Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 59: Khi ta bỏ rơi nàng 3



ốc đảo ấm áp.

Bạch Lộc Tử sống ở Hàn Mai cư trước gia việc sưởi ấm chưa từng keo kiệt.

Bà ta khẳng định không cần trả phí cung ấm hằng năm, Lâm Tiểu Tiên ghen tị nghĩ. Nàng dựa vào tường ngồi trên sàn, xúc giác đông cứng dần dần hồi phục, hạ sốt cũng rõ ràng hơn.

Yểu điệu thân xe, nữ tử hảo cầu, tuy rằng thủ đoạn có chút bạo lực, nhưng theo đuổi bảo bối là thiên tính của nhân loại.

Đầu ngón tay không móng lộ ra màu phấn hồng rất xinh đẹp, nếu ngoại trừ việc một khắc không ngừng co rút đau đớn thì tốt rồi.

Vận khí không sai, không bị ném tới chuồng hoặc địa lao, còn có thể ngủ trên sàn trong phòng ngủ ấm áp.

Bạch Lộc Tử nếu không có chứng bệnh tổng hợp thời mãn kinh, cũng có thể coi như trung niên mỹ nữ.

Có người đang tìm cách cứu viện con tin.

Thế này cũng tốt, thế kia cũng không sai.

… …

Đều đi tìm chết hết đi.

Lâm Nhất Tần hung hắn cắn môi dưới, liều mạng ngăn chặn thôi miên chính mình không nên chửi móa.

Này rốt cuộc là cái thế giới quỷ gì?

Tôn nghiêm không bằng bánh bao, mạng người không tính mạng người.

Cứu vớt cũng tốt, giết con tin cũng thế.

Hai thế giới, thật xa như âm dương chia cách.

Mệt mỏi quá.

Sự tình quan hệ đến vận mệnh thân chủ, trung khuyển không thể không bùng nổ.

Nhưng nguyên tắc thứ nhất khi cứu con tin chính là không thể kích thích bọn cướp.Vi Nhất Tiếu khuyết thiếu kinh nghiệm cứu người không thể khống chế được bạo phát, đủ loại thủ đoạn đem bọn cướp dọa nát tim, nhưng hiệu ứng phản hồi cực kì rõ ràng, Lâm Nhất Tần bị dùng làm tấm mộc, gắt gao cột bên người Bạch Lộc Tử.

Thời kì mãn kinh kết hợp hội chứng biến thái này đều không đơn giản dựa vào hối lộ mới lên làm chưởng môn.

Ở nơi núi non Côn Lôn cao thủ như mây, không có võ công, sao có thể đứng ngang hàng cùng Minh Giáo? Lại nghĩ không chướng ngại gì mà lẻn vào cứu người, tuyệt đối là nằm mơ.

Về phần con tin bên này, lại càng khó khăn. Wild Boar đã hết xăng, không giao ra liền lại bị tra hỏi, Lâm Nhất Tần dù có nói hay không, nói thật hay nói dối, hiệu quả đều như nhau. Này quả thực so với Đậu Nga còn muốn oan hơn.

Bạn học Tiểu Lâm còn đang ai oán bản thân không trâu bắt chó đi cày kiếp sống liệt sĩ bi ai, đột nhiên trên mặt nóng, một ly trà nóng rót từ trên đầu xuống.

Xem ra Bạch Lộc Tử chán ghét nàng từ đáy lòng.

“Xú nha đầu, ngươi chết tâm đi. Hỗn độn kiếm trận là sư tổ ta Linh Bảo đạo trưởng lưu lại, tưởng bình an vô sự xông tới là si tâm vọng tưởng.”

“À.”

Không đủ nóng, vừa khéo rửa mặt.

Sớm đã nói cho ngươi xe không chạy được, ngươi không tin còn trách ai a?

Cùng một cảnh diễn qua trăm lần, diễn viên chuyên nghiệp đến mấy cũng có ngày diễn đến phiền. Lâm Nhất Tần lười biếng ngồi dưới đất, mí mắt cũng không động, một bộ dạng không liên quan đến mình à tới à lui. Bạch Lộc Tử tức giận giơ tay muốn tát, nghĩ nghĩ lại buông tay. Giày tinh chế nâng cao, ác ý nghiền lại nghiền, đầu ngón tay trần sắc phần hồng lại biến thành máu chảy đỏ tươi.

“Ngươi chẳng lẽ không khóc?”

“…Sẽ.” Nàng rốt cục ngẩng đầu, “Chẳng qua còn chưa tới thời điểm.”

Nỉ non có hai loại, vì bản thân mà khóc, cùng vì người khác mà khóc.

Lúc này vì bản thân mà khóc, ngươi cũng sẽ không bởi vậy mà tha ta, thân càng đau càng thù người, làm gì lãng phí hơi nước đâu.

Bạch Lộc Tử lại cho rằng nàng là không thấy quan tài không đổ lệ, cười lạnh một tiếng cọ cọ đế giày, phân phó đệ tử dọn dẹp sạch sẽ, bà ta có bệnh khiết phích (ưa sạch sẽ).

Hỗn độn kiếm pháp dựa vào thuyết âm dương ngũ hành, không có mắt trận cố định, coi trọng hư vô, chuyển động không ngừng. Hai mươi tư đệ tử danh truyền khổ luyện nhiều năm, quả thật như sắt thép đến giọt nước cũng không lọt.

Chẳng qua dù kiếm làm bằng sắt, người lại không phải sắt. Hai ngày sau, người được phái đi tìm không thấy nổi nửa góc áo Vi Nhất Tiếu, thủ vệ hai mươi tư người chỉ có thể phân làm hai tổ, ngày đêm thay phiên nhau nghỉ ngơi. Tiếp qua vài ngày, nói không chừng phải đổi thành ba tổ. Vi Nhất Tiếu đại khái ý thức được bản thân đã sai lầm trong sách lược cứu viện, rình ở bên ẩn núp bất động.

Bạch Lộc Tử biết lại kéo dài nữa chỉ có thể là bên ta người kiệt sức, ngựa hết hơi, đối phương lại có thể thời cơ mà động. Vì thế bà ta viết một bảng quảng cáo, dán nơi nơi:

“Lục đầu xà đại ân đại đức, không một ngày dám quên. Hôm nay giờ Dậu một khắc, Hàn Mai cư thiết yến, cung chúc Song Sát phu thê gặp gỡ, để đền đáp đại ân các hạ.”

Phiên dịch bản bạch thoại chính là: lão bà ngươi đang ở trong tay ta, nếu không muốn nàng chịu tội, liền ngoan ngoãn lại đây chịu chết. Nếu đem bảo bối chắp tay đưa lên, nói không chừng cho các ngươi hai người gặp mặt lần cuối.

Có một thế giới phù hoa, nơi giàu có đến mức chưa cái gì ăn ngon chơi vui chưa nghĩ ra. Rất nhiều nhà hàng đều mời chào khách, dùng chiêu bài ‘Hồng lâu yến’, ‘Thanh cung yến’, ‘Khổng phủ yến’,… Phàm là chữ viết nào cũng được nâng lên thành yến, cơ hồ đều là nơi đến để tiêu tiền.

Nghe nói còn có ‘Kim Dung yến’, không phải là muốn ăn tươi nuốt sống lão Kim, mà căn cứ vào trong nguyên tác ‘xạ điêu’ khi Hoàng Dung dụ dỗ Hồng Thất Công dạy võ nghệ làm ra vài đạo đồ ăn tuyệt phẩm.

Nhưng có một loại yến, không nhà hàng nào đi làm, cũng chẳng có khách nào nguyện ý đi ăn.

Đây là Hồng Môn Yến.

--Hồng Môn yến rốt cuộc ăn đồ ăn gì—

Giờ Dậu, hoàng hôn.

Hai mươi tư đệ tử danh môn phái Côn Lôn đứng kiên định thủ sẵn vị trí trong kiếm trận, ánh mặt trời mờ nhạt chiếu rọi từng khuôn, từng khuôn mặt khẩn trương.

Trước mắt mọi người đột nhiên hoa lên, một thanh ảnh không biết từ chỗ nào xuất hiện, cũng không thấy bước chân thế nào, như thực như hư, như lướt như bay, quỷ mị nhẹ bổng bay tới.

Đệ tử phái Côn Lôn nhân số tuy nhiều, nhưng bộ pháp quỷ dị như thế chưa từng thấy qua. Lúc này trời tây ngả bóng, ánh mặt trời trên cao, khiến mọi người cảm thấy ẩn ẩn cảm giác sợ hãi, phát lạnh như ban ngày thấy ma.

