Doãn Vị ở trong ngực Lâm An Bắc khóc không ngừng, mặc kệ anh an ủi thế nào cũng không chịu dừng lại, cô lúc này giống như đứa bé bị lạc tìm được người thân, có thể mặc sức bày tỏ sự uất ức của mình, mà Lâm An Bắc, nghiễm nhiên trở thành người thân duy nhất trên thế giới này của cô.
Lâm An Bắc không ngừng vỗ lưng trấn an cô, giống như đối xử với một đứa bé ba tuổi, thật sự là cười khổ không được, còn chưa có việc gì mà đã khóc thành ra như vậy, mặc dù nói phụ nữ làm từ nước, nhưng cứ khóc như vậy thì biển rộng cũng phải khô kiệt rồi.
“Được rồi, đừng khóc, nếu vẫn còn khóc, anh không ngại đổi loại phương pháp khác khiến em dừng lại đâu.”
Doãn Vị cũng không biết mình gần đây bị làm sao, giống như trở nên đặc biệt yếu ớt, một ít chuyện nhỏ liền rơi nước mắt không ngừng, nhưng rõ ràng trong lòng không muốn, cứ như vậy không có tiến bộ liền khóc lên, không khống chế được chính mình.
“Lâm An Bắc, tại sao anh có thể ức hiếp người khác như vậy chứ, chuyện Mộ Hoa em còn chưa tính sổ với anh, thế mà anh còn như vậy, xem ra chúng ta không càn thiết phải nói thêm gì nữa “
Trong phòng khách, chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Lâm An Bắc muốn mặc kệ để nó tự dừng lại, nhưng người gọi một mực cố chấp, đắp kín chăn cho Doãn Vị, xoay người xuống giường, “Là do em khơi mào trước mà, anh đi nhận điện thoại, tại sao trước kia không phát hiện ra em thích khóc như vậy chứ.”
Là Lâm Kỳ Sơn gọi điện thoại tới, nghe nói có cô cháu dâu khiến cho hai người vui mừng, ra lệnh cho Lâm An Bắc lập tức sắp xếp hành lí, mang theo vợ về Bắc Kinh gặp mặt.
“Cháu có rãnh rỗi hãy mang cháu dâu về đây để chúng ta nhìn một chút, không đúng, được rồi được rồi, ngày mai các cháu hãy đến đây đi, ông kêu Tiểu Đàm đến sân bay đón các cháu, không được, hay là bây giờ, ông kêu Tiểu Đàm lập tức gọi điện thoại tới sân bay đặt vé.”
Cả đời Lâm Kỳ Sơn làm người lãnh đạo, có thói quen ra lệnh cho người khác, mở miệng ra nói đều là mệnh lệnh.
Ông còn chưa nói hết, điện thoại liền bị bà Lâm ở bên cạnh, nãy giờ đã chờ thật lâu lấy đi mất: “Bà này, tôi còn chưa có nói xong mà“. “Để tôi nói trước, ông như vậy sẽ doạ cháu dâu bảo bối của chúng ta mất.”
“ Nháo Nháo à, nếu không bà nội tới gặp các cháu nhé, các cháu đi làm sẽ rất bận, dù sao bà nội cũng rảnh rỗi không có việc làm.”
Cuộc đời này Lâm An Bắc ghét nhất đó chính là nhũ danh mà An Nhiên đặt cho anh khi còn nhỏ, một đứa bé trai tên là Nháo Nháo, phá hủy thanh danh một đời của anh, mỗi lần Đường Kình Vũ cố ý vỗ bả vai anh, dùng giọng trầm thấp từ tính kêu tên, anh đều có loại cảm giác đứng ngồi không yên, thật muốn quăng ngã anh ta qua vai một lần.
“Ra là như vậy, nếu không ông tự mình nói chuyện với cháu dâu nhé, cô ấy đã muốn đi thăm mọi người từ lâu, nhưng vì sợ mọi người không thích nên không dám gọi điện thoại.”
Lâm An Bắc biết, chưa hết nửa giờ thì cuộc gọi này sẽ không kết thúc, khó tránh khỏi việc thủ trưởng Lâm lại muốn dạy cho anh một khoá chính trị. Hơn nữa nếu ông nội, bà nội mở miệng, anh tin chắc rằng với tính tình của Doãn Vị thì tuyệt đối sẽ không từ chối.
“Thằng nhóc thối, cháu vừa nói cái gì, không lẽ cháu định để cho vợ cháu một mình tới đây sao?” Lâm Kỳ Sơn vừa nghe Lâm An Bắc nói liền nổi giận, đời này ông xem thường nhất là thương nhân đầu cơ trục lợi, thế nhưng tại sao coi trọng đứa con lớn nhất, cháu trai và cháu gái thì chúng đều đâm đầu vào, may mà còn có Lâm An Chính khiến cho ông được an ủi.
