Ở bên ngoài xe, Dương Sâm tức giận muốn nổ phổi, đôi mắt như nứt toác.
Nhất là lúc này Tùy Qua còn dùng bàn tay “xoa bóp” “mát xa” trước ngực Đường Vũ Khê, quả thực cực kỳ vô sỉ.
Bàn tay Dương Sâm siết chặt, móng tay cơ hồ đâm xuyên vào trong thịt.
- Súc sinh chết tiệt! Tao nhất định phải giết chết mày! Sau đó đem mày bầm thây vạn đoạn!
Trong lòng Dương Sâm đã có ma quỷ ẩn núp vào, vừa lúc đó hắn đã thầm hạ quyết tâm, không tiếc hết thảy trả giá phải giết chết Tùy Qua!
Rốt cục Tùy Qua rút về ma trảo.
Trên mặt Đường Vũ Khê đỏ ửng, là thẹn đỏ mặt, cũng bởi nguyên nhân trái tim có được sinh cơ.
Bởi vì chỉ có người nào có trái tim khỏe mạnh thì làn da mới trắng hồng, mà người bệnh tim thường thường tay chân lạnh lẽo, tái nhợt, đây đều là lẽ thường. Lúc này sắc mặt Đường Vũ Khê đỏ ửng, đủ chứng minh trái tim của nàng đã lấy được sinh cơ mới.
Điểm này chính Đường Vũ Khê cũng cảm giác được.
Trước kia nàng cảm thấy trái tim mình suy nhược tùy thời đều có thể ngừng đập, nhưng lúc này nàng cảm thấy trái tim mình thật mạnh mẽ, thậm chí còn nghe được cả nhịp tim đập thình thịch không ngừng.
Chẳng lẽ thật sự đã khỏi hẳn sao?
Bản thân Đường Vũ Khê cơ hồ có chút không dám tin tưởng.
Quả nhiên là bệnh tới như núi sập, bệnh đi như rút tơ.
Lúc này ác mộng luôn quấy nhiễu nàng cuối cùng đã tỉnh.
Là Tùy Qua đã dẫn nàng rời khỏi bóng ma.
Tiểu nam sinh trước mặt rốt cục đã thực hiện lời hứa với nàng, làm được chuyện mà người khác không làm được.
Toàn bộ cảm kích, cảm động ùn ùn kéo đến, nước mắt nháy mắt vỡ đê.
Tùy Qua vừa mới rút lại tùng châm trên người Đường Vũ Khê, đang định nói vài lời an ủi, ai biết nàng đột nhiên ôm đầu của hắn, hung hăng hôn lên môi hắn.
Toàn bộ cố gắng của Tùy Qua đồng học ở một khắc này đã được nhiệt liệt hồi báo.
Bởi nguyên nhân tâm tình cùng cảm xúc, nụ hôn của Đường Vũ Khê dị thường nóng bỏng, thiếu chút nữa vạch cả đầu lưỡi của Tùy Qua.
Ở ngoài xe, Dương Sâm chứng kiến hết thảy chuyện này, hắn – đã hoàn toàn chết lặng.
Trong lòng bàn tay hắn đã bắt đầu rướm máu.
Ghen ghét giống như rắn độc cắn xé tâm linh hắn.
Súc sinh! Cầm thú! Vương bát đản! Lưu manh…
Dương Sâm mờ mịt ngây ngốc nhìn hai người, không biết từ khi nào hai người đã đi xuống xe.
- Bệnh của tôi đã khỏe lại.
Đường Vũ Khê nhìn Dương Sâm cùng Hoàng Hạc nói:
- Các người có thể đi rồi.
- Khỏe rồi?
Thanh âm Dương Sâm nghe có chút bén nhọn, tự nhiên toát ra vài tia oán độc:
- Đường tiểu thư, xin cô đừng nên vũ nhục chỉ số thông minh của tôi được không? Thuốc cao da chó, có thể chữa khỏi bệnh tim sao? Con mẹ nó nhảm nhí!
Dương Sâm luôn luôn chú ý tới phong độ của mình, nếu không bị tức váng đầu hắn rất ít nói lời thô tục.
Lúc này trạng huống thân thể Đường Vũ Khê rất tốt, cho nên cân não dị thường sinh động, cố ý kích thích Dương Sâm:
- Chẳng lẽ anh không nhìn thấy nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi giữa tôi cùng Tùy Qua sao? Nếu trái tim của tôi thật có vấn đề, có thể tiến hành kích hôn nhiệt liệt như vậy sao? Huống chi hiện tại tôi cũng không hề thấy mệt mỏi chút nào đâu, xem ra cần hôn thêm vài lần cũng chẳng sao. Anh không phải học y sao, chẳng lẽ không biết thường thức này?
Đau!
Tim Dương Sâm quả thật đau thắt, nhưng nhớ tới chỗ tốt trong đám hỏi với Đường gia, Dương Sâm lạnh lùng nói:
- Thường thức cũng không chứng minh cái gì. Đi bệnh viện kiểm tra mới có thể biết rõ tình huống chân chính.
