Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
"Ưm... Đừng... Á..." Bất thình lình bị lấp đầy, cơn kích thích nhanh chóng dâng cao, Đường Tô Nhã hoảng hốt la lên. Trong thoáng chốc, mấy ngón tay nhỏ nhắn của cô đã túm lấy drap giường in hình hoa hồng gai và tạo thành những nếp nhăn, đôi chân dài chịu không nổi muốn khép lại, nhưng hai chân người đàn ông gác lên đã ngăn cản động tác của cô.
"Đừng mà... Chịu không nổi..."
Cô không còn sức để vặn vẹo thân thể trắng nõn mềm mại, cầu xin tha thứ bằng giọng yêu kiều du dương gấp ngàn lần, nhưng bấy nhiêu đó chẳng hề ảnh hưởng đến động tác của Cố Tử Châu. Anh dựa theo tiết tấu của mình và cách dùng hai ngón tay để đánh phá hoa huyệt mềm mại, làm cho nước dịch bắn tung tóe. Huyệt nhỏ càng thêm mẫn cảm, phun nhiều chất lỏng, không ngừng co rút lại, vừa đóng vừa mở cắn chặt ngón tay dài, mút vào thật chặt. Anh cũng nhanh hơn, đầu ngón tay lòng vòng quanh co rồi chọc thẳng vào hoa tâm mềm nhuyễn non mịn.
"Á... Đừng... Kích thích quá... Cố Tử Châu... Cố Tử Châu... Anh dừng lại... dừng lại đi... Anh đừng làm nữa...”
Nước mùa xuân của Đường Tô Nhã giống như tuôn trào, drap giường ướt hẳn một mảng, vật đang khuây khỏa mãnh liệt trong người cô va chạm lung tung. Lúc này, tay chân cô giống như bị chích thuốc tê vậy, mềm yếu không còn sức lực, để mặc hoa huyệt nhỏ bị xâm phạm đến mức không chịu đựng nổi, để mặc sự vui sướng tích lũy ngày một cao, để rồi chỉ trong nháy mắt, mọi thứ xông thẳng vào đầu cô, ùn ùn tràn ra.
"A a a... Không được... Sắp lên đỉnh rồi..."
Cô thở từng hơi một, thân thể không khống chế nổi cơn rung động kịch liệt, dòng nước róc rách nơi hoa huyệt nhỏ, lớp thịt thơm bên trong run rẩy lẫn cuồn cuộn, nhiệt tình như lửa, nhưng Cố Tử Châu lại không để ý đến huyệt nhỏ triền miên muốn giữ chặt, nhẫn tâm rút ngón tay của mình ra khi cô sắp sửa lên đỉnh.
Rơi xuống từ đỉnh vui sướng cao nhất, huyệt nhỏ khát vọng bắt đầu nóng lên, có vẻ như Đường Tô Nhã càng thêm mất hứng và bất mãn. Mấy sợi tóc bết trên má cô, khuôn mặt hoa đào choáng váng, cánh môi mọng nước không ngừng rung động, chưa thể thốt ra một chữ nào, cô chỉ mở to đôi mắt long lanh mờ mịt, nước mắt trào thẳng ra ngoài.
Anh lau nước mắt trên má cô: “Cho cô cái này, đừng khóc.”
Cố Tử Châu thả gậy thịt nóng hầm hập ra, đặt ở miệng huyệt nhỏ, huyệt nhỏ thật sự đói khát đến cực hạn, tựa như có tri giác, ngậm chặt lấy đầu gậy vĩ đại, ngậm chặt rồi lại thấy quá lớn quá thô, căng đến mức khiến huyệt nhỏ vừa mỏi vừa sưng, nhưng càng lấp đầy càng thỏa mãn. cơn khoái cảm được tích lũy hồi nãy nhanh chóng tăng cao trở lại. Khi gậy thịt xuyên hoa tâm vào đến tử cung, cơn cao trào cũng tới ngay tức khắc.
"Mới đó mà lên đỉnh rồi à? Cô Đường, cô thật là mẫn cảm đó!”
Cố Tử Châu nói giống như việc này không liên quan tới mình vậy, đồng thời cũng chẳng cho cô cơ hội thở dốc. Anh đè eo cô xuống, rút ra đâm vào mạnh mẽ, huyệt nhỏ lên đỉnh nên đặc biệt khép chặt, gậy thịt lại rút ra xuyên vào theo quy luật, trình tự rõ ràng, thịt mềm vây chặt đè ép thân gậy, giống như có ngàn vạn bàn tay nhỏ đang mát xa, huyệt nhỏ giống như hoa hồng nở rộ đang khép lại; khi phối hợp với việc rút ra cắm vào, nó không ngừng mấp máy run rẩy, đồng thời mang đến khoái cảm mãnh liệt cho Cố Tử Châu.
Cảm giác mạnh mẽ áp bức từ trong huyệt và bốn phương tám hướng truyền tới khiến cho trán anh rịn ra một lớp mồ hôi nóng. Anh không rảnh để lau, miệt mài chịu đựng, dùng sức khai thác huyệt nhỏ mềm mại, đè nén cơn động tình, thốt ra một câu: “Kẹp chặt ghê.”
Lúc này, huyệt nhỏ hung hăng co rút lại một chút cho hợp với tình hình, thịt mềm quấn quýt lấy gậy thịt và hút vào bên trong. Trán của Cố Tử Châu nổi đầy gân xanh, anh nắm chặt lấy nụ hoa nhọn nhọn đang dựng thẳng trên ngực cô: “Cô Đường, cô đúng là đói khát!”
Đường Tô Nhã hổ thẹn quay đầu không dám nhìn anh, huyệt nhỏ vẫn thành thật, vừa nuốt vừa nhả, phối hợp với gậy thịt vừa rút vừa đẩy. Anh tăng thế tiến công mạnh mẽ, gậy thịt hung hãn ra vào huyệt nhỏ trơn tru như tơ lụa vậy. Một lần lại sâu thêm một lần, một hồi lại nặng thêm một hồi, hoa tâm và tử cung phải chịu đựng sự chà đạp mãnh liệt, hai bầu ngực trắng nõn lên xuống như sóng biển cuồn cuộn mạnh mẽ, cơn khoái cảm tích tụ quá cao đã khiến cô không biệt phải làm sao mới phải, chỉ có thể cong thân hình mềm mại lên, cất tiếng rên rỉ vang vang.
"Cô Đường à, cô kêu lên thật là “gợi” quá đi!”
Cô không tài nào ức chế được tiếng rên rỉ nũng nịu, từng tiếng đan xen có thể câu mất hồn người khác, ngay cả cô nghe xong cũng mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không thôi. Cô vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn để che cái miệng nhỏ của mình lại, nhưng tiếng kêu nũng nịu vẫn không ngừng thoát ra giữa những kẽ tay.
Hai tay của Cố Tử Châu vòng qua nách cô, luồn xuống dưới thân thể cô rồi khép lại, ôm lấy sống lưng cô, nhấc bổng lên làm nửa người cô giống như bay trên không trung, gậy thịt vẫn như cũ, hung hăng xuyên suốt huyệt nhỏ bé bỏng, dường như đóng cọc trong đó, vừa sâu vừa nặng. Thân hình cô lắc lư kịch liệt vì bị đâm, hoa mắt chóng mặt, bắt lấy cánh tay người đàn ông như một bản năng để giảm bớt lực va chạm.