Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đường Tô Nhã giống như bị miệng độc cắn cho một cái, cô đột ngột lùi ra sau mấy bước, cách Cố Tử Châu một khoảng. Gương mặt đẹp đẽ trắng bệch hẳn đi, gần như trong suốt càng làm nổi bật đôi môi màu hồng anh đào, sắc đẹp mê người. Mắt hạnh tràn đầy sức sống bỗng trợn to, đồng tử tròn xoe nhìn anh với vẻ không thể tin được. Thế nhưng, cô lại thấy anh quay đầu lại từ từ, thu bàn tay đang cứng đờ lại, phủi phủi vạt áo chẳng hề dính một tí bụi nào, lông mi dày tựa cánh chim rũ xuống, đồng từ vừa đen lại vừa thâm sâu. Đuôi mắt anh rất dài, hơi xếch về phía thái dương, tạo thành một nét cong trào phúng.
"Vậy cô có thể đi rồi, cô Đường." Anh lại lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
Cô đứng tại chỗ, không động đậy cũng chẳng nhúc nhích, ngón tay vừa nhỏ vừa dài nắm chặt và kéo kéo áo khoác của mình. Thật ra nếu bản thân đã ở trong giới nghệ thuật thì mấy chuyện kia cũng không hiếm thấy, cô gặp không ít. Lần này, trước đó cô lại chưa thỏa hiệp một cách không có ngoại lệ như vậy, cứ hồn nhiên cho rằng dựa vào khuôn mặt, dáng người và kỹ thuật diễn của mình, muốn bạo hồng* chỉ là sớm hay muộn; nhưng hiện thực lại vả cho cô hai bạt tai, không, là ba bạt tai mới đúng. Bây giờ cô muốn rời khỏi trò chơi này, nhưng nếu cứ ở vị trí nhỏ nhất thì phải cúi đầu.
*Bạo hồng: Từ được dùng trong showbiz. Một diễn viên vô danh, không nổi tiếng bất chợt nổi tiếng và được nhiều người biết đến, được nhiều lời mời gọi, ấy gọi là bạo hồng.
Phải cúi đầu ư?
"Cô Đường.” Cố Tử Châu lên tiếng nhắc nhở.
Cô vẫn không động đậy, chẳng nhúc nhích, giống như bức tượng người đẹp được điêu khắc từ tuyết, duyên dáng yêu kiều. Anh không thúc giục nữa mà chỉ yên lặng hút thuốc. Hút được một điếu, anh thổi ra một luồng khói, đúng lúc đang định mở miệng thì một đôi bốt da màu đen với vẻ do dự, chưa kiên quyết đã xuất hiện bên cạnh ghế dựa ở bàn làm việc của anh.
Bỏ tàn thuốc đi, Cố Tử Châu cười nhạo một tiếng.
Dù đã âm thầm chuẩn bị thật tốt, nhưng tiếng cười nhạo kia vẫn khiến Đường Tô Nhã cực kỳ xấu hổ. Màu hồng đào nhàn nhạt và màu trắng như tuyết của hoa lê lan dần đến vành tai trắng noãn, xinh xẻo của cô. Lúc phát hiện có thêm một bàn tay to lành lạnh giữa hai chân mình, thân thể cô khẽ run lên, mấy chiếc răng tựa như loài thân mềm (sò, ốc, trai...) lao tới cắn lấy đôi môi anh đào mọng nước của cô, lần này càng khiến cho người ta không nhịn được mà lo lắng liệu môi cô có bị cắn đến mức rỉ ra chất nước thơm ngọt hay không.
Hầu kết của Cố Tử Châu lồi lên, không ngừng chuyển động. Đồng tử trong mắt anh thâm sâu, trên mặt lại không có cảm xúc, ngón tay anh đung đưa qua lại ở chỗ non mịn giữa hai chân cô.
