(Lời bộc bạch của giọng nam trầm):
Biển lớn mờ mịt mênh mang vô tận, sóng gió quay cuồng máu chảy tán loạn.
Thiếu nữ tử tay không vô lực làm sao cứu nổi người nàng yên đang lâm nguy sớm tối?
Tà thuyền rời bến, không thấy huyết quang, tuyệt không quay về.
Chẳng lẽ một màn xả thân cắt thịt cho chim ăn lại sắp trình diễn?
Ma giới ngang trời xuất thế, giang hồ lại khởi phân tranh, ai sẽ trở thành chủ nhân mới của nhẫn vương?
Mời xem kênh CCTV10, vì ngài thuật lại một chuyện xưa giang hồ tràn ngập yêu hận tình thù…
Vi Nhất Tiếu hàn độc tái phát ngã lên sàn tàu hôn mê bất tỉnh, nhân viên cứu hộ Tiểu Lâm tuy thể lực hao hết không đứng thẳng nổi, nhưng vẫn quyết định đưa Phật đến Tây…Không, là cứu người cứu đến cùng. Nàng dứt khoát kiên quyết lấy ra chủy thủ trong ngực Vi Nhất Tiếu, khoa chân múa tay hai ba cái, tập tễnh bước vào trong khoang thuyền… … Vui vẻ tha ra một cặp gà trống.
Được rồi, Lâm Tiểu Tiên ngay cả ô chống nắng che sương, băng keo cá nhân đều mang đủ, sao có thể xem nhẹ đại sự liên quan đến tính mạng này? Lại nói để gà thỏ trên lợn rừng (wild boar), không có gì cho chúng ăn chẳng phải chết đói sao, lãng phí là tội lớn!
Lâm Nhất Tần bóp láy mũi Vi Nhất Tiếu, rót xuống hai chén máu gà, cuối cùng cũng cấp tốc đem con dơi đông lạnh tha khỏi hiểm cảnh.
Sau một lát, Vi Nhất Tiếu dần dần ngừng run, thở ra một ngụm khí lạnh, mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía người cùng hắn sinh tử không rời không bỏ, mở môi còn vương máu…
“Đem quần áo mặc vào…”
“… … … Ta hối hận. Hiện tại đem chàng ném xuống biển còn kịp sao?”
“Trước mặc, sau ném…”
Mỗ nữ nhân chỉ mặc mỗi yếm cùng tiết khố (à ờ là underwear) nghiến răng nghiến lợi bày kế hoạch mưu sát chồng. Ngươi gặp qua kẻ nào nhược trí chỉnh trang ba lớp quần áo rồi mới nhảy xuống nước cứu người chưa? Ai, quan hệ quá thân mật cũng có điểm không tốt, dính sát liền kề, một điểm không khí lãng mạn đều không có oa…
Vì để Vi Vi nghỉ ngơi trong chốc lát, Lâm Nhất Tần hạ buồm ngừng thuyền. Hai người song song nằm trên sàn tàu, một bên phơi nắng, một bên ngẫm nghĩ về định nghĩa quần áo chỉnh tề của mọi thời đại…
Dưới làn gió nhẹ hòa cùng ánh nắng mặt trời, Vi Nhất Tiếu nhớ lại một mảnh sắc vàng lúc tuyệt vọng dưới biển sâu, từ tình cảnh giao tranh sinh tử bừng tỉnh như đã qua một đời…
“Cá mập vì sao không cắn chúng ta?”
“Người ta không thích ăn thịt con dơi vừa gầy vừa cứng, không hợp khẩu vị.”
“Thì ra cá mập cũng là tín đồ Đạo Hồi, hì hì, thật sự đáng mừng, thật đáng mừng, may thay, may thay.”
“= =+ Chàng nha, không yên tĩnh trong chốc lát được à?”
Tín đồ Đạo Hồi không ăn thịt heo, chàng lại thầm mắng ta là heo sao?
“Không được, người phái Tiêu Dao đã biết chúng ta tìm đến Đảo Đào hoa, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. (Xuống ta trước được lợi, ra tay sau chịu thiệt.)”
