"Em quen biết Trần Cẩn Ngôn?"
Đối với công việc của cô, Lâm An Bắc chỉ biết cả ngày cô lách cách đánh chữ, chưa từng mở miệng hỏi qua một câu. Rất nhiều lần Duẫn Vị muốn mở miệng nói cho anh biết mình là bên kịch, hơn nữa bây giờ bộ phim anh đang đầu tư chính là cô viết, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút khoe khoang, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
"Vâng."
Lâm An Bắc và Trần Cẩn Ngôn đã gặp qua vài lần chính là bởi liên quan tới Quý Minh Vũ, anh và Quý Minh Vũ tuy không được coi là bạn tri kỉ nhưng đối với đối phương cũng vô cùng tán thưởng, từng gặp qua vài lần ở một số nơi làm việc. Dù sao Trần Cẩn Ngôn cho anh cảm giác không tốt, là một nhân vật lợi hại.
"Cách cô ta xa một chút."
Trần Cẩn Ngôn mặc dù là người có chút nhanh nhẹn hoạt bát nhưng cũng là người đa cảm, đặc biệt đối với Duẫn Vị ở nước Mỹ không người quen biết mà nói, gặp gỡ chị có thể nói là trời cao cứu rỗi, tuyệt không phải là người phụ nữ cần cách xa một chút trong miệng Lâm An Bắc.
"Em bảo anh cách xa Thân Kính một chút anh sẽ đồng ý không?"
"Ý là không đồng ý?"
"Không có..." Là anh không đồng ý mới đúng chứ, đều là người đã có gia đình vẫn còn không biết kiểm điểm như vậy, ai nói chỉ có phụ nữ mới vương vấn không dứt được, đàn ông mà vương vấn không dứt tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Không, có lẽ họ chỉ đơn giản là không phá vỡ nó.
"Em một mình ở đây lẩm bẩm cái gì đấy?"
"Không có, bộ phim các anh chụp hình thế nào rồi?"
Lâm An Bắc thừa dịp đèn đỏ nhìn cô một cái rồi quay đầu trở lại nhìn chăm chú vào mặt đường: "Em thật giống như rất quan tâm bộ phim kia?"
Không trách Lâm An Bắc nghi ngờ, bởi vì cô ôm máy tính tập trung chú ý cũng là bộ phim kia, hơn nữa thỉnh thoảng cũng sẽ lơ đãng hỏi tiến độ thế nào và vân vân.
"Không cho phép anh trách em giấu diếm anh, là chính anh không hỏi."
"Nói một chút xem..."
"Kịch bản bộ phim của các anh là do em viết..."
Qua một lúc lâu Lâm An Bắc mới mở miệng, một chút kinh ngạc cũng không có: "Cho nên Trần Cẩn Ngôn kia là người đại diện của em?"
Duẫn Vị rốt cuộc thở dài một hơi, còn tưởng rằng anh lại muốn tức giận chứ.
"Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là em không hiểu mấy thứ này, chị ấy giúp đỡ giải quyết mà thôi."
Hai người một trước một sau vào cửa, Duẫn Vị đến phòng bếp, Lâm An Bắc đi thư phòng.
Lúc ăn cơm tối, Lâm An Bắc đối với các món ăn Duẫn Vị nấu tìm mọi cách xoi mói, cái này không được, cái kia cũng không ngon, Duẫn Vị sắp bị anh nói không còn mặt mũi nào.
"Có người thái cà rốt thành như này sao?"
"Trước đây cũng không thấy anh khó phục vụ như vậy..."
Vừa rồi Lâm An Bắc ở thư phòng tìm kiếm một chút, không nghĩ tới Duẫn vị còn rất nổi tiếng, nhưng trên mạng không có bức ảnh nào lộ ra mặt cô, chỉ có một cái hé ra bóng lưng, hơn nữa bối cảnh vẫn đang ở Mỹ, cùng một người đàn ông đi vào cửa chính khách sạn.
Mấy ngày hôm trước anh cảm giác mình đã không còn quan tâm bốn năm trước cô xảy ra chuyện gì, chỉ cần hiện tại ở lại bên cạnh anh là được rồi. Nhưng bây giờ anh chết tiệt lại không thể độ lượng như vậy, nghĩ đến ở một nơi khác trên trái đất cô và một người đàn ông đi ra đi vào như hình với bóng, trong lòng anh giống như bị mèo cào thực khó chịu. Món ăn hôm nay và ngày trước không có gì khác nhau nhưng luôn cảm thấy mùi vị không đúng, xem ra là nguyên lý tướng mạo do tâm mà sinh ra.
"Bây giờ em đang chê anh sao?"
Duẫn vị không muốn vì những việc không quan trọng mà ầm ĩ cùng anh, hơn nữa Lâm An Bắc càng tỏ ra ấu trĩ, cô cũng không thể cùng anh ấu trĩ thêm nữa. Gắp cho anh một đũa rau lớn chặn lại miệng anh.
"Không có, nhanh ăn đi, lần sau anh ở bên cạnh giám sát là được, muốn thái thế nào tùy ý anh."
Lúc gần đi ngủ Lâm An Bắc mới đi vào, Duẫn vị giãy dụa ngồi dậy đi rót nước cho anh. Tối nay anh còn chưa uống thuốc.
Lâm An Bắc ngăn cô lại, tự mình nằm xuống bên cạnh: "Vừa uống rồi."
"Sao muộn vậy, thân thể chịu được không?"
Thời gian thực sự là một liều thuốc tốt, nó có thể làm cho người ta quên đi, cũng có thể để cho người ta sinh ra ỷ lại. Bây giờ Duẫn Vị đã có thể cùng Lâm An Bắc tán gẫu việc nhà, lại vô thức chui vào trong ngực anh tìm cho mình vị trí thoải mái nhất ngủ.
Lâm An Bắc nhìn Duẫn Vị nằm trong ngực mình như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, ngón tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngày mai anh đi công tác, em có muốn đi cùng anh không?"
Vốn bởi vì động tác của anh làm cho buồn ngủ Duẫn Vị thoáng cái giật mình tỉnh giấc, muốn ngồi dậy lại bị Lâm An Bắc lập tức ấn quay trở lại trong lòng.
"Sao đột nhiên muốn đi công tác mà không hề báo trước vậy...?"
"Sao lại đột nhiên? Vừa rồi ở trên xe đã nói rồi, người nào đó không để ý mà thôi."
"Đó là em không nghe được, anh lại không nói lần thứ hai mà?"
"Ngày mai mấy giờ thì đi? Đi chỗ nào?"
"Mười giờ, Hồng Kông."
Sáng sớm hôm sau Duẫn Vị liền đến ngay nhà Trần Cẩn Ngôn, mở cửa là Quý Minh Vũ, hơn nữa nhìn bộ dạng kia của anh ta chính là mới từ trong chăn bò dậy, mắt linh dim ngái ngủ, hoàn toàn không có dáng vẻ hào hoa phong nhã thường ngày.
Đối với việc sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, Duẫn Vị cảm thấy vô cùng có lỗi. Trước đây hai người đến Mỹ thăm cô, mỗi lần đều chờ cô tỉnh ngủ mới gọi điện thoại cho cô. Lần này Duẫn Vị đối với Quý Minh Vũ ấn tượng thật rất tốt, còn bị Trần Cẩn Ngôn khinh bỉ một trận.
"Anh rể, ngại quá sớm như vậy quấy rầy hai người, đây là bản thảo chị ấy yêu cầu, em còn có chuyện phải đi trước."
Quý Minh Vũ còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Duẫn Vị đã đem bản thảo nhét vào trong ngực anh ta, xoay người chuẩn bị đi.
"Em gấp gáp như vậy định đi đâu à?"
Trần Cẩn Ngôn đã tỉnh, mặc áo sơ mi của Quý Minh Vũ đứng ở cửa phòng, gương mặt mất hứng, rõ ràng là bị tiếng đập cửa của cô đánh thức.
"Không có thì ngồi xuống cho chị, ăn cơm xong dẫn em đi xem công việc."
Quý Minh Vũ đối với ăn mặc của Trần Cẩn Ngôn rất không đồng ý, giục chị ấy đi vào thay quần áo.
"Con bé chết tiệt kia, có gan đi xem chị có giết em không."
Duẫn Vị đứng ở xa lập tức lo lắng nhìn thời gian, Trần Cẩn Ngôn trước mặt thì bình thản ung dung xem báo, giống như một chút cũng không phát hiện ra sự cấp bách của cô.
"Chị, chị không biết xấu hổ lại để cho anh rể làm bữa sáng à?"
"Nếu không em làm đi?"
Thật là một đề tài không tốt, ai cũng biết tài nấu nướng của Trần Cẩn Ngôn rất vụng về, chị ghét nhất bị người khác ở trước mặt chị nói chuyện này.
"Chị, công việc có thể để mấy ngày nữa xem được không?"
"Em coi tìm việc làm là cái chợ mua thức ăn à?"
Đã bảy giờ, lát nữa còn phải ra sân bay, điện thoại trong túi quần Duẫn Vị liên tục rung lên, rung đến mức đùi cô đã tê rần. Cũng không tiện biểu hiện ra, cô biết chắc chắn là Lâm An Bắc, nhưng Trần Cẩn Ngôn vẫn luôn không chào đón anh, nếu để cho chị biết chân tướng không đuổi giết cô mới là lạ.
"Chị, mấy ngày nay em khó chịu, chị nhẫn tâm nhìn em mang bệnh đi coi việc làm sao?"
Trần Cẩn Ngôn vẫn như cũ nhìn chăm chú vào tờ báo trong tay nhàn nhã uống cà phê, chờ người yêu dấu đút đồ ăn, thời gian này thật là mãn nguyện, nhìn qua tâm tình rất tốt.
"Lâm An Bắc tốt như vậy sao, sẵn lòng vì cậu ta mà lừa gạt chị?"
Tuy rằng không phải chị em ruột thịt nhưng Trần Cẩn Ngôn đối với Duẫn Vị lại hơn hẳn chị em ruột, đã từng vì cú điện thoại của cô, Trần Cẩn Ngôn không nói hai lời liền bay đi nước Mỹ. Đấy là một lần Duẫn Vị rất hối hận, nếu như không phải mình tùy hứng, bọn họ hẳn là đã kết hôn từ lâu rồi.
Mặc dù Quý Minh Vũ và Trần Cẩn Ngôn đều nói không liên quan tới chuyện của cô, nhưng cô biết bọn họ chỉ không muốn cô tự trách bản thân mà thôi, trong lòng bọn họ đau đớn thế nào không cần nói cũng biết.
"Chị, em sai rồi... An Bắc muốn đi Hồng Kông công tác, bây giờ anh ấy vẫn còn đang bệnh mà..."
"Lâm An Bắc rốt cuộc có ưu điểm gì khiến em sống chết đòi đi theo cậu ta vậy?"
"Khuyết điểm của anh ấy là ưu điểm quá ít, ưu điểm là khuyết điểm quá nhiều."
"Cái này cũng gọi là ưu điểm ư? Em trúng độc quá sâu đó..."
Quý Minh Vũ bưng nồi cháo mới nấu đi ra, Trần Cẩn Ngôn tựa lưng vào ghế, tờ báo trong tay đắp ở trên mặt, bộ dạng không muốn nghe cô nói chuyện, Duẫn Vị vẫn nhoài người lên bàn cầu xin chị, nói những lời tán dương Lâm An Bắc.
"Nhanh tới ăn đi..."
"Ăn cái gì mà ăn, muốn cút mau cút đi, chị nhìn thấy bực bội..."
Trần Cẩn Ngôn xua tay như đuổi ruồi đuổi Duẫn Vị, Duẫn Vị biết chị ấy đây coi như là thỏa hiệp, vui mừng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Trần Cẩn Ngôn hôn một cái thật kêu, cầm lấy túi xách liền xông ra ngoài.
"Em chậm một chút, chị em không đổi ý nhanh như vậy đâu."
Quý Minh Vũ bật cười, người hai mươi mấy tuổi rồi còn như một đứa trẻ chưa lớn, vui vẻ thì bước đi sôi nổi, mất hứng thì đi so với ốc sên còn chậm hơn.
Sáng sớm tâm tình Duẫn Vị đang tốt sau khi nhìn thấy Thân Kính hết sạch sành sanh, tại sao chỗ nào cũng có cô ta chứ?
Không chỉ Duẫn Vị giật mình, Thân Kính cũng rất kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lâm An Bắc mang theo người phụ nữ không liên quan đến công việc đi công tác.
Lâm An Bắc ở sân bay hết đợi Duẫn Vị lại đến Thân Kính, tính tình không thể nào tốt được, nhìn Thân Kính một cái rồi lôi kéo Duẫn Vị xoay người vào khu vực kiểm tra an ninh.
Khoang hạng nhất có mười hai hàng ghế, ba người bọn họ vào chỗ, vừa lên máy bay hai người đã ôm laptop bàn bạc công việc. Duẫn Vị nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, toàn là một số thuật ngữ chuyên ngành, cô xốc lại tinh thần nghe ngóng vẫn cảm thấy nhàm chán, hơn nữa tối qua thức khuya sửa bản thảo thế nên trong chốc lát đã xiêu vẹo ở trên ghế ngủ.