Thanh ảnh kia cũng không lưu lại, trực tiếp hướng mọi người nhẹ nhàng bay qua. May mà trận pháp này luyện đã cực quen, hai mươi tư người rút kiếm, một mảnh trắng bóng kiếm lấp lánh, trận pháp biến ảo đã đem thanh ảnh vây bên trong.

Khai vị Hồng Môn Yến, vây đánh.

Tiếng đinh đinh đang đang bên ngoài cùng tiếng gãy xương, tiếng kêu thảm trộn chung với nhau, trong Hàn Mai cư, Bạch Lộc Tử đã mặt mày xanh xao. Một nam một nữ hai đệ tử phái Côn Lôn đem Lâm Nhất Tần kẹp vào giữa, chủy thủ để sẵn trên ngực, trường kiếm đặt ngang gáy. Nửa nén hương sau, khi Vi Nhất Tiếu tiến vào phòng liền gặp được món ân chính hoa hoa lệ lệ - bánh kẹp con tin.

Bốn người trong phòng cùng nhìn lại phía hắn, chỉ thấy người tới thân hình gầy yếu, quần áo thanh bào vừa bẩn lại nhăn, có chỗ đã rách thành mảnh vải.

Bạch Lộc Tử nói quả không sai, có thể lông tóc vô thương xông qua kiếm trận chỉ có thể là vô địch YY nam chủ. Vi Nhất Tiếu không phải vô địch nam chủ, nên trên người còn vài vết đao loang lổ máu.

Mặt tái nhợt, mắt tối đen, vết thương đẫm máu.

Lâm Tiểu Tiên nhíu mày chăm chú nhìn nửa ngày, thầm nghĩ: Vi Vi, trường phái Gothic đánh vào thị giác thật tinh xảo hoa lệ a, chàng là Bức Vương chứ đâu phải Cái Bang. Nhìn xem, lạnh như thế cũng không biết mặc thêm quần áo, không có lão bà chiếu cố liền không được. Bất quá, lão bà chàng ta đây lúc này nhìn đại khái còn tệ hơn. Đừng vờ ngớ ngẩn, phải nhớ ước định cuối cùng nha.

Bạch Lộc Tử mắt lạnh nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, thầm nghĩ: không nghĩ người này lại trẻ tuổi như thế, võ công lại cao vậy, có thể chịu vết thương nhẹ liền xông vào hỗn độn kiếm trận, muốn tránh cùng hắn chính diện giao phong. Người này thủ đoạn âm ngoan độc ác, lưu lại tất có họa lớn, thừa dịp cơ hội tốt, có thể làm tàn liền tàn, có thể đánh chết liền đánh chết.

Nữ đệ tử Ban Thục Nhàn thầm nghĩ: a ~ Vì người âu yếm quá ngũ quan qua lục trận, trung trinh dù chết cũng không đổi, thật tốt a ~ đáng tiếc, khí chất đủ lạnh đủ khốc, lớn lên lại kém xa Hà sư đệ. Sư đệ, ngươi chừng nào hiểu được tâm sư tỷ đây?

Nam đệ tử Hà Thái Hướng thầm nghĩ: đần độn, thật sự đần độn. Vì một cái xấu nữ cam nguyện liều mạng, lãng phí một thân võ nghệ tiền đồ cực tốt, thật không biết người này lại nghĩ cái gì. Mà sư tỷ cứ nhìn ta, nhìn cái gì, lại nhìn ta cũng không thể cưới ngươi, ta không thích lớn tuổi.

Vi Nhất Tiếu không biết đang nhìn ai, hắn cười, con ngươi đen không có một tia sáng rọi.

Vi Nhất Tiếu: “Ta không nên tới chỗ này.”

Bạch Lộc Tử:

“Bây giờ hối hận, quá muộn!”

Vi Nhất Tiếu: “Lưu lại cánh tay được không?”

Bạch Lộc Tử: “Không được, muốn lưu…liền lưu lại mạng ngươi!”

(Phạn ca: CUT! Dùng sai từ! Đây là bản ‘Ỷ Thiên’, không phải ‘Đông Tà tây độc’! bắt đầu lại, ACTION!)

Vi Nhất Tiếu quét mắt nhìn khắp, hai chân một thẳng một chéo:

“Ta không nên tới chỗ này.”

Bạch Lộc Tử lạnh lùng nói:

“Bây giờ hối hận, đã quá muộn. Thứ kia đâu?”

“Không phải của ngươi, ngươi chung quy cũng không dùng được. Lấy đến tay có để làm gì?”

Vừa dứt lời, Bạch Lộc Tử quay người một chưởng, ba một tiếng bạt tai con tin. Lâm Nhất Tần một bên má liền hiện ra dấu tay năm ngón đỏ tươi, liếm liếm khóe miệng tổn hại, Lâm Tiểu Tiên buồn bực nói:

“Ngươi đánh bên trái, tay phải có đau không a, đánh trái đánh phải cũng phải chú ý cân đối mới đẹp a.”

Vi Nhất Tiếu bắt chéo tay đứng tại chỗ, vẫn là biểu tình tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), giống như căn bản không phát hiện một màn này, người bị đánh càng không nể mặt, Bạch Lộc Tử cười lạnh nói:

“Bổn tọa ra tay, còn dám chọn trái phải, xem ra đánh còn rất nhẹ!”

Tức thời ra tay như gió, vung chưởng đánh ra. Trong lòng nàng tức giận, liên tục ba chưởng, cố ý chỉ đánh bên trái, nhất thởi trên má Tiểu Lâm hoa đào nhiều đóa nở rộ dấu tay chồng chất, chỉ khoảng nửa khắc từ hồng chuyển tím, thũng chừng nửa tấc, so với má phải trắng nõn hoàn hảo, càng thêm xanh tím dọa người.

Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy mắt đều là sao nhỏ nhỏ. Nếu không phải cánh tay bị buộc chặt vào hai bên, bạn học Tiểu Lâm lập tức sẽ bị não chấn động choáng qua choáng lại.

Bạch Lộc Tử trừng phạt con tin, ánh mắt lại một lát cũng không rời Vi Nhất Tiếu, đao kiếm trong tay hai gã đệ tử cũng không rời con tin nửa tấc. Vi Nhất Tiếu không có ý muốn động thủ, thấp giọng:

“Ngươi gọi ta tới, liền vì xem cái này?”

“Ngươi vì nàng giết hơn mười người phái Côn Lôn, như thế nào, như vậy đẹp sao?”

Vi Nhất Tiếu rất có hứng trí đánh giá Bạch Lộc Tử từ cao xuống thấp, mang theo ôn nhu làm người ta rợn da gà, cười nhẹ:

“So với chưởng môn ngươi, còn kém xa lắm.”

Lâm Tiểu Tiên đang nỗ lực khắc chế sao Kim trước mắt, nghe nói như thế liền không nhịn được cười phù một tràng, chính là trên mặt đau càng lợi hại, cười đến so với khóc còn khó coi hơn. Thầm nghĩ: Tiểu Bạch Lộc, cùng con dơi đấu võ mồn, ngươi chờ bị tức chết đi. Bất quá ngươi cũng đừng nói ra cái gì tự chặt tay linh tinh ngu ngốc, không phải có thể tranh giải quán quân võ hiệp chê cười.

Bạch Lộc Tử hơn mười năm qua ở dưới núi Côn Lôn quen vênh mặt hất hàm sai khiến, đánh người người còn muốn nịnh hót, đâu chịu nổi chế nhạo như thế. Tức thời mày liễu dựng thẳng, xuy một tiếng vang nhỏ, trường kiếm nơi tay, đối với Vi Nhất Tiếu nói:

“Xem ra ngươi là quyết ý không chịu nói, kia liền xem tiếp đi!”

Cổ tay đưa, mũi kiếm chỉ trên mặt Lâm Nhất Tần:

“Nha đầu kia kiêu ngạo như thế, là cái cứng rắn hiếm có, bổn tọa cũng luyến tiếc ra tay nặng, chỉ giúp ngươi cắt qua tí da thịt chảy ít máu.”

Tiếp theo hàn quang chợt lóe, hướng trên má Lâm Nhất Tần vạch sâu xuống.

Miệng vết thương vỡ ra, máu từng dòng chảy xuống, từ cằm xuống cổ, nháy mắt ướt sũng vạt áo.

Bạch Lộc Tử tự phụ mĩ mạo, suy bụng ta ra bụng người, tưởng khắp thiên hạ nữ tử thương tiếc nhất là dung mạo bản thân, bởi vậy không chém tay chém chân, trực tiếp hủy diện mạo con tin. Vết thương tuy không nặng, nhưng hiệu quả thị giác cực kì làm người kinh sợ.

Vi Nhất Tiếu lạnh lùng nhìn, đôi mắt tối đen, không có đau cũng không có bi thương, chỉ có sát ý vô cùng tận.

“Tưởng bằng chút thủ đoạn đó chế trụ ta, ngươi si tâm vọng tưởng. Vô luận ngươi đem nàng thương thành bộ dáng gì, người ta nhất định phải cứu về tới tay. Về phần bảo bối, tìm được cứ việc tới lấy đi. Cáo từ!”

Dứt lời cũng không xoay người, thanh ảnh nhoáng lên một cái, rút lui bay ra cửa.

Chỉ nghe ngoài cửa “A a” hai tiếng kêu thảm, Bạch Lộc Tử lúc này cầm kiếm đuổi theo ra, chỉ thầy hai gã đệ tử mai phục ngoài cửa nằm đơ, sống chết không biết, bóng dáng Vi Nhất Tiếu lại sớm không thấy.

Một phen trăm sông đổ bể, chẳng những người không bắt được, bảo bối cũng không tung tích, Bạch Lộc Tử trong lòng tức giận cực kì, lại biết đại địch ở bên, việc này tuyệt không thể từ bỏ như vậy. Quay về trong phòng, nhìn thấy Lâm Nhất Tần trên mặt huyết nhục mơ hồ, trong lòng mới cảm thấy hơi khuây khỏa, khặc khặc khặc khặc cười rộ lên:

“Lại nhiều lần bỏ rơi ngươi, lấy cái gì tới cứu ngươi, chỉ biết huênh hoang. Ngươi thà rằng bản thân chịu khổ chịu tội, cũng không chịu để lộ chút bí mật của hắn, mà hắn nhìn ngươi dung mạo bị hủy, lập tức bỏ như giày rách. Ta sớm nói qua thiên hạ nam tử đều bạc hạnh phụ nghĩa, như thế nào, có phải hối hận đến đứt ruột rồi không?”

Lâm Nhất Tần cúi đầu lặng không tiếng động, thân mình lại run nhè nhẹ. Bạch Lộc Tử nhìn nàng hốc mắt đầy ánh lệ, trong lòng thản nhiên dâng lên cảm giác thỏa mãn:

“Thì ra, ngươi vẫn sẽ khóc thôi.”

“…Không sai, lòng ta đau quá.” Chẳng qua ngươi không biết ta vì ai đau lòng, vì ai rơi lệ.

Vi Nhất Tiếu trong bóng đem trái xông phải rẽ, một đường đi nhanh, chạy đi không biết đã rất xa. Sau một lúc lâu, rốt cục ở một nơi yên lặng dừng bước chân. Dừng một chút, trước mắt bỗng tối sầm, tròng lòng quặn đau, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, nhiều điểm đọng lại trên vạt áo.

Một hồi Hồng Môn Yến, thỏa mãn đến hộc máu.

Vi Nhất Tiếu trên môi nhiễm máu tươi, nở nụ cười:

“Xuất hiện đi, ta đây là ức khí, không phải nội thương, ngươi lại chờ cũng không có ý nghĩa gì.”

Một bóng dàng dần dần từ bóng đem hiện ra, nếu không cẩn thận phân biệt, sẽ lẫn cùng màu với không gia.

“Ngươi lại chạy thêm một khắc, ta vô luận như thế nào cũng theo không kịp.”

“Côn Lôn phái trước nay ỷ ngươi đông thế mạnh, các hạ bán mạng như vậy, tưởng một người bắt được ta sao?”

“Vô tâm đánh nhau, ta đến đưa chút đồ.”

Bóng dáng đi về phía trước từng bước, trong bóng đem hiện ra một khuôn mặt bình thường đến cực điểm. Người tới nhẹ nhàng tung kiện đồ, Vi Nhất Tiếu tiếp được trong tay, trong lòng nhất thời thình thịch loạn nhảy. Thì ra là một cái vòng tay chim trả phiếm thủy xanh biếc.

Vòng tay này là năm trước Phương Định Tầm Phương cô nương đưa, Lâm Nhất Tần thường mang trên tay, Vi Nhất Tiếu sao có thể không biết? Chỉ không biết người tới là bạn là địch, là cát là hung, nắng vòng ngọc trong tay, thế nhưng run nhè nhẹ đứng lên.

“Mỗi ngày canh ba giờ Tuất, Bạch Lộc Tử thường ở trong phòng tắm rửa. Hà đệ tử không được ở gần Hàn Mai Cư trong phạm vi năm mươi trượng.”

Chỉ một câu nói, người này lại tiến vào bóng tối lờ mờ, giống như chưa từng tồn tại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv