Dù nói thế nào, Tống Văn Hiên cũng là một cường giả Tiên Thiên trung kỳ, cảnh giới bây giờ còn cao hơn Tùy Qua, chẳng qua đi bắt một gian thương nhỏ như vậy, dù sao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mới đúng.
Sau khi đến khu vực thành thị, Tùy Qua mua một cái thẻ điện thoại, thuận tiện mua hai chiếc điện thoại di động, đưa một cái cho Lam Lan.
Từ cửa hàng bước ra ngoài, Lam Lan nói với Tùy Qua:
- Tôi biết anh còn có chuyện phải làm, vậy anh đi làm đi.
- Tôi còn phải đưa cô về.
Tùy Qua nói:
- Dù thế nào cũng phải đưa đến trước mặt cha cô, tôi phải bảo đảm an toàn cho cô.
- Yên tâm đi, hiện tại rất an toàn.
Lam Lan nói:
- Mặc dù tôi không nhìn thấy sự hiện hữu của bọn hắn, nhưng tôi dám khẳng định, chung quanh đây nhất định là có cảnh sát đang giám thị nhất cử nhất động của chúng ta, cho nên anh không cần lo lắng cho an toàn của tôi.
- Nói cũng phải.
Tùy Qua cười cười:
- Như vậy, tôi không tiễn.
- Không cần anh tiễn.
Lam Lan nói:
- Tôi muốn trở về đài truyền hình làm việc.
- Muốn trở về làm việc nhanh như vậy sao? Không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm mấy ngày?
Tùy Qua nói.
- Cô bận rộn làm việc, tôi dĩ nhiên cũng không thể rảnh rỗi đi chơi.
Lam Lan nói:
- Chương trình “Thị sát Đông Giang” của tôi cũng ngừng một tuần rồi, nếu không có động tĩnh gì nữa, sợ rằng tiết mục sẽ bị thủ tiêu, sau đó biến thành chương trình mua sắm trên ti vi.
- Đừng, đừng. Đài truyền hình các cô còn tiết mục đó còn đáng xem, tôi cũng không muốn học kỳ sau tựu trường, trong bữa ăn chiều ở phòng ăn cũng không có tiết mục gì để xem.
Tùy Qua trêu ghẹo nói.
- Đài truyền hình chúng tôi cũng không bết bát như vậy sao. Nhưng chương trình tuần này, tôi có một chủ đề rất hay.
Lam Lan nói:
Chuyện của Thanh Hoà, chính là tin tức phát sáng tốt nhất.
- Thôn Thanh Hòa... Nói như vậy, tôi lại phải mang hoa hồng đến, tiếp nhận biểu dương của Lam đại chủ biên?
Tùy Qua nói.
- Đúng vậy, nếu như anh chịu tham gia tiết mục của tôi, tôi không ngần ngại phát cho anh một đóa hoa hồng ở trường quay.
Lam Lan nói.
- Được rồi, đến lúc đó cô cứ định thời gian phỏng vấn đi.
Tùy Qua nói:
- Nói thật, tôi thật sự rất thích lên TV, bởi vì tôi phát hiện thì ra tôi rất ăn hình, nhất là lên tiết mục của cô, đứng cùng cô, cảm giác còn rất xứng đôi, có chút gì đó giống như vợ chồng cùng...
- Đi chết đi!
Lam Lan rốt cục không chịu được Tùy Qua, xoay người bước nhanh về phía đài truyền hình.
Đi một đoạn, Lam Lan không nhịn được quay đầu lại, lại thấy tiểu tử Tùy Qua kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Lam Lan hơi có chút thất vọng, nhưng chợt tự nhủ:
- Lam Lan à Lam Lan, người ta cũng đã có bạn gái rồi, ngươi còn nghĩ gì thế? Ai bảo ngươi lãnh đạm như vậy, thanh cao như vậy, nếu như ngươi sớm chủ động một chút, có lẽ hắn cũng không phải là bạn trai của người khác rồi. Ài, xem ra, có lẽ đúng như hắn nghĩ, mình nên chú tâm vui đùa chuyện đồng tính luyến ái với Yên Vũ Đồng.
Két ——
Khi Lam Lan đang tự nhủ, đột nhiên một chiếc xe jeep màu đen nhanh chóng chạy tới, sau đó dừng bên cạnh nàng, bên trong xe nhảy ra một người, lôi nàng vào trong xe, sau đó xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Đáng chết!
Lúc này, tên cảnh sát mặc thường phục đi theo phía sau Lam Lan mắng một tiếng, sau đó vội vàng cầm điện thoại gọi trợ giúp.
Lam Lan mặc dù bị bắt lên xe, nhưng lại vô cùng trấn định, nói:
- Các ngươi rút cuộc là ai?