Lâm An Bắc đang làm việc nhưng vẫn dùng ánh mắt liếc sang nhìn xem cô đang làm gì, ngay từ đầu còn thấy cô hứng thú nghe, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất rồi. Cản lại Thân Kính vẫn đang tiếp tục nói, Lâm An Bắc ngồi trở lại bên cạnh Duẫn Vị để cho cô tựa ở trên người mình, lấy chăn lông đắp cho cô.
Chuyến bay mất ba tiếng rưỡi, cho đến khi mọi người đều xuống hết sạch Lâm An Bắc mới đánh thức Duẫn Vị, ba người cùng đi xuống. Mới vừa bước ra đã có người đến đón bọn họ, An Bắc để cho Thân Kính cùng đi với nhóm người này, còn anh và Duẫn Vị tự lái xe qua đó.
Thân Kính bĩu môi không nói gì, dù sao từ trước đến nay hồng nhan họa thủy, anh hùng khó qua ải mỷ nhân, xem ra Lâm An Bắc cũng không ngoại lệ.
"Em muốn đi dạo hay quay về khách sạn ngủ bù?" An Bắc mở miệng hỏi người đang dựa trên vai mình vẻ mặt mệt mỏi, tối hôm qua cô thức đến nửa đêm, sáng nay mắt quâng thầm, anh đột nhiên cảm thấy cô đổi một nghề khác cũng không tệ.
Thật vất vả mới có ngày hai người cùng một chỗ, Duẫn Vị rất quý trọng cho dù cô thực sự rất muốn ngủ. Đây là lần đâu tiên cô tới nơi được gọi là thiên đường mua sắm Hồng Kông, cho nên tất cả đều giao cho An Bắc quyết định, dù sao cô cũng chưa bao giờ là một người thích tự quyết, bây giờ cô cực kỳ hưởng thụ tình trạng có người giúp cô quyết định chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Đường Nathan là do Tsim Sha Tsui mở rộng đến bán đảo Cửu Long lấy phía bắc làm đường ranh giới, khiến cho người ta cảm giác nó rất dài. Ở đây các hàng quán nhỏ san sát nối tiếp nhau, người đi đường đông đúc chen chúc nhau. (Tsim Sha Tsui là một quận lớn của Hồng Kông).
Hai người nắm tay như đôi nam nữ 17, 18 tuổi mới yêu nhau, chen chúc trong dòng người phảng phất chỉ chứa đối phương ở trong mắt, ngay cả nhìn nhau cười một tiếng cũng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Duẫn Vị từ trước đến nay không thích những vật nhỏ kia, trên người cô rất khó tìm được một món trang sức nào, ngay cả vết tích đồ trang điểm cũng rất ít. Cho nên hai người thật sự là đơn thuần đi dạo phố, chỉ nhìn không mua, cũng có thể vui vẻ tột cùng.
Phảng phất tìm về cái loại cảm giác mấy năm trước hai người thân thiết bên nhau, người đời đều nói thời gian là thứ vô tình nhất, thế nhưng mấy năm nay cô quên rất nhiều lại chưa từng mất đi thương nhớ anh, yêu cái người đàn ông mang cho cô ánh sáng.
Đã lâu không đi đường xa như vậy, Duẫn Vị có chút mệt mỏi, đứng ở giữa đường không chịu đi nữa, trên đường người đến người đi, có người thoáng qua đụng vào cô. Lâm An Bắc đành phải đem cô che chở vào trong ngực.
"Mệt mỏi sao, vậy quay về nhé?"
Thực ra là mệt chết đi được nhưng Duẫn Vị lại luyến tiếc thời gian như vậy, bướng bỉnh lôi kéo cánh tay Lâm An Bắc đi về phía trước. Cuối cùng hoàng hôn buông xuống, cuộc sống về đêm hoang phí của Hồng Kông chính thức bắt đầu, một mảng xa hoa trụy lạc.
Thời điểm Lâm An Bắc thả Duẫn Vị xuống phát hiện cô đã ngủ ở trên lưng anh. Anh cẩn thận đặt cô lên giường, đắp kín chăn cho cô, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ của cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.
"Đồ ngốc..."
Anh biết cô cậy mạnh chống đỡ, thời gian như vậy anh cũng không nguyện kết thúc, cho dù nhìn cô vất vả kiên trì như thế, anh vẫn ích kỷ lựa chọn không thèm chú ý.