Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tục ngữ có nói, sau một điếu thuốc sẽ vui sướng như thần tiên.
Cố Tử Châu cởi áo bành tô ra, khoác nó lên phần tựa lưng của ghế dựa rồi đưa tay với lấy bật lửa và hộp thuốc lá trên mặt bàn. Anh bước tới bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống, châm một điếu thuốc hút. Lớp khói phiêu lãng trong không khí bị gió đông xé tan thành đủ hình dạng mỏng manh.
Ánh mắt hẹp dài của anh dồn nén một chút rồi quay đầu qua nhìn phía bên kia của ghế sofa. Đường Tô Nhã ngồi khá xa, chỉ mặc áo lót thêu bó sát người, tôn lên dáng người, phần eo mềm mại yểu điệu tựa như một đường cong được phác họa hoàn mỹ, mái tóc đen dài giống thác nước rũ xuống sau lưng, quả đầu nghiêng nghiêng thanh tú. Bàn tay cô cầm di động kề sát vào tai, thủ thỉ thù thì, nói liên miên cái gì đó.
Anh nhìn cô một lát, cổ họng chợt động, anh hít hai hơi thật mạnh, đột nhiên thốt lên một câu nhẹ hẫng: “Gọi điện cho bạn trai à?”
Nghe tiếng anh, Đường Tô Nhã quay đầu nhìn lại. Tóc cô rối bù, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, trắng như tuyết, đồng tử tựa như những viên trân châu đen lay láy. Cô không đáp lời anh, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện điện thoại. Một hồi sau, cô cúp máy, cất di động vào túi xách, kéo khóa rồi mới nói nhỏ: “Bạn trai cũ ấy.”
"À.” Anh hạ điếu thuốc xuống, tro bụi trên điếu thuốc cũng rơi vãi ngay xuống đất: “Anh ta vứt bỏ cô rồi ư?”
Bất thình lình, cô quay lại và trợn mắt nhìn anh nhưng cũng thu lại ánh mắt ấy rất nhanh, nhặt quần áo trên ghế sofa rồi tự mặc vào người. Đầu tiên là áo lông cừu, kế tiếp là áo bành tô, nhưng ban nãy áo bành tô bị ném xuống đất, dính không ít bụi, cô đành cầm cổ áo, mở banh nó ra và dùng sức giũ giũ.
"Cho nên cô cam chịu luôn hả?”
Động tác tay của Đường Tô Nhã càng ngày càng chậm, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, quanh người cô tràn đầy không khí u ám, đè nén, sắc mặt cô cũng không tốt lắm, ánh mắt xinh đẹp hơi chớp chớp, đầy vẻ quật cường và cương quyết.
Cô nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, vẩy vẩy mái tóc mới sửa soạn đã rối tung, mồ hôi bám đầy trên cổ cực kỳ khó chịu, cuối cùng cô đành túm gọn tóc, lấy dây thun buộc lại, kiểm tra túi xách, mọi thứ vẫn còn đầy đủ: “Đạo diễn Cố, nếu không có gì cần nói nữa thì tôi xin về trước.”
Nói xong, cô đứng dậy, chợt nghe thấy tiếng cười nhẹ của Cố Tử Châu, giọng nói của anh chứa đầy hàm ý mơ hồ: “Trước khi vào tổ quay phim, nửa tháng này, cô phải theo tôi.”
Đường Tô Nhã đương nhiên biết “đi theo anh” nghĩa là gì, cô cảm thấy không muốn, nhưng dù gì cũng “làm” rồi, “làm” một lần với “làm” trăm lần có gì khác nhau chứ? Với lại nếu không đồng ý sẽ chọc giận anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đổi ý thì sao? Vậy thì chẳng phải là khóc cô cũng không có chỗ để khóc đó chứ? Chuyện chưa thành nhưng đã thấy trước kết quả, đi theo anh vẫn tốt hơn.
Cô nghe theo, gật đầu. Khóe mắt Cố Tử Châu chợt kích động, khép hờ, những chấm sáng trong đôi mắt tựa như rực lên và vỡ tung ra, vừa hứng khởi vừa lộng lẫy làm sao. Thế nhưng khi Đường Tô Nhã quay sang nhìn anh, anh đã che giấu hết tất cả, cô chỉ trông thấy dáng vẻ nửa nằm nửa ngồi, lười nhác thỏa mãn của anh, vẻ mặt anh bình thản, ánh mắt nửa khép nửa mở, khói thuốc mỏng manh như sương lượn lờ quanh khóe miệng. Khói thuốc lượn lờ cản trở tầm mắt cô, khiến cô có cảm giác như “ngắm hoa trong sương mù”.
Đường Tô Nhã nói rất dịu dàng: “Nhưng tôi phải về nhà một chuyến đã, hay là ngày mai đến tìm anh được không?”
"Được." Anh đáp lại, tiếng nói cực nhỏ. Bất thình lình, anh ngồi thẳng người dậy: “Tôi đưa cô về.”
Cô vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, lỡ bị người ta nhìn thấy sẽ không hay lắm.”
"Không sao cả.”
"Thật sự không được, sẽ bị chụp trúng đó.”
Đường Tô Nhã nhíu mày, dáng vẻ lo âu. Cô nhìn Cố Tử Châu, bỗng dưng thấy cõi lòng mình mềm hẳn đi. Anh cầm áo bành tô, vắt lên khuỷu tay: “Không sao đâu, tôi tới bãi đậu xe trước, cô đợi vài phút nữa rồi ra.”
Anh cười nhẹ, thầm nghĩ: Cho dù chụp được cũng không ai dám viết gì, càng không có kẻ nào dám tung ra đâu.