“Ài, còn có thành ngữ nói đến sau đoạt trước đó.’
Kỳ thực Vi Nhất Tiếu có gấp nữa cũng không được. Một trận chiến trong biển đã khiến hắn hao tổn quá lớn, không tu dưỡng vài ngày tuyệt không thể khôi phục như ban đầu. Nếu lại gặp cường địch, thực không chắc có bảo hộ được nàng chu toàn. Nghỉ ngơi hai canh giờ, nội lực khôi phục hai ba phần, Vi Nhất Tiếu mới xác định phương hướng lại lái thuyền, dựa vào hướng nắng mà lái tới, cuối cùng trước hoàng hôn đã đến Đào Hoa đảo.
Một ánh tà dương lấp lánh ánh nước, nửa lạnh run nửa ánh hồng. từ xa nhìn lại trên đảo thế núi nhấp nhô, biển xanh ánh bạc, bãi đá kì quái, thoạt nhìn thật sự…rất có tiềm năng khai phá du lịch. Bất quá trọng điểm không ở đây, mà ở bốn năm chiếc thuyền đang neo đậy. Vi Nhất Tiếu nhíu mày nói:
“Vẫn không kịp.’
“Lên đất liền, chàng phải nghe ta. Đánh không nổi, chẳng lẽ chúng ta trốn không xong sao?”
Vi Nhất Tiếu lộ ra nụ cười khoe răng nanh, cười cực kì tà ác:
“Nghe lời nàng, bất quá ta muốn phá thuyền.”
Lâm Tiểu Tiên lộ ra một bộ dáng rộng lượng khoan hòa như thánh mẫu ngày tận thế:
“Hừ, chiêu này cũng quá tổn hại, vẫn là để em làm đi.”
Hai người đem tà thuyền neo đậu chỗ ẩn nấp kín đáo, liền thành lập lữ đoàn yêu đùa dai, đội trưởng Lâm Nhất Tần. Đi lên thuyền phái Tiêu Dao, theo lời đội trưởng đem đổ hết nước ngọt trên thuyền, thay bằng nước biển để lại chỗ cũ.
Lâm Nhất Tần lại từ trong ngực lấy ra một bao nhỏ, đem toàn bộ bột phấn rắc vào lương khô phái Tiêu Dao mang theo.
Vi Nhất Tiếu không nghĩ tới Tiểu Lâm còn có thể hạ độc, ngạc nhiên hỏi:
“Đây là cái gì?”
Lúc này người nào đó cười đến cực kỳ tác ác:
“Bã đậu, mua từ tiệm thuốc.”
Vi Nhất Tiếu bừng tỉnh đại ngộ (chợt hiểu rõ), vỗ tay hoan nghênh tán thưởng: “Biện pháp hay, so với phá thuyền còn tổn hại hơn.”
Đào Hoa đảo cách đất liền khoảng một hai ngày hải trình, không ăn không uống cũng chẳng sao. Chẳng qua nếu ăn phải lương khô có bã đậu, nhất định bị tiêu chảy mất nước, trong tình huống không có nước ngọt bù lại, hiệu quả khẳng định phi thường mất hồn.
Hai người đắc ý dào dạt lau xóa hết dấu vết, lên đảo bắt đầu hoạt động tìm bảo vật.
Người địa cầu xem qua ‘Xạ điêu’ đều biết, Hoàng Lão Tà kỳ môn bát quái tạo tường phòng cháy nổi tiếng thiên hạ, chưa từng có hacker nào đột phá thành công (tình huống nữ nhi khuỷu tay hướng ngoại về phía đầu gỗ, nội ứng ngoại hợp liền không tính – Hoàng Dung mở đường đưa Quách Tĩnh lên đảo ! ! )
Khi Hoàng Dược Sư tọa trấn nơi này, đảo Đào Hoa có thể ví như con gái hắn Hoàng Dung, một vẻ mĩ mạo lại nhiều xảo trá tai quái. Nhưng trăm năm sau, đảo cơ bản bị vây trong trạng thái hoang phế, nói dễ nghe là rừng cây xanh biếc um tùm, hoa dại rực rỡ, thành thực mà nói thì…tan hoang chẳng khác gì Cô Ngốc.
