Linh chi dù có linh tính nhưng vẫn là linh chi mà thôi. Huống hồ ông ngoại của nàng là chuyên gia nông nghiệp đỉnh cấp, từng nghiên cứu thật nhiều thực vật, Đường Vũ Khê mưa dầm thấm đất, tự nhiên hiểu biết không ít thực vật ly kỳ cổ quái. Tỷ như chi nhân chi mã, nàng từng đọc trong một quyển sách, từ thời cổ từng có ghi chép về phương diện này, phàm là chi nhân chi mã nghe nói đều có thể duyên niên ích thọ, bảo bối chữa khỏi bách bệnh, giá trị còn tốt hơn nhân sâm trăm năm. Theo truyền thuyết linh chi đỉnh cấp có hình dạng như xe ngựa, nàng không nghĩ tới có thể thấy được nơi này.
Tùy Qua thật sự cho nàng thật nhiều kinh ngạc.
- Em xem đi, chúng nó thật sự biết bú sữa mẹ đâu.
Tùy Qua nói.
- Còn gạt người, muốn bị đánh sao!
Đường Vũ Khê hờn giận nói.
- Thật sự.
Tùy Qua đáp:
- Nói thế này, chi nhân so với chi mã, chi cẩu đều có linh tính hơn, mặc dù mới sinh ra không lâu, nhưng chúng đã có thể thong thả di động trong thổ nhưỡng.
- Thứ này sẽ động?
Đường Vũ Khê kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua đáp:
- Em nhìn kỹ đi, nhưng động chậm một chút mà thôi. Mặt khác đừng lớn tiếng nói chuyện, chúng bị dọa sẽ không dám động.
Lòng hiếu kỳ của Đường Vũ Khê hoàn toàn bị vạch lên, nhìn chằm chằm vào chi nhân. Qua một lúc sau, một chi nhân nhút nhát chui ra. Đương nhiên bởi vì chi nhân cũng là linh chi, cho nên nhìn qua giống người mà thôi, chân vẫn là rễ linh chi, cắm sâu trong linh nhưỡng, chỉ dùng căn tu hệ rễ mấp máy thật sống động.
Nếu chi nhân biến hóa đầy đủ ngũ quan như “trẻ con”, đó không còn là chi nhân, mà là chi tinh, là yêu thảo. Dù người thường nhìn thấy cũng đừng mong bắt hay ăn được nó, ngược lại còn có thể bị thứ này làm thịt. Rất nhiều đồ vật nhìn qua như vô hại, nhưng thường thường là sát thủ đáng sợ nhất.
Yêu thảo, sở dĩ được gọi là yêu thảo, là nửa yêu nửa thảo mộc, hơn nữa cách làm việc tiếp cận yêu quái, vui giận bất thường, giết chóc tùy tiện.
Tiểu chi nhân kia vẫn còn chênh lệch thật xa với yêu thảo, cho dù có thể di động nhưng tốc độ vẫn thật chậm chạp.
Thật lâu sau mới nhìn thấy tiểu chi nhân di chuyển đến dưới một gốc Xa Mã Chi lớn, dựa vào hệ rễ, nhìn qua thật giống trẻ con rúc vào ôm ấp của mẹ mình. Nhưng sở dĩ tiểu chi nhân muốn dựa vào bên dưới Xa Mã Chi, bởi vì nó biết đứng bên dưới có thể hấp thu càng nhiều linh khí. Mặt khác bởi vì linh tính của tiểu chi nhân cao hơn một chút, nó tựa hồ cảm giác đứng bên dưới Xa Mã Chi sẽ có cảm giác an toàn hơn. Dù sao đây cũng do Xa Mã Chi sinh sản ra, ít nhiều có chút “quan hệ huyết thống”, thật tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác thân cận.
Gốc Xa Mã Chi lớn, dù việc sinh sản đời sau không phải bổn ý của nó, nhưng nếu đã bị Tùy Qua mạnh mẽ bức bách “sinh con”, tự nhiên chỉ có thể nhận hiện trạng, mà Ngũ Hành Bổ Thiên Chi mới ra đời, cùng chi nhân chi mã tự nhiên đều là đời sau của nó, nó chỉ có thể cam chịu chuyện này, tận lực bảo hộ tiểu linh chi, cung cấp phương tiện cho chúng sinh trưởng. Mặt khác nếu tiểu linh chi lớn lên, như vậy độ dày thiên địa linh khí tụ tập quanh bốn phía sẽ gia tăng, khi đó cũng có chỗ tốt cho gốc Xa Mã Chi.
Tóm lại, tuy linh thảo do thiên địa linh khí thai nghén mà sinh, cũng dựa vào thiên địa linh khí tẩm bổ mà sinh trưởng, nhưng khi linh thảo nhiều đến trình độ nhất định cũng sẽ xúc tiến thiên địa linh khí sản sinh, tăng thêm độ dày của linh khí. Chính bởi vì như thế, tiên sơn phúc địa trong truyền thuyết mới có cảnh tượng linh thảo thành rừng, thiên địa linh khí phi thường nồng hậu.