- Lam tiểu thư, nếu như cô không muốn tôi dán miệng cô lại, tốt nhất lập tức câm miệng!
Một thanh niên lạnh lùng nói.
Lam Lan hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát đã có thể nghe thấy gần đây rồi.
Lam Lan yên lòng, kể từ khi nàng bị thương lần trước, đám cảnh sát của thành phố Đông Giang có thể cũng hoàn toàn cáo biệt cuộc sống nhàn nhã, có nhiều cảnh sát bao vây chặn đánh như vậy, những người này có chạy đằng trời.
Nhưng, Lam Lan tựa hồ đã đánh giá thấp năng lực của đám đạo tặc này.
Không tới 20 phút, Lam Lan đã đổi sáu chiếc xe, hơn nữa sáu chiếc xe còn có kiểu dáng giống nhau.
Rất nhanh, đám cảnh sát đã mất mục tiêu truy đuổi, mặc cho bọn hắn phong tỏa các cửa ngõ, căn bản cũng không làm nên chuyện gì, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lam Lan bị giam trong một bức tường kép của chiếc xe buýt đưa ra khỏi thành phố Đông Giang.
Cuối cùng, chiếc xe này chạy đến một ngọn núi nhỏ yên tĩnh cách Đông Giang hơn mười km.
Khi Lam Lan từ trong xe đi ra, nàng cũng biết mình đã đánh giá cao trí khôn của các đồng chí cảnh sát.
Lam Lan bị đưa lên núi.
Nàng không sợ hãi kêu cứu mạng, cũng không cố gắng chạy trốn, bởi vì nàng biết vô dụng.
Những người này, hiển nhiên không phải đạo tặc bình thường.
Lam Lan có thể cảm giác được từ sát khí trên người và ánh mắt lạnh như băng, bọn họ đều là một đám máy móc chỉ biết giết chóc.
Sát thủ!
Trong đầu Lam Lan toát ra một từ ngữ như vậy.
Trong cánh rừng lưng chừng núi, lá đỏ trải đầy mặt đất.
Ở đây có mấy sát thủ mặc trang phục ngụy trang, trong tay bọn hắn đều cầm súng, cả người đằng đằng sát khí.
Còn có một người, ước chừng năm mươi tuổi, mặc áo khoác ngoài màu đen, trên mặt có hai vết dao rất hút mắt, hắn nhìn Lam Lan, lạnh lùng nói:
- Cô không sợ sao?
- Sợ hay không sợ, có gì khác biệt? Nếu không có gì khác biệt, vậy thì việc gì phải sợ .
Lam Lan nói:
- Lần trước các ngươi không giết chết ta, lần này xem ra không bỏ qua rồi, còn không mau động thủ đi.
- Không. Bây giờ ta lại không muốn giết ngươi.
Nam nhân này nói:
- Trước tiên, ngươi có thể gọi ta là “Kinh Kha”, ta là quản gia của tổ chức sát thủ “thích khách”. Lần trước đích xác là ta gọi người bắn chết ngươi, bởi vì ta muốn giết nữ nhân thân cận với hắn, để cho hắn khổ sở! Nhưng, ta không ngờ hắn lại cứu được ngươi, điều này làm cho ta rất kỳ quái. Cho nên, lần này ta không giết ngươi.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
Lam Lan hỏi.
- Nếu hắn đối với ngươi tốt như vậy, không nỡ để ngươi chết, vậy ta đương nhiên muốn lợi dụng ngươi dẫn hắn hiện thân rồi.
Sát thủ đầu mục tên Kinh Kha nói:
- Tiểu tử kia có chút thủ đoạn cổ quái, trực tiếp đối phó hắn, thật sự có chút khó khăn. Nhưng, có ngươi trong tay ta, lần này ta không chỉ muốn lợi dụng ngươi giết tiểu tử kia, còn muốn lấy được loại thuốc trị liệu thương thế thần kỳ trong tay của hắn...!
- Đồ Tể, gọi điện cho tiểu tử kia, kêu hắn quay lại đây nhận lấy cái chết! Bằng không, chuẩn bị nhặt xác nữ nhân này đi!
Kinh Kha nói với một sát thủ bên cạnh.
- Không cần lãng phí tiền điện thoại, ta đã tới rồi.
Trên bầu trời rừng cây, đột nhiên vang lên thanh âm của một người.
Đám người Kinh Kha hoảng sợ.
Những người này, đều là nghề nghiệp sát thủ, tính cảnh giác đương nhiên vô cùng cao, nhưng không ai biết Tùy Qua lên núi từ lúc nào, thậm chí căn bản không biết hắn rút cuộc đang ở đâu.
- Hắn ở phía trên!
Đột nhiên, có người kinh hô.
Không sai, kinh hô, tiếng kêu gào hoảng sợ.