“Không phải, cháu cũng muốn đi mà, cháu hết bận công việc sẽ đến thăm mọi người. Ông nội, ông ngàn vạn lần không được tham gia vào, nếu không vừa huy động binh lực sẽ làm cháu dâu ông bị doạ.”
“Hừ, còn cần cháu phải nói sao.” Rõ ràng Lâm Kỳ Sơn không hài lòng khi bị cháu trai ghét bỏ, nhỏ giọng nhắc nhở, “Đừng tưởng rằng những việc mờ ám mà cháu làm kia không có ai biết, tốt nhất cháu nên xử lí sạch sẽ một chút, nếu khiến nhà họ Lâm mất mặt, kiểu gì ông cũng sẽ đánh cháu.”
“Được rồi được rồi, lần nào không mắng cháu là ông thấy không quen đúng khôn, bà nội à, Doãn Vị thích ăn món cay Tứ Xuyên, bà có muốn đi chuẩn bị một chút hay không? Tài nấu nướng của mẹ mà cũng được cô ấy khen đấy.”
“Đúng đúng đúng, bà sẽ đi chuẩn bị ngay lập tức, còn phải chuẩn bị gian phòng nữa, thật là bận bịu nhiều chuyện nha.”
Nghe tiếng đóng cửa truyền đến, giọng nói bà nội từ từ nhỏ đi rồi tắt hẳn, Lâm An Bắc mới khôi phục bộ dáng cợt nhả trước sau như một, rõ ràng là có chuyện cần nhờ ông giúp một tay.
“Ông nội, gần đây sức khoẻ ông như thế nào?”
“Biến, bình thường không thấy cháu quan tâm ông một câu, có chuyện gì thì nói, đừng có bắt chước bộ dáng kia của cha cháu.”
Khuôn mặt Lâm An Bắc đầy vạch đen, tại sao ông cụ này càng già càng không đáng yêu nữa rồi, cho bậc thang để leo xuống mà không tổn thất cái gì còn không chịu, thật là lòng dạ hẹp hòi.
Lật xem lịch trình mà Đảo Lưu Nham đưa tới, các nhân vật tới tham dự buổi họp báo ở Phi nhiễm quốc tế đều không thể chọc được, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất, như nghĩ tới cái gì đó rồi mở miệng, “Ông nội, trước kia Tổng Cục trưởng Quảng Điện là học sinh của ông đúng không?”
Khi ở trường học, Tổng Cục trưởng Quảng Điện từng là học sinh do Lâm Kỳ Sơn dạy, sau này làm việc cũng được làm dưới quyền ông, bây giờ hai người vẫn còn giữ liên lạc với nhau, khi nói chuyện, cục trưởng vẫn luôn tôn trọng ông, người thầy đã một tay dìu dắt mình.
Dù sao Lâm Kỳ Sơn cũng đã lăn lộn ở giới chính trị ăn tươi nuốt sống đó cả đời, hơn nữa ngồi vào chỗ như vậy đến nay vẫn bình yên vô sự, nhất định là có năng lực hơn hẳn với người thường, Lâm An Bắc vừa mới mở miệng là ông đã biết anh định làm gì rồi.
Chuyện của Doãn Vị ông cũng đã nghe qua, Tiểu Đàm đã sửa lại báo cáo rồi mới đưa cho ông nhìn, cũng chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ, mới khiến cho ông đưa ra quyết định mượn cơ hội này để cô đi đến Bắc Kinh, bởi vì ông tin tưởng không cần mình ra tay, cháu trai ông có thể xử lí hoàn hảo.
Chỉ là ông không thể nào đồng ý với cách làm của Lâm An Bắc, dù sao cũng là máu mủ thân thiết, không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Đây không phải là thương trường chiến trường, càng không phải là giới chính trị gió tanh mưa máu, không cần phải đi xử lý quan hệ một cách lạnh lùng như vậy.
“Đúng thì thế nào, đừng mong ông giúp cháu, ban đầu thì muốn rời khỏi ông, hiện tại cháu nghĩ như thế nào mà lại muốn lợi dụng quyền lợi cháu luôn khinh thường? Còn nữa, cháu và thằng nhóc họ Hàn đừng tưởng rằng làm mấy chuyện này kia không ai biết, khiêm tốn một chút cho ông.”