- Không cần, để tôi giúp tiểu thư nhìn một chút.
Hoàng Hạc bỗng nhiên nói.
Tùy Qua biết Hoàng Hạc tuyệt đối sẽ không bất lợi đối với Đường Vũ Khê, ra vẻ hào phóng để hắn bắt mạch cho nàng.
Hoàng Hạc là cao thủ luyện khí hậu kỳ, truyền một đạo chân khí vào cơ thể Đường Vũ Khê tự nhiên có thể điều tra tình huống của nàng.
Quả nhiên sau một lát, Hoàng Hạc liền thu ngón tay về, phi thường khiếp sợ nhìn Tùy Qua:
- Đây tuyệt đối không có khả năng! Trái tim tiểu thư sao có thể tốt hơn cả người luyện võ như tôi, cậu làm như thế nào?
- Thuốc cao da chó.
Tùy Qua tự nhiên sẽ không nói rõ ngọn ngành với hắn:
- Đúng như vừa rồi ông đã chứng kiến.
- Thuốc cao da chó?
Hoàng Hạc hiển nhiên không chịu tin tưởng.
- Phải! Tôi chỉ có thể nói đây là một kỳ tích.
Tùy Qua bình tĩnh lại vờ vịt nói:
- Nhưng thật sự đã xảy ra. Hai vị, nếu Vũ Khê đã khỏi bệnh, cũng không nhọc hai vị quan tâm. Mặt khắc mời về chuyển cáo Đường lão tiên sinh, hiện giờ biên cương “cường đạo” hung hăng ngang ngược, mời lão nhân gia quan tâm nhiều hơn cho quốc gia đại sự, thân thể Vũ Khê đã khỏi hẳn, cũng không nên làm phiền lão nhân gia quan tâm.
Lời này của Tùy Qua xem như đã khách khí.
Bởi vì nghe qua lời kể của Hứa Hành Sơn, năm xưa Đường Thế Uyên tham gia quân tình nguyện chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi. Đối với một vị lão tướng quân như vậy, vốn trong lòng Tùy Qua còn có kính ý. Nhưng không nghĩ tới lão nhân gia lớn tuổi nhưng lại ngày càng mê luyến quyền lực, thậm chí không tiếc đem cháu gái của mình biến thành lợi thế chính trị, đối với việc này Tùy Qua cực kỳ phản cảm.
Có lẽ trong Đường gia ngoại trừ Đường Vũ Khê, còn có những người khác cũng nhìn thấy sự chuyển biến của Đường Thế Uyên, nhưng sợ hãi cường quyền cùng uy nghiêm của hắn, nên không dám va chạm hắn. Nhưng Tùy Qua là người ngoài, xem như là người đứng xem, cho nên hắn có gan nói ra ý tưởng trong lòng.
Về phần sau khi Đường Thế Uyên nghe được sẽ có phản ứng gì, Tùy Qua không quan tâm.
Sau khi nói xong, Tùy Qua lấy xe đạp thản nhiên chở Đường Vũ Khê quay về hiệu khu Phát Phong.
Dương Sâm nhìn theo bóng lưng Tùy Qua, ngữ khí đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, hỏi:
- Hoàng tiên sinh, Đường tiểu thư thật sự khỏi hẳn sao?
- Sao vậy, cậu hi vọng nàng không khỏi bệnh, hay là hoài nghi phán đoán của tôi?
Ngữ khí Hoàng Hạc có chút khó chịu.
Dương Sâm nhìn Hoàng Hạc nghĩ thầm:
- Ông bất quá là một con chó của Đường gia mà thôi, lại dám cắn loạn trước mặt của tôi, chờ sau này cùng thu thập ông.
Nhưng hắn không dám biểu lộ ra ngoài, nói:
- Tôi làm sao hoài nghi phán đoán của Hoàng tiên sinh. Nhưng thuật bắn súng của ông như thần, vì sao không dứt khoát xử lý tiểu tử kia?
- Cậu đã đồng ý nếu hắn chữa khỏi bệnh của tiểu thư, sẽ cho họ rời đi, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý?
Hoàng Hạc có chút xem thường nói.
- Không phải, nhưng…ở bên chỗ Đường lão gia tử, chúng ta nên làm sao giải thích?
- Không phải “chúng ta” mà là cậu.
Hoàng Hạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không phải cậu vừa nói qua, một mình gánh chịu sao? Xe bị hỏng, tôi đi trước.
Hoàng Hạc nói xong, bước nhanh về hướng nội thành Đông Giang, bước chân thật nhẹ nhàng như nhàn vân dã hạc.
Tài xế là người của Đường gia, thấy Hoàng Hạc đã đi, cũng không quản tới chiếc xe, trực tiếp đuổi theo.
Dương Sâm sửng sốt hồi lâu, mặc dù hắn không muốn đối mặt, nhưng không thể không thừa nhận hắn đã bại bởi một tiểu tử nghèo, còn thua rối tinh rối mù.