Y Tiên Thiểu

Chương 337: Tiểu thông minh (1)



Nhưng Mắt Kiếng cũng thầm than thủ đoạn "tiếc không nỡ bán" của Tùy Qua thật sự không tệ, không chỉ tạo ra không khí cung không đủ cầu cho Đế Ngọc cao số 2, hơn nữa còn kéo được rất nhiều "nhà tài trợ" cho quỹ Tiên Linh Thảo đường, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng, chủ ý này cũng không phải của Tùy Qua, mà là của Đường Vũ Khê và "ban tham mưu" của nàng nghĩ ra. Bởi vì nắm trong tay mấy chục tỉ tiền mặt, hiện giờ quỹ Tiên Linh Thảo đường của Đường Vũ Khê rất mạnh mẽ, nhân tài đông đúc.

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thành phố Đông Giang nổi lên một luồng gió thuốc dán.

Đế Ngọc cao số 2, giống như não bạch kim, nhanh chóng trở thành một loại phong trào thuốc men mới.

Không chỉ có thị dân của thành phố Đông Giang muốn tìm được một tờ Đế Ngọc cao số 2, ngay cả người ở các thành thị còn lại của tỉnh Minh Hải và những tỉnh khác của Hoa Hạ, sau khi nghe nói về kỳ hiệu của Đế Ngọc cao số 2, cũng bắt đầu nhờ bằng hữu thân thích ở thành phố Đông Giang xếp hàng mua. Thậm chí, còn có một người ngồi phi cơ, xe lửa, không ngại xa ngàn dặm chạy tới thành phố Đông Giang van xin linh dược!

Mới đầu, đám người Mắt Kiếng còn lo lắng giá bán của Đế Ngọc cao số 2 quá cao, bán không được, nhưng mấy ngày sau, Mắt Kiếng mới ý thức được lúc trước thật là nông cạn. Hiện tại tình huống thế nào, làm gì phải định giá cao, rõ ràng chính là quá thấp.

Nếu như không phải "hạn chế bán" sợ rằng Đế Ngọc cao số 2 đã sớm bán hết rồi. Hơn nữa, hiện tại trên chợ đen giá bán Đế Ngọc cao số 2 cũng đã bị xào đến hơn vạn đồng, ngay cả Mắt Kiếng cũng hận không thể lén lút lấy ít Đế Ngọc cao đến chợ đen bán.

Nước lên thì thuyền lên.

Thị trường của Đế Ngọc cao số 1 cũng bắt đầu từ từ trở lại. Dù sao, là vàng cuối cùng cũng sẽ sáng lên. Công hiệu của Đế Ngọc cao số 1 dù sao cũng đã được chứng nhận, hơn nữa hiện giờ số 2 lại trở thành của hiếm, số 1 đương nhiên cũng được chú ý.

Cho nên, đám người Cường Tử lại bắt đầu nắm lại hàng cũ, chào hàng số lượng lớn Đế Ngọc cao số , kiếm được rất nhiều tiền.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mắt Kiếng thật sự vô cùng vui mừng.

Két!

Thanh âm thắng xe vang lên.

Khi Mắt Kiếng đang tràn đầy vui mừng, suy nghĩ đến hàng vạn hàng nghìn đồng, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng ở cửa bộ phận phục vụ khách hàng.

Sau đó, một nam tử gầy gò, đeo mắt kiếng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc tây trang đi vào bên trong, lướt qua đám người xếp hàng đi tới trước mặt nhân viên phục vụ khách hàng, đưa lên một tờ danh thiếp:

- Kẻ hèn là Phan Minh, được trao quyền ủy thác của Cầu Tinh La Bối muốn nói chuyện với người phụ trách của các vị về chuyện mua thuốc dán.

- Xếp hàng!

Người này còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy người đang xếp hàng đồng loạt quát hắn.

- Các người không biết ta là ai sao? Không biết La Bối à. . .

Nam tử có chút tức giận nói với nhân viên phục vụ khách hàng.

- Xếp hàng đi.

Nhân viên phục vụ khách hàng rất bình tĩnh nói:

- Bằng không, an ninh sẽ ném anh ra!

Trong một phòng bệnh nội khoa ở bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố Đông Giang.

La Văn Uyên nhìn tờ báo trong tay, hung hăng lật đi lật lại, rồi ném vào trong thùng rác.

Hôm nay trên báo chí, lại xuất hiện tin tức của tiểu tử Tùy Qua.

Đế Ngọc cao số 2 liên tục cháy hàng, rất nhiều ký giả nghe tin lập tức hành động, tiến hành rất nhiều phỏng vấn đối với Tùy Qua.

Trên rất nhiều phương tiện truyền thông của thành phố Đông Giang, đều có thể thấy được báo cáo tương quan.