Lâm An Bắc biết chuyện như vậy không thể gạt được Lâm Kỳ Sơn, dù sao miệng ở trên người người khác, nhất định là có những người nóng lòng nịnh nọt muốn tranh công với Lâm Kỳ Sơn mới nói những tin tức này ra.
Bởi vì sân bay thành phố kinh doanh thua lỗ, nên ngay trước giai đoạn bị nhà nước chỉnh đốn cải cách, tập đoàn công ty đã dực theo yêu cầu vận hành kết cấu có kỉ luật, thực hành dự tính quản lý toàn diện, hoàn thiện chế độ phân chia cấp bậc, tăng tốc đẩy mạnh lao động, nhân sự, sử dụng quy chế cải cách công nhân chia làm ba loại, nội bộ hoạt động hiệu suất cao, công ty xây dựng các cải cách về mặt văn hóa.
Mà sân bay thành phố của công ty hữu hạn là do chính quyền thành phố A quản lý, khống chế cả cổ phần công ty và sân bay. Quyền sở hữu cổ phần sân bay đối với tư nhân cũng sắp được ban hành, nên lần này rõ ràng rất nhiều người chuẩn bị rục rịch ngóc đầu dậy, sự lớn mạnh của Tập đoàn đang từ từ lớn mạnh về đầu tư, nếu như có thể tham gia làm chủ sân bay thành phố thì nnhất định là sự kiện quan trọng đối với sự phát triển công ty.
Mà Lâm An Bắc cùng với Hàn Địch đều là thương nhân, cơ hội tốt như vậy không có lý nào lại lãng phí mà bỏ qua, huống chi nếu như lần này đánh cuộc thắng, Lâm Trì cũng sẽ không cảm thấy đây là một Công Ty nhỏ bình thường chứ?
“Ông nội, chúng con đều là người làm ăn đứng đắn, ông hãy yên tâm đi, ông nhất định có thể yên tâm về hưu.”
“Tốt nhất là như vậy, có chút chuyện nhỏ không cần lúc nào cũng làm phiềnTiểu Đàm, còn nữa, có phải đã lâu cháu không đi doanh trại thăm chú ba, thím ba rồi hả?”
Lâm An Bắc biết Lâm Kỳ Sơn coi như là đồng ý, hơn nữa còn nhắc nhở hắn phải chú ý đúng mực, ít nhất bây giờ chủ nhân của Phi nhiễm quốc tế là Ngạn Phỉ, hơn nữa mục đích ban đầu sáng lập Phi nhiễm quốc tế cũng là vì cô, Từ Uý Nhiên luôn luôn không thích những dây chuyền màu sắc sặc sỡ để tạo ra minh tinh, nếu không phải Ngạn Phỉ bước lên con đường này, thì anh cũng sẽ không làm trái với nguyên tắc của mình khi tạo ra Phi nhiễm.
Cho nên nói, khi yêu thì đàn ông cũng điên cuồng tuyệt đối không thua kém phụ nữ!
“Dạ vâng, nếu không có chuyện gì ông đừng luôn nghĩ làm sao để dạy bảo cháu, nếu rảnh rỗi có thể lật từ điển để đặt tên cho chắt trai tương lai của ông.”
“Biết rồi, cúp máy, ngày mai ông bảo Tiểu Đàm đi đón các cháu, nếu cháu không có việc gì thì đừng tới, giải quyết cho tốt chuyện của cháu, đấng mày râu mà sao lề mà lề mề như vậy.”
“Dạ biết, dạ biết, thật là, vừa mới nói xong lại tiếp tục dạy bảo cháu.”
Lúc Lâm An Bắc quay lại, Doãn Vị đã ngừng khóc thút thít, cô nhìn chằm chằm điện thoại trong tay giống như đang nhìn một cái thứ gì vậy, thấy Lâm An Bắc đi vào liền ném điện thoại trong tay tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm An Bắc quỳ gối bên giường, nghi ngờ mở ghi chép cuộc gọi điện thoại ra, một dãy số lạ hiện lên nhưng nhìn có vẻ hơi quen, thời gian gọi không bao lâu sau khi anh xuống lầu, hơn nữa thời gian trò chuyện kéo dài 18 phút bốn giây.
“Đây là điện thoại của ai mà nói lâu như vậy?”
“Bà nội, ông nội kêu ngày mai chúng ta đến Bắc Kinh thăm họ.” Doãn Vị sững sờ trả lời, đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại từ trong hoảng sợ, Lâm Kỳ Sơn nha, cô chỉ mới được thấy ông ở trong bản tin thời sự mà thôi, vậy mà bây giờ nói chuyện cùng bọn họ, còn đi gặp mặt nhau?
“Bây giờ làm như thế nào đây, ông xã, em sợ.”
Lâm An Bắc rất muốn cho cô một cái liếc mắt xem thường, bây giờ kêu ông xã rồi sao? “Sợ cái gì, bọn họ lại không ăn thịt người, thế nào, tại sao chưa bao giờ thẳng thắn với anh như vậy?”
Lâm An Bắc nằm ngang ở trên giường, nửa người nằm ở bên ngoài, đầu gối trên đùi Doãn Vị, đùa giỡn dọc theo tấm chăn mỏng trên người cô.
“Làm gì có ai lầm bầm lầu bầu, anh nói thử xem anh muốn nghe cái gì.”
“Được, thứ nhất, tại sao lúc đầu em không nói lời nào đã rời đi?”
“Bởi vì mẹ em không thích anh, không thích nhà họ Lâm, cho nên không cho em gặp anh, nếu không bà liền từ chối trị liệu.” Bây giờ Doãn Vị mới phát hiện, thì ra sau một hồi khóc lớn, thế nhưng cô có thể bình tĩnh mà nói về mẹ mình, nói đến đoạn chuyện cũ đau đến không muốn sống kia, hơi thở liền mang theo cảm giác cô đơn, lẻ loi.
“Được, thứ hai, nói em yêu anh.” hình như Lâm An Bắc cũng không cần hỏi vấn đề sau, rõ ràng là cha mẹ vợ không thích anh, không thích nhà họ Lâm đơn giản là vì người Mộ Hoa yêu là Trì Vũ, bị quy kết là đầu sỏ phá hỏng hạnh phúc của cô.
Dường như anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ yếu đuối một thân một mình không nơi nương tựa mang theo đứa con gái trốn tránh, còn phải nhận lấy sự chỉ trỏ của người khác, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông vẫn phong độ như trước kia ôm người đàn bà xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trên màn ảnh, thì khóc thút thít không tiếng động, lại cố gắng nhẫn nhịn chải đầu cho con gái, cười kể chuyện xưa trước lúc đi ngủ cho cho cô bé.
Doãn Vị vẫn không thể đoán ra ý nghĩ của Lâm An Bắc, cũng giống như giờ phút này, cô đã chuẩn bị tốt lời định nói ra, đột nhiên anh lại quay đầu đi không hỏi. Bị anh quấy rầy như vậy, lực chú ý của cô lại quay về việc ngày mai gặp mặt, “Anh có bệnh hả? Lần sau hỏi em cũng không nói nữa, nghĩ đến ngày mai em cảm thấy thật khẩn trương, nếu không anh đi cùng nhé, em không dám đi một mình.”
“Ông nội nói muốn thấy cháu dâu, cũng không nói muốn thấy cháu trai, anh mà đi chỉ bị ghét bỏ thôi.”
Doãn Vị nhớ lại trên TV, những nơi ở của lãnh đạo lớn đều được kiểm soát chặt chẽ, một tầng lại một tầng bảo vệ cầm trong tay súng chế tạo đặc biệt, cả người giống như máy X quang quét qua khiến cô cực kì khẩn trương, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
“Khi em trở về chúng mình cùng đi thăm cha mẹ vợ nhé, mặc dù mẹ vợ không thích anh nhưng ai bảo anh lại đi cưới con gái bảo bối của bà chứ.”
Lâm An Bắc biết mỗi buổi sáng Doãn Vị ra ngoài không phải đi tản bộ mà là đi thăm Doãn Trĩ, sau này, anh hy vọng sẽ luôn ở bên cô, đi tới trước mặt mẹ từng bước một, nói cho bà biết cô gả cho Lâm An Bắc rất hạnh phúc.
“Nhìn thấy anh có lòng như vậy, chắc mẹ sẽ không tức giận nữa, đến lúc đó em làm món ăn mẹ thích nhất để bà mang đi.”
“Được, nhưng mà bà xã à, em ngày mai phải đi rồi.” Lâm An Bắc có điều toan tính nói, ánh mắt mập mờ di chuyển ở trên người Doãn Vị.
“Đúng vậy, bây giờ em thật khẩn trương, em không ở đây không cho phép anh ra ngoài uống rượu, mỗi tối nhớ gọi điện thoại cho em.”
Doãn Vị còn chưa dặn dò, nhắn nhủ xong, thì đã bị Lâm An Bắc lật người hôn môi, nuốt hết những lời cô định nói, giọng cô đứt quãng giãy giụa tràn ra từ bờ môi, có hơi động tình, “Tối hôm qua, vừa mới, làm, anh”
“Đó là tối hôm qua, bây giờ, trả trước một tháng tới đi.”