“Vậy thì tôi phải đấu với cô một trận mới được”.
Tần Lâm cũng nổi hứng, hai người họ đối đầu với nhau, không ai chịu lùi bước.
Có thể thấy được mặc dù Diệp Như Tuyết nhỏ tuổi, thậm chí còn trẻ hơn Tần Lâm mấy tuổi, nhưng thực lực của cô khiến Tần Lâm không dám khinh thường.
"Hừ..."
Diệp Như Tuyết kiêu ngạo hừ một tiếng, tấn công trước, ép sát Tần Lâm.
Sắc mặt Tần Lâm cùng vô cùng nghiêm trọng, anh cẩn thận lấy lui làm tiến, đối mặt với đòn đánh quyết liệt của Diệp Như Tuyết, khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Thực lực của cô mạnh hơn Tạ Hồng Mai mấy bậc, mặc dù trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng chưởng này mà đánh xuống thì chẳng khác gì ba nghìn đạo thiên lôi, cho dù có là Bạch Triết lúc trước từng giao chiến với anh cũng chưa chắc chịu nổi.
Người nhỏ sức lớn!
Thực lực của Diệp Như Tuyết khiến Tần Lâm vô cùng khiếp sợ, cô gái trông chân tay nhỏ bé thế này mà có sức lực kinh khủng khiếp đến thế, nếu mà là loại không có bản lĩnh thì chắc bị hạ gục rồi.
Hai người liên tục giao chiến hơn mười chiêu, cô gái càng đánh càng hăng, không ngờ Tần Lâm lại lợi hại như vậy, tiếp chiêu như nước chảy mây trôi, không có chiêu nào trúng được chỗ hiểm của anh. Mỗi chiêu của cô đều có sức nặng cả tấn nhưng Tần Lâm cứ thong thả như đi chơi, hai bên có thực lực tương đương.
Diệp Như Tuyết vô cùng kinh ngạc, khi hai người giao chiến chắc chắn sẽ dùng hết sức, đặc biệt là cô, lúc trước thường đánh với các sư huynh sư đệ còn sợ bọn họ không chịu được, bọn họ cũng không muốn nặng tay với cô, thương hương tiếc ngọc mặc dù là quân tử nhưng cô muốn chân chính thả tay đánh một trận, nhưng không ai dám tiếp.
Nhưng bây giờ thì khác, khi đối mặt với tên người ngoài này, Diệp Như Tuyết vô cùng kích động, lần này nhất định phải khiến anh phục, cô cũng có thể vui vẻ đại chiến một trận.
Tưởng tượng lúc ban đầu cũng khác, khi giao chiến Tần Lâm thực sự khiến cô kinh ngạc, thực lực của tên này mạnh quá, chẳng trách anh có thể một mình đến núi Côn Luân xin học.
Có điều nếu đã vậy cô càng phải dạy cho Tần Lâm một bài học.
Tôi đánh anh tiếp, Tần Lâm dần hiểu rõ đường chiến thuật của Diệp Như Tuyết, thực lực của cô không hề đơn giản, cao thủ lục mạch, khí lực mạnh mẽ, cứ đánh tiếp như vậy đối với cô mà nói vô cùng ung dung, hiện nay anh cũng không thể nặng tay được, hai người đấu cũng khá khiếp sợ.
Núi Côn Luân là một nơi ngọa hổ tàng long, Tần Lâm vô cùng kinh ngạc, chỉ là một cô bé mà có thực lực mạnh như vậy, cao thủ phái Côn Luân còn mạnh đến thế nào nữa đây? Cao thủ bát mạch? Thậm chí mạnh hơn nữa?
Trong lòng Tần Lâm đầy nghi hoặc, lúc này anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Diệp Như Tuyết nữa, tốc chiến tốc thắng vẫn hơn, để cho cô thấy được anh mạnh thế nào là được.
Tần Lâm xoay tay, bát cực lên trước, từng bước ép sát, nháy mắt chiếm được ưu thế, dồn Diệp Như Tuyết vào trong góc.
"Hình như cô không phải đối thủ của tôi".
Tần Lâm cười nói.
"Cút!"
Diệp Như Tuyết hừ một tiếng, lật tay liên hoàn đánh, chưởng như điện, mạnh mẽ dị thường, mặc dù là phụ nữ nhưng lại là cao thủ lục mạch, thực lực thế này đúng là đáng sợ.
Diệp Như Tuyết mạnh mẽ tấn công, Tần Lâm thì bất động như núi, lấy tiến làm lui, lấy yếu đánh mạnh, chiêu thức của hai người càng ngày càng nhanh, còn Diệp Như Tuyết đã tiến vào tiết tấu của Tần Lâm, trở nên càng ngày càng khó, mỗi bước của Tần Lâm dường như đều có thể dắt mũi Diệp Như Tuyết, khiến cô buồn bực, mặt phủ đầy sương tuyết, vô cùng khó coi.
Diệp Như Tuyết không thể nào tin nổi Tần Lâm lại mạnh như vậy!
Tuy nhiên Tần Lâm lại vô cùng cẩn thận, vô cùng tự tin, cô gái đáng yêu như vậy dù sao anh cũng thương hoa tiếc ngọc, Tần Lâm dùng một tay tóm lấy, lật tay ép Diệp Như Tuyết lại, tư thế vô cùng mờ ám, có điều khiến cô không động đậy nổi.
Tần Lâm nói.
"Cô thua rồi".
Diệp Như Tuyết nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ hồng lên, bị Tần Lâm ép như vậy cảm thấy vô cùng bực bội.