Lời của Tần Lâm dường như đã vượt quá dự liệu của mọi người, tên này chẳng những không biết ăn năn hối cải mà còn muốn đấu với Tàng sư huynh ư?
Chẳng phải là đang muốn tìm đến cái chết sao?
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, Tần Lâm quá kiêu ngạo rồi, đánh bại Nhiếp Vân Hải, làm Triệu Vô Cực trọng thương, bây giờ lại còn muốn đánh với Tàng Thiên Xương ư, đây chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo hay sao.
Tàng Thiên Xương hoàn toàn không giống hai kẻ đó.
Lời của Tần Lâm lập tức khiến cho sắc mặt của mọi người trở nên khó coi, kiêu ngạo như vậy, bộ thật sự coi mình là đồ đệ quý của đại sư bá hay sao?
Tần Lâm không hề để ý đến lời của Lâm Trung Nghĩa, điều này khiến cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa còn có chút tức giận, nhưng vì thể diện nên anh ta không thể lật mặt được, quan trọng hơn hết là phải giải quyết được rắc rối của ngày hôm nay trước đã.
Lâm Trung Nghĩa là người rộng lượng hào hiệp, cho nên anh ta rất được đại sư bá xem trọng, mặc dù thay thầy dạy đồ đệ nhưng vẫn rất bao dung với Tần Lâm, vậy mà Tần Lâm lại không biết điều, thật đúng là làm cho Lâm Trung Nghĩa cảm thấy lo lắng.
"Tên nhóc cậu sao lại không biết nhún nhường như vậy, đệ căn bản không phải là đối thủ của Tàng sư huynh, người ta đã không thèm ra tay với đệ rôi, sao đệ cứ phải lên mặt như vậy”.
Lâm Trung Nghĩa đè vai Tần Lâm xuống, trừng mắt thì thầm với anh.
Tần Lâm đành bất lực nhún vai, đệ cũng không muốn đâu, dù gì thì bọn họ cũng ép người quá đáng, đệ tuyệt đối cũng không thể ngồi chờ chết, bất kể là ai, ngay cả diêm vương cũng không làm được.
Lâm Trung Nghĩa không dám nói nữa, đám sư đệ phía sau lại càng im ắng hơn, mặc dù Tần Lâm rất hung hăng, nhưng khi so với một người lão luyện như Tàng Thiên Xương thì có chút không xứng cho lắm.
Mọi người đều biết Tàng Thiên Xương mạnh mẽ thế nào, bọn họ vốn tưởng lần này Tần Lâm sẽ cúi đầu, nhưng không ngờ bọn họ đã coi thường anh rồi, tên này đúng là một thằng nhóc trẻ trâu, nghé con không biết sợ cọp.
"Xem ra là cậu muốn đánh với tôi à?"
Tàng Thiên Xương mỉm cười nhưng không tức giận, ánh mắt quét qua Tần Lâm một lượt như muốn nhìn thấu anh, rốt cuộc là ai đã cho tên này được dũng khí như vậy.
"Không biết trời cao đất dày là gì, Tàng sư huynh, loại người này huynh phải cho cậu ta một trận mới được”.
Triệu Vô Cực nói chêm vào, Tàng sư huynh nhất định phải ra tay, nếu không thì chẳng lẽ bọn họ bị đánh đập vô ích à?
Tần Lâm không phải là người dễ dây vào, nếu như lần này không thể hoan toàn đánh gục được anh thì sau này bọn họ khó mà ngóc đầu lên được, nhà họ Diệp cũng sẽ trở thành đối tượng bị mọi người dè bỉu.
Lúc này Triệu Vô Cực không hề muốn Tần Lâm bị đuổi đi, nhưng khi anh ta ra tay thì lại bị người ta đánh cho bầm dập, đây là điều mà anh ta không cam tâm.
Cũng may có Tàng sư huynh ở đây, hơn nữa tên Tần Lâm này cũng không biết mình đang ở trong tình huống như thế nào, vậy mà còn dám thách đấu với Tàng sư huynh ư? Cậu là nhất rồi đấy.
"Tàng sư huynh, huynh đừng chấp nhặt Tần Lâm, cậu ấy chỉ vừa mới vào mà thôi, còn rất nhiều quy tắc chưa hiểu, sau này đệ nhất định sẽ dạy cậu ấy cho thật tốt”.
Lâm Trung Nghĩa hạ thấp tư thế, từ đầu đến cuối anh ta không hề muốn để Tần Lâm đánh với Tàng Thiên Xương.
"Tôi đã nghĩ đến việc cho cậu ta một cơ hội, nhưng cậu ta lại không biết trọng dụng điều đó, chuyện này cũng không phải lỗi của tôi. Vốn sợ người khác nói ỷ lớn hiếp bé, nhưng bây giờ xem ra cậu ta kiêu ngạo như vậy, thế cậu nói xem tôi phải làm thế nào đây? Hay là để tôi xin lỗi cậu ta nhé?”
Tàng Thiên Xương cười nói.
Lâm Trung Nghĩa lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Cũng được, anh xin lỗi tôi đi, Tàng sư huynh, tôi cũng sẽ không tính toán với nhà họ Diệp nữa, nếu không thì hôm nay chúng ta phải giải quyết cho ổn thỏa. Là đúng hay sai thì anh cứ hỏi Triệu Vô Cực kia đi”.
Tần Lâm lạnh lùng rút kiếm ra, không chút sợ hãi.
"Lâm Trung Nghĩa, huynh đừng có tỏ ra đạo đức giả nữa, huynh xem người ta còn không thèm nể mặt kìa, ha ha ha”.
Triệu Vô Cực cười nói.
"Vốn là tôi muốn giúp lý không giúp thân, nhưng hiện tại xem ra tôi đã đổi ý rồi, nên là giúp thân không giúp lý mới đúng”.
Ánh mắt Tàng Thiên Xương sắc như dao, chĩa vào Tần Lâm, chiến ý dâng trào.