Bên trong áo khoác của Đường Tô Nhã là áo lông cừu ôm sát người và váy ngắn kiểu chữ A gấp nếp khá dày, phối hợp với vớ dài đến gối màu đen. Do đó, từ đầu gối trở lên đến dưới váy ngắn có thể để anh mặc sức thăm dò phong cảnh tuyệt vời bên trong. Mỗi một tấc da tấc thịt của cô mềm như lụa, láng như ngọc Dương Chi, ấm áp mà lại trơn nhẵn, giống hệt mấy vầng mây, mấy khối bông vải, mềm đến mức khắc sâu vào lòng anh. Hơn nữa, anh phát hiện cô cực kỳ mẫn cảm, bàn tay anh mới vân vê ở đùi mà cả người cô đã run rẩy, nếu như --
Ngón tay cách quần lót mỏng manh chợt đè xuống chỗ hưng phấn của cô, càng lúc càng ấn sâu xuống. Quả nhiên, anh nghe thấy tiếng kêu quyến rũ của cô. “A.” Anh ngày càng bạo gan hơn, ngón tay lần theo mép quần lót rồi tiến vào đụng chạm, búng búng hai cánh hoa đang che kín cửa hoa mềm mại.
Đường Tô Nhã cố gắng kìm nén cơn xúc động, hai chân cô run rẩy giống như điện giật. Đầu ngón tay anh linh hoạt như mang theo ngọn lửa nhỏ khiến từng tế bào của cô bị cháy đến mức sôi trào, hoa huyệt nhỏ giống bơ sữa bị hơ nóng mà từ từ tan ra, chảy từng giọt chất dịch nho nhỏ.
"Cô Đường là dân địa phương ở thành phố H sao?”
“Phải.” Cánh môi đỏ hồng của cô khẽ nhếch lên, tiếng nói phát ra tựa như mấy viên trân châu rải rác: “A... A... Không...”
Anh tìm được lớp thịt đẹp đẽ đang căng thẳng, bắt đầu vặn vẹo, đè ép nó, đùa giỡn nó hết mức có thể. Cô hoàn toàn không chịu được kích thích như vậy, sóng xuân trong mắt lao ra thật mạnh mẽ (nước mắt) giống như một chuỗi hạt châu bị cắt đứt, từng hạt rơi tán loạn. Hoa huyệt khép kín càng giống đóa hoa ngày xuân ngượng ngùng, cánh hoa không ngừng giãn ra, để lộ cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, bên trong chứa đầy nước.
Cố Tử Châu lại hỏi: "Cô học Đại học ở đấy luôn à?” Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay tách hai mảnh thịt ra, dè dặt và cẩn thận rồi tiến vào miệng nhỏ thần bí kia.
Đường Tô Nhã không nhịn nổi, cô rướn cần cổ trắng nõn đẹp đẽ lên. Phía dưới đầy quá, căng quá, ngoại trừ có chút khó thích ứng thì phần nhiều là chưa khuây khỏa, chưa đủ thỏa mãn.
"Phải... A... Là học ở đấy... A...”
Ngón trỏ của Cố Tử Châu lập tức rút ra đâm vào chỗ non mịn kia rất nhiệt tình, dịch chảy ra khắp bốn phía, nước nhiều mà thịt cũng rút lại nhanh. Anh vừa tùy ý xâm chiếm nơi đẹp đẽ của cô, vừa nói bóng gió: “Cô đẹp như vậy, hẳn là hồi Đại học có rất nhiều người theo đuổi cô nhỉ?”
Khoái cảm như thủy triều chợt tăng vọt, rửa sạch tâm tư và ý nghĩ mờ ám, đầu óc của Đường Tô Nhã trở nên trống rỗng chẳng còn gì, dây thần kinh lại như bị xoắn thành một cụm, làm sao cô còn nhớ được mấy chuyện nhỏ trong ký ức chứ? “Không có... A... Không có...”
"Thật sao?"
Anh chợt nở nụ cười, ngón tay cũng rút ra khỏi huyệt non mềm, ánh sáng trong mắt anh chuyển động rất nhanh, đuôi mắt lại lạnh lẽo như băng, vừa giá rét vừa lợi hại.
"Được rồi, nằm sấp trên bàn đi."