Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lại là một ngày thứ sáu bận rộn. Hứa Nghiễn đến sớm hơn, đẩy cửa văn phòng ra, đặt túi tài liệu lên trên bàn làm việc rồi bước tới kéo màn, mở cửa sổ. Cơn gió buổi sáng phả vào mặt, vương vấn ý xuân. Anh cứ mải ngắm một cách lơ đãng như vậy, xa xa có chiếc chuông gió bằng gỗ phát ra tiếng vang bừng bừng khí thế, liên miên không dứt.
"Phanh." Anh nghe tiếng mở cửa vang lên ở đằng sau, vừa quay đầu lại, trong nháy mắt, đồng tử đen như mực bỗng ngưng đọng. Mạnh Khinh Khinh bỗng nhiên xông vào tầm mắt anh, trong lúc hoảng hốt, anh còn tưởng rằng chiếc chuông gió bằng gỗ kia đang vang lên trước mắt mình.
Áo sơ mi tay dài màu vàng tơ, bên cạnh bờ vai là mấy đóa mai trắng năm cánh được thêu rải rác, cổ áo hạ xuống rất thấp, những nếp gấp hình hoa bằng vải dệt chất chồng lên nhau, tô điểm cho bầu ngực trắng nõn đầy đặn một cách sinh động. Phía dưới là chiếc quần trắng ôm sát người đến bảy phần, làm lộ ra cái mông tròn tròn nho nhỏ xinh đẹp, một đoạn cẳng chân trắng như tuyết lộ ra khỏi ống quần.
Cô nở nụ cười ngọt ngào với anh: “Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành.”
Phát hiện thân thể mình khác thường, ngũ quan trên mặt anh hơi vặn vẹo một chút, khóe môi nhếch lên: “Mạnh Khinh Khinh, đồ công sở của cô đâu?”
"Xin lỗi Tổng giám đốc, tối qua tôi quên lấy quần áo vào nên bị ướt mưa hết, lần sau tôi sẽ chú ý.” Cô không hề để lộ dấu vết nào, nói rất nũng nịu, một chữ thốt ra như thả nửa cân mật, đặc biệt ngọt ngào.
Bụng dưới bắt đầu nóng rát, anh cảm thấy cổ họng mình cực kỳ khô cằn. Hứa Nghiễn xoay người bước về phía bàn làm việc: “Rót một tách cà phê cho tôi.”
"Được."
Hứa Nghiễn ngồi vào ghế làm việc, mở máy tính lên, xem xét tài liệu mà bộ phận kỹ thuật trình lên vào ngày hôm qua.
"Tổng giám đốc." Mạnh Khinh Khinh khom người xuống, đặt cà phê còn nóng lên trên bàn: “Cà phê của anh.”
Hứa Nghiễn xem đến mức say mê, tiếng nói trong trẻo như hạt sen của cô chợt truyền đến, lướt qua bên tai, thổi vào tận đáy lòng anh. Ngọn lửa nho nhỏ trong tim bỗng hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, bàn tay cầm chuột máy tính của anh bỗng dằn lại.
Anh ngẩng đầu nói: “Để đó...”
Câu chuyện tiếp tục nảy sinh khiến anh giống như bị bóp chặt. Mạnh Khinh Khinh khom người, cổ áo sơ mi hạ xuống, bầu ngực cuồn cuộn như được nặn từ mây mềm nhuyễn lộ ra một khoảng lớn, trắng nõn mềm mại, trơn bóng thơm thơm. Anh hận không thể xoa bóp nó mấy cái, cố hết sức nuốt nước bọt. Ánh mắt anh bình tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng bàn tay lại co rút lại, co lại rất chặt, liên tục làm chuột máy tính rung động “cách cách”.
Mà đầu sỏ gây nên chuyện này, dường như cô phát hiện chuyện gì không ổn nên mới gọi to một tiếng thật duyên dáng, nhanh chóng đứng thẳng người và đưa tay kéo lại cổ áo, làm như ngượng ngùng, xoay người bỏ chạy, eo nhỏ mông đẹp, lắc lư đủ kiểu.
Hứa Nghiễn thở dồn dập, gậy thịt ở phía dưới đã giống như chiếc cột chống trời, nhô cao đẩy chiếc quần tây lên, căng ra đau đớn đến mức muốn nổ mạnh. Anh nhắm chặt mắt, hít sâu mấy cái, những giác quan khác đều trở nên sâu sắc thật lạ thường, dường như trong không khí còn vương vấn mùi hương của cô, từng cơn từng cơn xộc vào anh.
Vô dụng, hoàn toàn vô dụng.
Ánh mắt sâu thẳm của anh liếc qua cô gái nhỏ ở phòng trà nước, bất đắc dĩ thở dài, cử chỉ này thật điên rồ ư? Không phải một ngày hai ngày, kể từ lúc Mạnh Khinh Khinh đến làm, sự thanh tâm quả dục nhiều năm của anh chẳng còn sót lại một chút gì cả. Khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô, ánh mắt đen nhánh, đôi môi đỏ hồng, giọng nói của cô, vẻ mặt của cô, từng động tác của cô, đối với anh mà nói đều hấp dẫn chết người, khiến mỗi ngày anh đều đưa thân vào lửa dục, bị đốt cháy trong sự giày vò, không thể giải thoát.
Dục vọng đã bành trướng đến mức không tài nào tưởng tượng nổi nữa, mồ hôi túa ra đầy trán, anh rút khăn giấy lau mặt, lau sạch lòng bàn tay và mồ hôi trên trán, đứng dậy bước vào toilet.
Khóa cửa lại, anh mở khóa quần, cầm lấy thứ căng nở đau đớn đang dâng trào, nắm chặt để nó hoạt động cao thấp. Tại khoảnh khắc đến cực hạn này, một khuôn mặt trái xoan nho nhỏ, trắng nõn nghiêng nghiêng bỗng hiện lên trong đầu anh. (ảnh đang tự thẩm)