Nhưng với niên đại hiện tại, không còn có tiên sơn phúc địa, mà trong lòng Tùy Qua cũng không nắm chắc.
Với mức độ thiên địa linh khí cực loãng hiện tại, ít có khả năng tự nhiên thai nghén ra linh thảo, làm gì bàn đến tiên sơn phúc địa đây?
- Anh đang suy nghĩ gì đó?
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua trầm mặc không nói, liền dò hỏi.
- Anh suy nghĩ, vì sao nó còn không đi bú sữa mẹ đâu.
Tùy Qua cười nói:
- Có lẽ bởi vì không có sữa đi.
Đường Vũ Khê lúc này mới biết Tùy Qua nói đùa, cả giận nói:
- Anh thật sự là chán ghét!
Mắng Tùy Qua vài câu, nàng bỗng nhiên thật nghiêm túc hỏi:
- Vì sao anh tín nhiệm em như vậy đây?
- Vì sao có cảm khái như vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Nhà ấm này hẳn chính là bí mật lớn nhất của anh đi.
Đường Vũ Khê nói:
- Đem bí mật trọng yếu nhất của anh nói cho em biết, tự nhiên là vì anh tín nhiệm em, tại sao vây chứ? Em không là gì của anh, anh không có đạo lý tín nhiệm em như vậy đi.
- Bởi vì anh cảm thấy được, chỉ phải đem lòng của mình không hề giữ lại, “trần trụi” bày ra trước mặt em, sau này mới có cơ hội đem thân thể anh cũng “trần trụi” bày ra trước mắt em.
Tùy Qua nghiêm trang nói.
- Anh thật là lưu manh!
Đường Vũ Khê ngoài miệng mắng, trong lòng lại cảm động.
Phụ nữ thôi, luôn ưa thích trong ngoài không đồng nhất.
Sau khi đi ra khỏi nhà ấm, Đường Vũ Khê rốt cục hoàn toàn tin tưởng Tùy Qua đích xác có năng lực chữa khỏi bệnh của nàng. Nhân sâm trăm năm trồng thành vườn thì cũng thôi, lại có cả đồ vật trong truyền thuyết như chi nhân chi mã cũng có thể gieo trồng được ra, nàng thật khó thể tưởng tượng trên người nam sinh “đáng giận” kia rốt cục còn cất giấu bao nhiêu thủ đoạn thần bí.
Cho dù bây giờ còn chưa muốn thừa nhận, nhưng nàng đã biết rõ mình đã bị “hãm” đi vào.
Đi ra khỏi căn cứ đào tạo thực vật, sương mù trên không trung đã bị mặt trời xua tan, ánh nắng chiếu trên người có chút ấm áp.
- Tùy Qua, hôm nay anh đi học đi.
Đường Vũ Khê đột nhiên nói.
- Vì sao?
Tùy Qua khó hiểu hỏi:
- Anh đang định đi tản bộ với em đâu.
- Nhưng em thích anh đi học hơn.
Đường Vũ Khê có chút cố chấp nói.
- Vì sao?
Tùy Qua hỏi lại lần nữa.
- Bởi vì cuộc sống vườn trường đơn thuần nhất, đáng giá hoài niệm nhất.
Đường Vũ Khê nói:
- Em không muốn anh bởi vì em mà bỏ qua những ngày hoài niệm vĩnh viễn đáng giá này. Hiện tại có lẽ anh cảm thấy được cuộc sống trường học thật nhàm chán, nhưng nhiều năm sau hồi ức, anh sẽ phát hiện nguyên lai trong khoảng thời gian này mới là đơn thuần nhất trong nhân sinh, là những ngày tháng đáng hồi ức. Bạn học, bạn bè, dù là tình địch đều thật đơn thuần, thật thẳng thắn.
- Uy, Đường tỷ của anh, em chỉ mới rời khỏi trường học mà thôi, làm sao có nhiều hiểu được như vậy đây?
Tùy Qua cười nói.
- Chẳng lẽ anh không nghe nói qua, người từng bồi hồi bên bờ sinh tử đều sẽ có thật nhiều thông suốt sao?
Đường Vũ Khê giảo hoạt cười.
- Ngô…có đạo lý.
Tùy Qua nói.
- Vậy là được rồi.
Đường Vũ Khê cười ngọt ngào:
- Kỳ thật không chỉ là đại học, trung học cũng là như thế. Mấy ngày trước khi còn ở Cửu Trại, em nhớ tới lúc cấp ba, mỗi tối mẹ đều pha cho em một ly cà phê nóng, cổ vũ em xem nhiều sách. Buổi sáng thúc giục em rời giường, sau đó buộc em ăn hai quả trứng cùng một ly sữa…cuộc sống như vậy hiện tại nhớ tới chẳng phải thật vui vẻ sao? Có phải hay không đây?