Tóm lại, trong mắt La Văn Uyên, lần này tiểu tử súc sinh này lại bốc lửa rồi.

Hơn nữa, còn là giẫm lên La Văn Uyên hắn mà trèo lên.

Cũng bởi vì câu nói "Tiểu châm vương của thành phố Đông Giang chỉ là cái rắm!" La Văn Uyên mới tức giận đến mức té xỉu tại chỗ, phải vào bệnh viện.

Vô cùng nhục nhã! Đại hận khắc cốt!

La Văn Uyên không chỉ mất hết danh tiếng, hơn nữa tiền đồ cũng bị phá hủy.

Trong lòng La Văn Uyên quả thực chỉ hận không thể bầm thây tiểu tử Tùy Qua này thành vạn đoạn.

- Ca, anh lại tức giận rồi?

Lúc này, một thiếu nữ tiến vào phòng bệnh, đi tới trước mặt La Văn Uyên, an ủi hắn:

- Đừng xem những tin tức chó má này nữa, đều là bọn phóng viên không có năng lực, nhất định là được tiểu tử kia cho tiền, truyền thông thổi phồng hắn giống như dược vương, trên thực tế hắn có là cái gì, chẳng qua có thể chế tạo mấy tờ thuốc cao dán mà thôi!

- Ừ, tiểu tử kia nhất định lấy tiền cho đám truyền thông. Nhưng hắn cũng có chút bản lãnh, lần này ta ngã thật oan uổng!

La Văn Uyên nói:

- Không ngờ, nội lực tu vi của tiểu tử kia lại lợi hại như vậy. . . Ai, không trả được mối hận này, ta thề không bỏ qua!

- Như vậy, để cha trút giận cho anh.

Thiếu nữ nói:

- Đạp tiểu tử kia xuống, vừa trút giận cho anh, cũng có thể đoạt lại danh tiếng cho La gia chúng ta.

- Anh chỉ sợ cha cũng không thể làm được.

La Văn Uyên lắc đầu:

- Lần này, đại khái chỉ có gia gia xuất thủ, mới có thể thắng dễ dàng. Dù sao, gia gia có mấy chục năm nội lực tu hành, bất luận là nội lực hay y thuật, đều có thể vững vàng chế trụ tiểu tử kia.

- Vậy em đi cầu gia gia ra tay, ông thương nhất là em.

Thiếu nữ khờ dại nói.

La Văn Uyên gật đầu, chuyện đến nước này, cũng chỉ có lão gia tử xuất thủ, mới có thể vãn hồi danh khí của La gia.

Hơn nữa, lão gia tử đúng là rất yêu thương cháu gái, nếu như em gái hắn mở miệng nhờ vả, có lẽ chuyện sẽ có mấy phần nắm chắc.

- Ai van xin ta cũng không được!

Ngay vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một lão nhân vẻ mặt uy nghiêm, mặc quần áo công phu màu trắng bước vào.

La Văn Uyên nhìn thấy lão nhân này, vội vàng cung kính đứng dậy, gọi một tiếng "Gia gia".

Thiếu nữ cũng gọi một tiếng "Gia gia", đang muốn tiến lên làm nũng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có của lão nhân, nhất thời bị khí thế chấn động, chỉ có thể sững sờ đứng tại chỗ, không dám nói cái gì.

- Bốp!

Lão nhân tiến lên, đột nhiên hung hăng tát La Văn Uyên một cái, cả giận nói:

- Đồ không có tiền đồ! Ở bên ngoài mất mặt xấu hổ coi như xong, lại còn không biết sống chết, muốn đẩy cả La gia vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!

La Văn Uyên bị gia gia tát một cái, im lặng một hồi lâu, hắn mới che gương mặt sưng đỏ, nói:

- Gia gia, ngài dạy dỗ cháu, cháu không có lời nào để nói. Chẳng qua làm sao cháu lại đẩy La gia vào tình cảnh vạn kiếp bất phục chứ?

- Hừ!

Lão nhân hừ lạnh một tiếng:

- Trước kia ta từng nói với các cháu, ngàn vạn lần không được kết thù kết oán với những người các ngươi chọc không nổi. Bị bọn họ bạt tai, cháu ôm mặt, bị bọn họ dẫm, cháu gục trên mặt đất! Ngàn vạn lần không nên cố gắng làm chuyện gì ngu xuẩn! Cháu chết không quan trọng, cũng không nên kéo theo cả gia tộc. Cơ nghiệp kéo dài hai ba trăm năm của La gia, không thể bị hủy trong tay của cháu!

- Chẳng lẽ, tiểu tử kia chính là người chúng ta chọc không nổi?

La Văn Uyên kinh dị hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv