Nói tới đây y chịu không nổi, ngã lăn ra, chết tươi. Ân Tố Tố và bọn Bạch Quy Thọ đều biết lai lịch của Kim Mao Sư Vương, nghe thấy tiếng đều chấn động. Bạch Quy Thọ nói:- Để ta đi xem.Thường Kim Bằng nói:- Tôi cũng đi theo.Bạch Quy Thọ đáp:- Ngươi ở lại bảo hộ Ân cô nương.Thường Kim Bằng gật đầu:- Xin vâng.Bỗng nghe có người trầm giọng nói:- Kim Mao Sư Vương đã ở đây rồi.Mọi người giật mình kinh hãi, thấy một người từ sau một cây lớn bước ra. Người đó thân thể cao to dị thường, tóc vàng đầy đầu phủ xuống tận vai, mắt xanh biếc lóng lánh phát quang, tay cầm một chiếc lang nha bổng hai đầu dài đến trượng ba, trượng bốn. Y đứng tại trước bàn tiệc, uy phong lẫm lẫm, chẳng khác gì thiên thần, thiên tướng.Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Kim Mao Sư Vương, cái hỗn hiệu đó hẳn là do tóc y vàng mà ra, nhưng y là ai? Chưa nghe sư phụ nói đến bao giờ".Bạch Quy Thọ sớm biết lai lịch người này, theo lễ số giang hồ tiến lên mấy bước, nói:- Xin hỏi tôn giá có phải là Tạ pháp vương không?Người kia đáp:- Không dám, tại hạ họ Tạ, đơn danh một chữ Tốn, biểu tự là Thoái Tư, có một cái ngoại hiệu là Kim Mao Sư Vương.Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Người này thần thái uy mãnh như thế, nhưng chọn tên hiệu thật là tư văn. Chỉ có ngoại hiệu là hợp thôi". Bạch Quy Thọ thấy y ăn nói lễ độ, nói:- Ngưỡng mộ đại danh Tạ pháp vương đã lâu như sấm bên tai. Tạ pháp vương là hộ pháp của Minh giáo, có quan hệ sâu xa với Ân giáo chủ tệ giáo, sao lại vừa đến đảo đã hủy thuyền giết người là sao?Tạ Tốn mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh, nói:- Các vị tụ họp tại đây để làm gì thế?Bạch Quy Thọ nghĩ thầm: "Việc này không thể dấu y được. Gã này võ công dĩ nhiên lợi hại, nhưng y chỉ có một mình. Ta cùng Thường đàn chủ liên thủ, lại có thêm Trương ngũ hiệp, Ân cô nương đứng bên tương trợ, chắc là có thể đối phó được y". Y lớn tiếng nói:- Tệ giáo Thiên Ưng giáo mới có được một thanh bảo đao, nên mời bằng hữu giang hồ tới đây để tất cả cùng xem.Tạ Tốn trừng mắt nhìn thanh đao Đồ Long trong đỉnh sắt lúc ấy mới vừa bị liệt hỏa nung, thấy thanh đao đó nằm trong than mà không suy tổn chút nào, quả thực thần vật lợi khí, liền nhanh nhẹn bước tới.Thường Kim Bằng thấy y giơ tay phải ra toan cầm thanh đao, quát lên:- Ngừng tay.Tạ Tốn quay đầu lại khinh khỉnh hỏi:- Cái gì?Thường Kim Bằng đáp:- Đao đó là sở hữu của tệ giáo, Tạ bằng hữu có thể đứng xa mà xem chứ không được cầm lên.Tạ Tốn đáp:- Thế đao này các ngươi đúc chăng? Hay các ngươi mua được?Thường Kim Bằng á khẩu, nhất thời không trả lời được. Tạ Tốn nói:- Các người đoạt được từ tay người khác, ta lại từ tay các ngươi đoạt lại, thật là thiên công địa đạo, có gì đâu mà không được?Nói rồi tiếp tục đi tới cầm thanh đao. Chỉ nghe loảng xoảng, Thường Kim Bằng đã cởi ở lưng ra hai trái lưu tinh chùy, quát lên:- Tạ pháp vương, nếu người không ngừng tay, tại hạ đành phải vô lễ.Ngôn ngữ của y tựa hồ cảnh cáo, kỳ thực nói là đánh ngay, trái dưa thép từ tay trái nhắm ngay lưng Tạ Tốn phóng tới. Tạ Tốn không thèm quay đầu lại, chỉ giơ thanh lang nha bổng quơ ra sau lưng, nghe keng một tiếng lớn, trái dưa thép bị lang nha bổng đỡ, bay ngược trở lại, nhanh vô tỉ. Thường Kim Bằng kinh hãi, trái dưa từ bên phải lập tức bay ra, hai trái dưa đụng nhau. Không ngờ Tạ Tốn thần lực kinh người, hai trái dưa cùng quay trở lại, đánh ngay vào ngực Thường Kim Bằng. Thường Kim Bằng thân hình loạng choạng, ngã xuống chết ngay.Lúc y trên sông Tiền Đường dùng chùy đánh vỡ thuyền của Mạch thiếu bang chủ thần uy làm sao, vậy mà bây giờ không chịu nổi một cái đỡ lang nha bổng của Tạ Tốn.Năm tên đà chủ thuộc Chu Tước Đàn kinh hãi, cùng xông lên. Hai người đỡ Thường Kim Bằng, ba người rút binh khí, không kể sống chết xông vào đánh Tạ Tốn. Tạ Tốn múa lang nha bổng thọc vào cái đỉnh hất một cái, cái đỉnh sắt nặng mấy trăm cân kia lập tức bay quét ngang qua, đè bẹp cả ba tên đà chủ. Dư thế của đại đỉnh chưa yếu, dưới đất còn lăn thêm mấy vòng, hất ngã luôn cả hai tên đang đỡ Thường Kim Bằng, Đồ Long đao rơi xuống đất. Cả năm tên đà chủ cùng Thường Kim Bằng lập tức quần áo cháy bùng, trong đó bốn tên đà chủ đã bị đỉnh đụng chết, chỉ còn một tên sống sót quằn quại dưới đất.Mọi người thấy tình thế như vậy, không ai không rụng rời. Tạ Tốn chỉ giơ tay đã đánh cho năm tên hảo thủ giang hồ chết tươi, tên đà chủ còn lại cũng đã trọng thương khó sống
Trương Thúy Sơn hành tẩu giang hồ, gặp những cao thủ không phải ít, nhưng siêu nhân cả thần lực lẫn võ công như Tạ Tốn thì chàng chưa thấy bao giờ. Chàng nghĩ thầm mình không phải địch thủ của y, mà ngay cả đại sư ca, nhị sư ca cũng không bằng được. Hiện nay trên đời, trừ phi sư phụ hạ sơn, ngoài ra không biết có ai thắng được y hay không.Tạ Tốn nhắc thanh đao lên, giơ ngón tay búng một cái, thanh đao phát ra một tiếng trầm uất không phải vàng không phải gỗ, gật đầu khen ngợi:- Vô thanh vô sắc, thần vật tự hối, đao tốt thực là tốt.Y ngẩng đầu lên, nhìn chiếc vỏ đao ở bên cạnh Bạch Quy Thọ, nói:- Đó có phải là cái bao của đao Đồ Long không? Đưa lại đây.Bạch Quy Thọ thầm nghĩ tình thế này, tính mệnh mình mười phần kể như chết đến chín, nếu như đưa vỏ đao cho y, không những cái tiếng anh hùng một đời trôi theo dòng nước, mà sau này nếu giáo chủ truy cứu tội, thì cái chết lại càng thêm thảm khốc. Thế nhưng giờ phút này chống cự lại y, thì cũng chỉ có nước chết mà thôi, cho nên y ngang nhiên đáp:- Ngươi muốn giết cứ việc giết, họ Bạch này có phải là phường tham sống sợ chết chăng?Tạ Tốn mỉm cười, nói:- Cứng cỏi lắm, cứng cỏi lắm. Trong Thiên Ưng giáo quả nhiên cũng có vài ba nhân vật.Bỗng nhiên tay phải y vung ra, thanh đao Đồ Long nặng hơn một trăm cân phóng thẳng vào Bạch Quy Thọ. Bạch Quy Thọ vốn đã đề phòng, nên thanh đao vừa rời khỏi tay, biết rằng thủ kình người này mạnh vô tả, không dám dùng binh khí đón đỡ, cũng không dám đưa tay ra chộp, lập tức né qua một bên. Nào ngờ thanh đao đó bay xéo tới, nghe soẹt một tiếng, phóng ngay vào chiếc bao đang ở trên bàn. Cái ném đó lực đạo thật mạnh, mang luôn cả vỏ đao cùng bay lên. Tạ Tốn đưa lang nha bổng ra, vừa gom vừa móc, khoèo luôn cả thanh đao Đồ Long lẫn bao về, tiện tay nhét luôn vào thắt lưng. Cái cách của y ném đao thu bao vừa chuẩn xác, tinh xảo, thủ pháp lại lạ lùng, quả thực không thể tượng tượng.Nhãn quang của y từ trái qua phải, nhìn quần hào khắp một lượt, hỏi:- Tại hạ muốn lấy thanh đao Đồ Long này, các vị có dị nghị gì không?Y hỏi luôn hai lượt, không ai dám trả lời. Bỗng nhiên từ trong bàn tiệc của phái Hải Sa có một người đứng lên nói:- Tạ tiền bối đức cao vọng trọng, danh dương bốn bể, đao này từ nay về tay Tạ tiền bối sở hữu. Bọn chúng tôi ai ai cũng đều hết sức tán thành.Tạ Tốn nói:- Các hạ có phải là Tổng đà chủ phái Hải Sa Nguyên Quảng Ba không?Người kia đáp:- Chính thị
Y thấy Tạ Tốn biết được tên mình, rất là khoái chí, nhưng cũng hoảng sợ. Tạ Tốn nói:- Ngươi biết sư phụ ta là ai chăng? Ở môn nào phái nào? Ta đã làm được việc gì?Nguyên Quảng Ba ấp úng đáp:- Cái đó… Tạ tiền bối…Thực ra y không biết tí gì cả. Tạ Tốn lạnh lùng đáp:- Việc gì của ta ngươi cũng không biết, sao dám nói đức cao vọng trọng, danh dương bốn bể? Ngươi chỉ quen nịnh bợ xu phụ, nói láo quen mồm. Ta sinh bình ghét nhất hạng người vô sỉ tiểu nhân như ngươi. Mau đứng ra đây.Câu cuối cùng mỗi tiếng đều vang ầm như sấm động. Nguyên Quảng Ba bị uy thế của y bức hiếp, không dám trái lời, cúi đầu đi đến trước mặt y, nhưng không cưỡng nổi run lên bần bật.Tạ Tốn nói:- Phái Hải Sa các ngươi võ nghệ bình thường, chỉ dùng muối độc hại người. Năm ngoái ở Hải Môn giết hại toàn gia Trương Đăng Vân, gần đây ở Dư Diêu lại hại chết Trường Bạch Tam Cầm, phải không?Nguyên Quảng Ba giật mình kinh hãi, vẫn tưởng hai vụ án đó cực kỳ bí mật, làm sao y lại biết được? Tạ Tốn quát:- Gọi thủ hạ ngươi đem hai bát muối độc ra đây, để ta xem thử, là loại gì.Bang chúng phái Hải Sa ai cũng mang theo độc diêm, Nguyên Quảng Ba không dám trái lời, chỉ còn nước bảo thủ hạ đem hai bát muối ra. Tạ Tốn cầm lấy một bát, đưa lên mũi ngửi một hồi, nói:- Hai người mình mỗi người ăn một bát.Nói rồi cắm lang nha bổng xuống đất, đưa tay nắm Nguyên Quảng Ba kéo lại, nghe lạch cạch, đã bóp y trật hàm ra, khiến y không thể nào ngậm miệng lại, rồi đem một bát muối độc đổ cả vào mồm.Toàn gia Trương Đăng Vân ở Dư Diêu một đêm bị giết sạch, còn Âu Dương Thanh ở Hải Môn bị ám hại chết tại khách điếm là hai nghi án lớn trong võ lâm những năm gần đây. Trương Đăng Vân và Âu Dương Thanh thanh danh trên chốn giang hồ không tệ hại, không ai ngờ rằng lại do Nguyên Quảng Ba của phái Hải Sa làm, Trương Thúy Sơn thấy y bị ép ăn muối độc, chàng cảm thấy thống khoái trong lòng.Tạ Tốn lại cầm bát muốn độc kia lên, nói:- Họ Tạ này làm gì cũng công bằng, ngươi ăn một bát, ta cũng tiếp ngươi một bát.Nói rồi há mồm, cầm bát muối trút luôn vào bụng. Việc làm đó ra ngoài dự liệu của mọi người. Trương Thúy Sơn thấy y ra tay tàn độc, nhưng thần khí uy vũ ngang tàng, huống chi những người bị y giết đều là loại cùng hung cực ác, trong lòng không khỏi có chút hảo cảm, nhịn không nổi nói:- Tạ tiền bối, những gian nhân này có chết cũng đáng, việc gì phải đồng lần với họ?Tạ Tốn xoay qua, trừng mắt nhìn chàng. Trương Thúy Sơn mỉm cười, nhưng không lộ vẻ sợ hãi. Tạ Tốn hỏi:- Các hạ là ai?Trương Thúy Sơn đáp:- Vãn bối là Trương Thúy Sơn của phái Võ Đang.Tạ Tốn nói:- Ồ, các hạ là Trương ngũ hiệp của phái Võ Đang, cũng đến đây tranh đoạt đao Đồ Long chăng?Trương Thúy Sơn lắc đầu:- Vãn bối đến Vương Bàn Sơn chỉ cốt tra xét tại sao sư ca là Du Đại Nham bị thương thôi, Tạ tiền bối nếu rõ chuyện này làm ơn cho biết.Tạ Tốn không trả lời, thấy Nguyên Quảng Ba kêu la thảm thiết, ôm bụng lăn lộn mấy vòng rồi co rúm lại chết tốt. Trương Thúy Sơn vội nói:- Tạ tiền bối mau uống giải dược đi.Tạ Tốn nói:- Uống giải dược cái gì, mau đưa rượu đây cho ta.Người tư tân chuyên việc tiếp khách của Thiên Ưng giáo lập tức mang vò và chén rượu lại. Tạ Tốn quát:- Thiên Ưng giáo các ngươi tính khí thật là nhỏ nhen, mau mang bình lớn đến đây.Gã tư tân tự mình bưng một vò trần tửu lớn, cung cung kính kính đặt trước mặt Tạ Tốn, trong lòng nghĩ thầm:- Ngươi trúng độc rồi lại còn uống rượu, chắc còn hiềm chết chưa đủ nhanh chắc?Tạ Tốn bưng cả hũ rượu, ục ục uống luôn một mạch tất cả vào bụng. Vò này ít ra cũng phải hai mươi cân, vậy mà chỉ chốc lát y đã uống sạch. Y vỗ vỗ vào cái bụng phình to, rồi bất thần há mồm, một dòng rượu tống vọt ra, phun luôn vào ngực Bạch Quy Thọ. Bạch Quy Thọ còn đang kinh ngạc thì cột rượu đã trúng vào người y, chẳng khác gì một cái búa mấy trăm cân liên tiếp đập vào, khiến y dù nội công tinh thâm cũng không chịu nổi, lảo đảo mấy cái ngã lăn ra bất tỉnh.Tạ Tốn quay lại, phun rượu lên trời, thành một trận mưa phủ xuống toàn thể đám Cự Kình bang. Từ bang chủ Mạch Kình trở xuống ai ai cũng đính đầy đầu đầy mặt, thấy rượu đó tanh hôi không chịu nổi, người nào công lực hơi yếu lập tức ngã lăn ra. Thì ra Tạ Tốn uống rượu vào bụng, tẩy sạch muối độc trong dạ dày, rồi dùng nội lực tống ra, hơn hai mươi cân rượu đều biến thành độc tửu, chất độc còn lại trong bụng y chỉ chút ít, nội công thâm hậu như y, không làm hại nổi.Bang chủ Cự Kình bang là Mạch Kình bị y đùa giỡn như thế, đứng bật lên, nhưng nghĩ lại, không dám nổi giận, đành ngồi xuống. Tạ Tốn nói:- Mạch bang chủ, hồi tháng hai năm nay, ngươi ở Mân Giang Khẩu cướp một hải thuyền viễn dương, có phải thế không?Mạch Kình mặt xám lại, nói:- Đúng vậy.Tạ Tốn nói:- Các hạ làm hải khấu, không đi ăn cướp, lấy gì mà sống? Chuyện đó ta cũng không trách làm chi. Thế nhưng ngươi đem mấy chục thương khách vô tội ném tất cả xuống biển, lại luân phiên gian dâm bảy phụ nữ đến chết, việc đó chẳng phải thái quá thương thiên hại lý ư?Mạch Kình nói:- Cái đó… cái đó… cái đó là huynh đệ trong bang làm chứ… không phải tôi.Tạ Tốn nói:- Thủ hạ ngươi làm chuyện cùng hung cực ác, ngươi không biết ước thúc, thì có khác gì chính ngươi làm? Thế khi đó những ai làm? Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_comMạch Kình gặp phải cảnh này, chỉ mong mình khỏi chết, rút ngay yêu đao, nói:- Thái Tứ, Hoa Thanh Sơn, Hải Mã Hồ Lục, việc ngày hôm đó, ba người các ngươi có dự phần phải không?