Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Từng chùm pháo hoa nở rộ mãi chẳng dứt. Nhìn cảnh tượng rực rỡ trước mặt, Diệp Thư chớp chớp mắt một cái, mỗi tiếng “đùng đoàng” tựa như đang oanh tạc cõi lòng của cô. Pháo hoa nổ trong không trung tạo ra từng dải bụi khói kéo dài.
"Bảo bối Thư Thư, hay là em tắm trước?”
"Ừm."
Trong phòng tắm, cô vặn mở van để điều chỉnh độ ấm của nước rồi đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước chảy từ đỉnh đầu lan ra sợi tóc, chảy xuống mắt cá chân, mặt đất. Mấy giọt đọng lại trên da thịt trắng màu tuyết tựa như ngọc châu lung linh tinh xảo. Bàn tay mềm mại của cô vô tình trượt qua, những hạt ngọc ấy nhanh chóng vỡ tan và rơi xuống.
Cô tắm rất kỹ càng, ngón tay thăm dò chỗ ngượng ngùng kia một cách cẩn thận, từ từ đẩy hết toàn bộ chất lỏng mà người đàn ông kia đã rót vào. Mặt cô càng lúc càng đỏ ửng, sao nhiều quá vậy? Bây giờ không phải thời kỳ an toàn, cô phải mua thuốc tránh thai gấp mới được.
Diệp Thư dùng khăn lông bao lấy tóc, cô mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn bằng lụa tơ tằm có kèm theo dây buộc ngang eo, phần trước ngực được đính một vòng hoa mơ, tôn lên bầu ngực hoàn mỹ, đồng thời khoác chiếc áo ngủ tay dài ở ngoài.
Cài dây buộc xong, cô mở cửa phòng tắm. Không khí lạnh bên ngoài xông đến, cô hít hà một hơi rồi lại thêm một hơi rồi bỗng dưng ngẩng đầu nhìn khắp phòng, ánh mắt tựa như ngưng đọng lại.
Không có gì khác lạ, chẳng có gì tươi mới. Chỉ là trên bậu cửa sổ, bên ghế sofa, trên bàn trà, mỗi góc đều được rải hoa hồng đủ màu; chính giữa phòng khách được đặt một chiếc bàn dài vân hoa làm từ gỗ lim, trên bàn có hai bộ dụng cụ ăn uống bằng sứ tráng men vẽ hoa hồng, ngoài ra còn có một bình hoa bằng ngọc, trong đó có hai cành hồng Comte De Champagne được cắm nghiêng nghiêng.
Khương Nhạc mặc vest màu trắng, đeo cà vạt màu rượu vang đỏ. Anh nở nụ cười quen thuộc, sáng rỡ tự nhiên: “Bảo bối Thư Thư, em hãy đồng ý lời mời bữa tiệc hải sản này đi... Ôi... chao ôi... tiếc là em không cùng anh tới Penang*, nếu tới sẽ chơi vui hơn ấy.”
*Pulau Pinang (Malaysia)
Vẻ mặt của Diệp Thư trở nên vi diệu, cánh môi son của cô khẽ động. Cô đột nhiên quay lưng, đi đến bên cạnh cửa, tháo khăn trên đầu xuống rồi quay mặt đi, lau tóc cẩn thận. Vừa xoa xoa đuôi tóc, cô vừa nhớ lại Khương Nhạc mình từng quen biết... Anh quả thật chỉ là một kẻ ham sắc đẹp, muốn lừa cô lên giường thôi sao?
Cô cảm thấy không thể tin được, dần dần hoài nghi những gì mình đã nhận định về anh.
Mãi đến khi đuôi tóc không còn rỉ nước, cô mới dùng mười ngón tay để vuốt nó như chiếc lược, sau đó túm gọn tóc ra phía sau đầu: “Được rồi.”
Diệp Thư ngồi đối diện với Khương Nhạc. Dụng cụ ăn uống đã được cô sắp gọn lại. Cô nhìn lướt qua một bàn đầy đồ ăn: Cá tuyết và cua chưng nấm, đậu hũ; tôm sốt chua ngọt; bào ngư trụng nước sôi; cá hoa vàng xông khói... có tổng cộng đến hai mươi mấy món hải sản, thích gì có nấy.
Cô thích ăn hải sản lắm, do đó liền gắp một đũa đầy thịt cá tuyết cho vào miệng, ngửi một cái là thấy thơm lừng. Cái miệng nhỏ nhắn của cô cắn một miếng rất cẩn thận.
Khương Nhạc gắp hai con tôm luộc vào trong chén Diệp Thư. Anh đặt đũa xuống, lau tay bằng khăn lông ướt rồi cầm một con tôm lên, vắt đầu, bỏ vỏ và đặt vào trong chén của cô.
Diệp Thư nhìn anh khi anh đã bóc đến con tôm thứ hai: “Muốn ăn gì thì cứ bảo anh làm, mất công em lại bẩn tay nữa.”
Cô gật đầu, yên tâm sai bảo Khương Nhạc: “Muốn ăn thêm tôm.”
"Anh còn đang bóc, đừng vội.”
"Ừ, được!”
Bữa tối trôi qua trong bình yên, Khương Nhạc đi tắm, Diệp Thư rửa chén và dọn dẹp. Cả hai mệt đến mức ngã sấp xuống. Diệp Thư không quản Khương Nhạc nữa, cô ngủ một giấc ngon lành.
Trong lúc lim dim mơ màng, thân thể đàn ông cường tráng bỗng dưng áp sát sống lưng cô, vòng eo cô cũng bị anh ôm chặt. Cô thở dài nhưng thấy anh chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì mới yên tâm mà rơi vào giấc mộng đẹp.