phải cúi đầu xuống. Hình ảnh gậy thịt tráng kiện, to khủng bố cứ tới lui, xâm chiếm huyệt nhỏ mềm mại đẹp đẽ đập vào mắt cô, thứ đó to cỡ cổ tay cô, gân xanh chằng chịt, bề mặt sáng bóng.
"To hay không?”
Cô lắp bắp: "To... To..."
Cố Tử Châu cười kín đáo, ngậm chặt lấy cánh môi cô, mút vào dịu dàng: “Huyệt nhỏ của cô vừa mau vừa nhỏ, nước cũng nhiều, lực hút cực mạnh khiến tôi rất thoải mái.”
Anh bổ sung thêm: “Có qua có lại.”
Huyệt nhỏ mẫn cảm của cô co rút lại thật chặt, miệng nhỏ không ngừng cắn gậy. Đường Tô Nhã không dám tin, anh đã hoàn toàn bị những lời tự nói một cách bình thản ban nãy khiêu khích đến mức lửa dục đốt người. Cô không thể nào xoay trở thân thể mềm mại được, người đàn ông này giống hiểu hết khát vọng của cô, tốc độ đang trở nên nhanh hơn.
Lúc này, huyệt nhỏ trải qua sự đâm xuyên từ nãy tới giờ đã hoàn toàn thích ứng với dục vọng của đàn ông, cho dù nhanh hay chậm, sâu hay cạn, tóm lại là phối hợp một cách không thể chê vào đâu được. Gậy thịt vừa rút vừa đẩy, huyệt nhỏ vừa thu vừa thả.
Gò má phấn màu đào, nét kiều diễm không ngừng sinh sôi, mồ hôi trong suốt chảy ra liên tục. Thấy cô nóng như vậy, anh lập tức cởi hết quần áo còn thừa ở nửa thân trên của cô, để lộ thân thể mềm mại như ngọc, trắng trẻo như tuyết.