- Con. . . Hỗn láo!
Lam Văn Cẩm cả giận nói:
- Tiểu Lan, làm sao con có thể nói chuyện với ta như vậy! Tóm lại, không nói chuyện này nữa, con hãy ở lại phòng bệnh tĩnh dưỡng cho tốt, cần gì cứ kêu người bên ngoài đi mua. Đợi một thời gian nữa, cha sẽ qua thăm con. Thành phố Đông Giang lúc này, trị an cũng quá kém, cần phải chấn chỉnh rồi. . .
Lam Văn Cẩm định nói tiếp, lại phát hiện con gái đã gác máy từ lâu rồi.
Lam Lan cúp điện thoại, nhìn nữ y tá, nói:
- Cô có thể giúp tôi ra ngoài không?
Nữ y tá lắc đầu, nói:
- Tôi không muốn mất việc. Hơn nữa, tôi cũng không có bãn lỉnh thả cô ra ngoài.
Lam Lan suy nghĩ một lát, sau đó đưa mắt nhìn túi xách của nàng, tâm niệm vừa động, nói:
- Tiểu muội muội, tôi cũng biết chuyện này rất khó khăn. Như vậy đi, cô giúp tôi rời đi một lát, tôi liền đưa túi xách của tôi cho cô.
Y tá muội muội mặc dù chỉ là giai tầng viên chức bình thường, nhưng cũng có chú ý đến với các loại xa xỉ phẩm, nàng đã sớm nhìn ra chiếc túi xách của Lam Lan là túi xách Hermes, hơn nữa nàng căn bản không cần hoài nghi chiếc túi này là thật hay giả, bởi vì đây là túi xách của Lam đại chủ biên, con gái của Phó tỉnh trưởng có thể dùng hàng giả hay sao?
- Lam tiểu thư, cô. . . cô thật sự sẽ đưa cái túi này cho tôi?
Nữ y tá kích động không thôi nói.
Lam Lan gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên, nói thế nào Lam Lan tôi cũng là một người nói lời giữ lời. Chỉ cần cô đưa tôi ra khỏi bệnh viện là được.
Nữ y tá nhìn túi xách của Lam Lan, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu khát vọng muốn đoạt lấy, cắn răng nói:
- Được rồi, dù sao ở bệnh viện này tôi cũng chỉ là người làm việc tạm thời mà thôi, mất việc thì mất! Tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ra ngoài!
Nàng vỗ mạnh đầu suy nghĩ một lát, sau đó vui vẻ nói:
- Tôi nghĩ ra cách rồi!
Khoảng một giờ sau, hai y tá bệnh viện đẩy xe thuốc đến phòng của Lam Lan .
Sau khi kiểm tra nhiệt độ, đo huyết áp, hai nữ y tá rời khỏi phòng.
Cảnh sát ngoài cửa cũng không ý thức được có vấn đề gì, bọn họ càng không lưu ý đến, một trong hai y tá đã đổi một người.
Trong phòng bệnh của Lam Lan, nữ y tá mặc đồng phục bệnh nhân của nàng, sau đó nằm trên giường vuốt vuốt chiếc túi xách Hermes của Lam Lan.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lam Lan gọi một chiếc xe taxi, trực tiếp chạy tới giáo khu Phát Phong.
Giáo khu Phát Phong là nơi có tin đồn có thể làm cho người ta nổi điên.
Lam Lan cũng từng là học sinh Đông Đại, đương nhiên biết lai lịch cái tên giáo khu Phát Phong. Nhưng, lúc này Lam Lan, cũng sắp điên rồi. Điện thoại của Tùy Qua vẫn không gọi được, lại liên tưởng đến vết đạn lúc trước, điều này làm cho Lam Lan có một loại dự cảm bất an.
Sau khi đến giáo khu Phát Phong, Lam Lan trực tiếp chạy tới phòng ngủ của Tùy Qua.
Phòng 403.
Ầm ầm!
Lam Lan gõ gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, rốt cục có người ra mở cửa.
Người mở cửa là một nam sinh gầy yếu, hắn có chút kinh ngạc nhìn Lam Lan, tiện đà ánh mắt trở nên vui mừng:
- Cô là Lam Lan. . . Lam chủ biên! Sao cô lại tới đây?
- Tôi tới tìm Tùy Qua đồng học .
Lam Lan nói:
- Hắn có ở đây không?
Nam sinh nói:
- Tôi biết ngay, mỹ nữ nào cũng đến tìm Tùy Qua. Tôi là bạn cùng phòng của hắn, Liễu Tiểu Đồng, mấy ngày rồi không nhìn thấy hắn.
- Vậy sao?
Lam Lan thất vọng nói:
- Anh biết hắn đi đâu không?
Liễu Tiểu Đồng lắc đầu, nói:
- Sau kỳ nghi, hắn phải đi Bắc Kinh, đến bây giờ vẫn chưa trở lại.
- Vẫn chưa về?
Cảm giác bất an trong lòng Lam Lan càng mãnh liệt. Nàng bị thương đã mấy ngày rồi, Tùy Qua vẫn chưa trở về phòng, như vậy hắn rút cuộc đi đâu? Điện thoại cũng gọi không được, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
- Hắn không gọi điện cho anh sao?
Lam Lan lại hỏi.
- Không.
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Vậy bình thường hắn hay tới đâu?
Lam Lan hỏi.
- À, hắn thường xuyên sống ở trụ sở đào tạo thực vật.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Trụ sở đào tạo thực vật của trường hiện tại gần như thuộc về một mình hắn sử dụng, hắn thường xuyên chạy đến đó.
- Được, cám ơn anh.
Lam Lan nói xong, xoay người rời đi.
Liễu Tiểu Đồng nhìn theo bóng lưng Lam Lan, thở dài nói:
- Mỹ nữ đẹp thật, đáng tiếc, làm sao mỹ nữ nào cũng muốn vây bắt tiểu tử Tùy Qua? Ài, tiểu tử này hiện giờ giàu có còn chưa nói, ngay cả mỹ nữ cũng giống như mắt mù, vội vàng đi tìm hắn. . .
Trong mắt Liễu Tiểu Đồng quả nhiên là tràn ngập ghen tỵ hâm mộ.
Lam Lan bắt xe đến trụ sở đào tạo thực vật.
Nhưng cánh cửa của trụ sở đào tạo thực vật đã đóng chặt.
Cánh cửa này hiện giờ đã được đổi bằng cửa.
Ngay cả bác giữ cửa, nhờ phúc của Tùy Qua, cũng mua thêm không ít thiết bị điện bên trong, ngay cả điều hòa cũng được lắp đặt.
Bác giữ cửa không thính tai lắm, Lam Lan kêu mấy tiếng, hắn mới nghe thấy, sau đó đứng trong cửa nói với Lam Lan:
- Cô gái, quay về đi, chỗ này không thể tùy tiện ra vào, trường học đã có quy định.
- Bác, bác cho tôi vào trong đi.
Lam Lan nói:
- Tôi là bằng hữu của Tùy Qua.
- Cái gì. . . À, Tùy Qua là bạn trai của cô à?
Bác giữ cửa nói :
- Nếu là bạn trai thì còn có thể suy nghĩ một chút.
- Hắn thật sự là bạn trai của tôi.
Lam Lan nói:
- Hắn rút cuộc có ở trong đó không?
- Hình như là có.
Bác giữ cửa nói:
- Tôi nhìn thấy hắn vào trong nhà kính, nhưng vẫn chưa thấy hắn ra ngoài. Đã hai ba ngày rồi, không biết hắn rút cuộc đang mải mê nghiên cứu cái gì, tôi cũng không đi quấy rầy hắn.
- Vậy bác còn không cho tôi vào.
Lam Lan nói:
- Hai ba ngày cũng không ra ngoài, vạn nhất hắn xảy ra chuyện gì thì sao?
- Không thể nào, cô chớ nói lung tung.
Bác giữ cửa nói.
- Vậy bác cho tôi vào xem một chút.
Lam Lan vội kêu lên.
- Nếu tôi cho cô vào, vạn nhất quấy rầy hắn, hắn báo với trường học, tôi không phải sẽ mất việc sao.
Bác giữ cửa do dự nói.
- Tôi là hắn bạn gái, cho dù hắn tức giận, cũng chỉ tức giận với tôi, làm gì quan tâm đến bác.
Lam Lan nói.
- Được rồi. . .
Bác giữ cửa thấy Lam Lan kiên trì như thế, rốt cục mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lam Lan nhanh chóng lao vào, chạy về phía nhà kính.
- Nha đầu. . . Cô đi chậm thôi. . .
Thanh âm của bác giữ cửa vẫn vang lên sau lưng Lam Lan.
Đến cửa nhà kính, Lam Lan phát hiện cửa không khóa.
Nói cách khác, Tùy Qua đúng là đang ở bên trong.
Nhìn đến đây, Lam Lan có chút thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào trong nhà kính.
Ầm!
Vừa tới cửa nhà kính, đột nhiên một luồng lực lượng vô hình cường đại đánh bay Lam Lan ra ngoài, sau đó ngã xuống đất.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lam Lan hoảng sợ, cái mông ê ẩm, cũng may không bị thương.
- Tùy Qua. . . Anh có bên trong không?
Lam Lan lớn tiếng hỏi:
- Nếu ở trong, anh cũng phải trả lời một tiếng chứ.
Trong nhà kính không có bất kỳ thanh âm nào.
- Tùy Qua….
Lam Lan vẫn lớn tiếng gọi, cũng không có bất kỳ hồi âm.