Trận đồ âm dương khai hợp, càn khôn đảo ngược nghiêm cẩn cỡ nào, thêm một cây, hoặc chết một bụi, trận pháp sẽ đại biến. Trăm năm hoang tàn, sớm không còn như lúc trước. Bởi vậy tuy rừng rậm tùng thâm cũng không đến mức lạc đường.
Đảo Đào Hoa diện tích chừng bốn năm trăm kilomet vuông, chiếc nhẫn phỏng chừng ở vòng trung tâm, không có bản đồ thật giống mò kim đáy bể.
Lâm Nhất Tần cũng không nóng nảy, tính toán trên đảo dạo một vòng, xem có chỗ nào cổ quái kì dị lại tính tiếp.
Đi một đoạn đường, Vi Nhất Tiếu bay người lên cây, dùng tay che bớt ánh nắng, bắt gặp trong rừng cây cối dày đặc có chút gì nổi lên, tựa hồ như gò đất. Hai người hướng phía kia đến, thì ra là phần mộ phủ đầy cỏ hoang. Trước mộ phần cũ kĩ có mộ bia khắc ‘Đào Hoa Đảo nữ chủ Phùng Thị mai hương chi mộ’ mười một chữ to.
“Hoàng Dược Sư tự xưng đảo chủ Đào Hoa đảo, kia nữ chủ hẳn là thê tử hắn đi.”
“Thật đáng thương, đều lên làm nữ chủ, thời điểm còn sống là Hoàng phu nhân, đã chết liền cái tên đều không lưu lại, một cái X thị để thay thế.”
“Nàng không muốn được kêu là cái gì phu nhân hoặc thị?”
“Đương nhiên không muốn. Dù cho lưu lạc làm khất cái đạo tặc, lão tử cũng là đỉnh thiên lập địa quá hải độc nhất vô nhị Lâm Nhất Tần, gọi toàn bộ.”
Vi Nhất Tiếu trong sổ tay cầu hôn thêm một điều:
Cẩn thận, không thể gọi người này là Vi phu nhân hoặc Lâm thị, bằng không thất bại trong gang tấc, kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhớ phải tránh lấy.
Đã từng làm một thành viên đội trộm mộ 囧 囧 , Lâm Vi hai người đối với loại khí âm trầm tản ra này có tình cảm đặc thù – tên là Thân Thiết. Trò chơi tìm bảo vật ‘cổ mộ lệ ảnh’, ‘đảo thần bí’,…phần mới nhất đều nói lên một chân lí đích thực không thay đổi: nếu ngươi muốn giấu thứ gì, như vậy mộ phần là lựa chọn vô cùng tốt – dễ dàng để người đời sau khai quật cùng lợi dụng.
Vi Nhất Tiếu dạo qua gò đất một vòng:
“Hoàng Dược Sư tinh thông cơ quan cạm bẫy, nếu bình thường muốn tiến vào, phỏng chừng tốn không ít thời gian.”
Hơn nữa bọn họ cũng không mang theo dụng cụ chuyên nghiệp cũng mỗ tóc vàng mắt xanh chịu cống hiến miễn phiến sức lao động.
Lâm Nhất Tần cũng dạo quanh gò đất một vòng, nhưng nàng căn bản không muốn đào đất tiến vào mộ. Người nào nói tham gia trò chơi tìm bảo phải mất n ngày người đầy bùn đất mới tìm được bảo vật?
Ai không nghĩ tới việc di chuyển cơ quan, mở ra cổng chính, lại đẩy tảng đá gì đó, bla bla and so on…
“Chàng đi đẩy đẩy mộ bia, xem có động tĩnh gì không. Đúng rồi, xin dùng khí lực trong phạm vi người bình thường.” Tốt xấu người ta cũng là mai hương đấy, cần tôn trọng phái nữ chút thôi.
Vi Nhất Tiếu theo lời đi đẩy mộ bia. Đẩy về sau, bất động; về phía trước, bất động; hướng sang phải, vẫn là bất động. Đương nhiên, chân tướng chỉ có một: chỉ nghe cơ quan dưới đất rung động từng trận, mộ bia hướng sang trái dịch chuyển chừng nửa thước.
Lâm Tiểu Tiên vui đến mày cong cong, quỳ rạp trên đất nhìn xung quanh một chút, tính toán công thức tổ hợp xếp hàng. Vì thế VNT đẩy từ trước đến sau, từ phải qua trái, sau mấy chục lần thí nghiệm, mộ bia dần dời chuyển, lộ ra một động đá.
Vi Nhất Tiếu châm lửa một mình đi dạo một vòng trở lại, Lâm Nhất Tần nhảy lên hỏi:
“Có nhẫn hay không?”
“Có.’
“Không thể nào? ! Cho ta xem! !”
“Nhiều lắm, không biết lấy cái nào.”
Đợi Tiểu Lâm tự mình xuống xem, mới biết Vi Nhất Tiếu không nói dối, thật sự nhiều lắm.
Trong mộ để đầy đồ cổ quý giá, danh họa thư pháp, không thứ gì không phải bảo vật vô giá, minh châu mĩ ngọc, chim trả mã não tranh sức đá quý linh linh, càng nhiều không đếm xuể.
Hoàng Dược Sư năm đó tung hoàng hồ hải, chỉ cần là trân bảo hắn coi trọng, không phải cứng rắn cướp đi, thì là lén trộm mang về, nhất định đem về chất đầy trong mộ thê tử
(OMG, mất hình tượng Đông Tà trong lòng tui quá! !)
Trên án đái chính thờ phụng một bức họa, vẽ một vị tuyệt sắc mĩ nhân. Không nói nàng da thịt tựa tuyết, mặt mày như họa, chỉ một đôi mắt trong suốt có thần, linh động tự nhiên, thật giống như người còn sống. Có thể thấy người vẽ mang cảm tình ra sao.
Tiền thất đầy châu quang bảo khí, hậu thất lại rỗng tuếch, chỉ để lại dấu vết từng vệt trên mặt đất. Nghĩ chắc sau khi Hoàng Dược Sư đem ngọc quan thể tử chuyển ra, cùng ông táng một chỗ, lại để mặc châu báu lưu lí dưới mộ hạ lóe ra từng ánh sáng tịch mịch.
“Ai, nơi này so với việc được xem như tế điện tế người chết, không bằng là nơi an ủi người sống. Nếu ta chết, nhất đinh không cần ở nơi hắc ám hẹp hòi dưới đất như vậy.”
“…Nàng muốn ở nơi nào?”
“Đốt thành tro cốt , đem rải ở những nơi có phong cảnh tươi đẹp.”
Nga ~ ta kính yêu Chu thủ tướng ~ (Chu Ân Lai: Chu Ân Lai một nhà ngoại giao và nhà thương thuyết nổi tiếng trên trường quốc tế, nhiều nước coi cái chết của ông là một mất mát to lớn. Thi thể ông được hoả thiêu và tro được rải từ máy bay xuống các ngọn đồi và thung lũng, theo đúng nguyện vọng của ông.)
Vi Nhất Tiếu không chút để ý vỗ lên họa tiết chạm khắc hoa trên đài.
Thì ra di ngôn của nàng, là muốn nghiền xương thành tro.
Trong mắt Hoàng Dược Sư, những thứ này đều là vật ngoài thân có thể vứt bỏ. nhưng trước mắt quản gia mê tiền Lâm Nhất Tần, nhiều thứ vô giá như vậy không thể lưu thông trên thị trường, quả là phá hư nền kinh tế quốc gia, hành vị cản trở sự tăng trưởng vững vàng của GDP.
Hai người nhào vào đám châu báu, lục lọi một hồi lấy ra ba bốn mươi chiếc nhẫn hình dạng chất liệu khác nhau. Muốn tìm chiếc nhẫn chưởng môn, quả thật…muốn giấu một chiếc lá, liền đặt nó trong rừng rậm.
“Em thế nào cảm thấy, cái nào cũng không phải…”
“Dùng cái gì thấy được?”
“Không cái nào tản ra khí thế Bá Vương cùng lực lượng hắc ám.”
“…”
Hai người đều chưa thấy qua vật nguyên bản, đối mặt với đám nhẫn này chưa thể kết luận được gì. Cuối cùng theo nguyên tắc thà lấy sai một trăm, cũng không thể bỏ qua một cái, liền đóng gói toàn bộ mang đi.
Lâm Nhất Tần trước nay không chạm vào châu báu trong phần mộ, không phải do ngại xúi quẩy, mà là cảm thấy mấy thứ này lây dính mùi thi thối tử khí thật ghê tởm.
Nhưng Phùng thị mộ thất không giống người thường. Đèn lưu ly chiếu rọi xuống đá tuyết hoa ngọc thạch tuyệt không có chút quỷ khí âm trầm, trong không khí nhàn nhạt mùi long tiên hương. Đối mặt với châu báu rực rỡ mà không động tâm, nữ nhân trong vũ trụ này không được vài người. Lâm Nhất Tần cuối cùng không thể ngăn được mê hoặc, thuận tay lấy thêm một cây trâm vàng khanh vân ủng phúc.
“Nàng không cài, muốn thứ này làm chi?”
“Ách, em thích đá quý trên mặt này.”
Hổ phách là đá giáng sinh của ta a ~.
“Thật không có mắt nhìn, nhiều thứ còn tốt hơn cái này. Hổ phách cũng không tính đá quý trân quý nhất.”
“Hừ hừ, nhưng nó mang hàm nghĩa tốt. Nó tượng trưng cho sự trung trinh vĩnh hằng, cò có ý phù hộ mẫu tử an khang. Xem chừng Hoàng Lão Tà cũng vì vậy mới đưa vật này cho vợ ông ta.”
“…Nàng thích thì mang đi. Bất quá nàng đi đường cũng không vững, cẩn thận té ngã chọc vào người đấy.”
Bạn học Tiểu Lâm dù sao cũng là lần đầu hủ bại, trong lòng có chút hoảng loạn, liền ở trước bức họa Phùng Thị chắp tay thì thào vài câu:
“Vì thế giới kinh tế phồn vinh, vì GDP quốc gia tăng trưởng vững vàng, vì thị trường an toàn ổn định…”
Sau, hai người tắt đen lưu ly, ra khỏi mộ. bên ngoài mặt trời đã xuống núi, cả đảo Đào Hoa chìm vào bóng tối.
Không đợi hai người đem mật đạo phong bế lại nguyên dạng, chỉ thấy xa xa trên núi, một ánh sáng trắng lóe lên, tiếng sét đánh cùng tiếng người kêu thảm thiết xa xa truyền tới. Lúc này trời đầy sao, chớp lóe sáng không phải hiện tượng bình thường.
Nhớ tới tin đồn chuyện là trên quỷ đảo, Vi Nhất Tiếu lập tực ôm Lâm Nhất Tần chạy vội đến chỗ phát ra ánh sáng bạc.
Ven đường gặp hai mươi mấy đệ tử phái Tiêu Dao đang chạy trốn, sắc mặt trắng xanh, miệng hô to “Có quỷ có quỷ! !”. đuổi tới đỉnh núi, Lâm Vi hai người đều chấn động.
Thì ra nơi này là miệng núi lửa đã ngủ yên, bốn năm mươi người phái Tiêu Dao tụ tập ở đỉnh núi, đã vài người biến thành BBQ (nướng) sống. Một đoàn hỗn loạn.
Dù mọi người có thấy hai người Lâm Vi, cũng không có dư sức đi quản. Chỉ nghe một giọng nữ phiêu đãng u oán nơi không trung”
“Oan oan tương báo khi nào…” Mờ ảo đến không bóng hình, lực xuyên thấu lại rất mạnh.
Vài tên hòa thượng run run quỳ rạp trên đất, không ngừng niệm kinh, cũng không ngừng nhắc:
“Cung thỉnh anh linh sư tổ ngủ yên…Chúng đệ tử cũng là thân bất do kỷ…”
Cá nóc có độc, nhưng luôn có người muốn nếm thử.
Chỉ thấy một vị hòa thượng gào lên “Quỷ cũng sợ ác nhân”, thân hình vạm vỡ đứng dậy, giơ lên đại khảm đao cửu hoàn kim xoẹt thành ánh vàng vọt vào miệng núi lửa, đột nhiên trên tầng trời thấp tia chớp đánh xuống, người này bị sấm sét hỗn độn ngoài khét trong sống như KFC, tuy tính mạng vẫn còn, nhưng kiểu tóc trang phục đã biến thành kiểu mới.
Vi Nhất Tiếu trước nay đơn thuần thế giới quan theo chủ nghĩa duy vật, nay trong lòng không khỏi dao động, không biết đây là âm hồn quấy phá hay là trời cao mở mắt, lấy sấm chớp trừng phạt đám đệ tử mười năm đấu đá.
Tại một chỗ khác, lại có ba bốn người dùng lá chắn hoặc dùng khinh công nhảy vào trong, kết quả sau câu “oan oan tương báo khi nào…” liền vinh quang thăng làm liệt sĩ.
Lâm Nhất Tần trước nay nhát như chuột, nhưng khiếp sợ lúc đầu đi qua, thái độ lại trấn tĩnh lạ thường. Tay nàng xoa cằm suy tư một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, dựa vào bên tai Vi Nhất Tiếu nói nhỏ:
“Chuẩn bị tốt, tình huống chuyển biến liền mang em đi nhảy vào.”
Thanh âm “Oan oan tương báo khi nào” lại vang lên, không đợi Vi Nhất Tiếu phản ứng, Tiểu Lâm liền tiến lên hai bước, trang nghiêm trấn định, gằn từng tiếng phun ra bảy chữ:
“Ta ở một bên xem náo nhiệt”
Trên miệng núi lửa đột nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, từ miệng núi lửa ánh sáng tỏa ra mười dặm như ban ngày, chiếu rọi khuôn mặt Lâm Nhất Tần ánh lên như châu bảo.
Một mảnh tĩnh mịch qua đi, giọng nữ mờ ảo lại vang lên:
“Trả lời chính xác, mời vào cửa tiếp theo.”
Trên miệng núi lửa mật đạo dần dần mở ra, Lâm Tiểu Tiên khóe miệng run rẩy – nàng thật sự đụng phải đồng chí xuyên không.
Có lẽ trải qua nhiều đời, cơ quan trên ván cửa đã bớt linh hoạt, mười mấy môn nhân phái Tiêu Dao phản ứng không sai liền thừa dịp cửa chưa đóng, ý muốn cùng Lâm Vi hai người xông vào.
Vi Nhất Tiếu một tay nắm lấy Lâm Nhất Tần, giữa không trung xoay người đang muốn dùng lực, chợt nghe bên tai rầm rầm bạo vang, một tiếng sấm sét nổ tung, tia chớp như ngân xà giao long, quấn lấy đám người kia, trong thời gian ngắn tiếng kếu gào thảm thiết vang lên, mùi khét đến kinh điển, khiến Vi Nhất Tiếu cả kinh trợn mắt há hốc mồn, sau một lúc lâu mới hiểu được:
“Chẳng lẽ vì ta cùng nàng một chỗ (nên mới không sao) ?”
Lúc này chân đã hạ đất, Vi Nhất Tiếu trong lòng không kìm được nhìn Lâm Nhất Tần, thấy nàng tỏa ra tiểu vũ trụ thần thành, dũng cảm đi thẳng lên trước, mắt rưng rưng ánh lệ, tựa như một loại ngươi cứu thế ngăn cảm hết thảy tai nạn thế gian.
Vì sao mắt ta thường hàm chứa lệ nóng?
Bởi vì ta yêu mảnh đất thâm trầm này.
Khi bạn ở một thế giới khác gặp được vị đồng hương vặn vẹo, hủ nữ gặp hủ nữ, hai mắt lưng tròng. Mật đạo từng bước đều đặt bẫy, hơi vô ý sẽ vạn tiễn xuyên tâm (nghìn tên xuyên tim), axit sunfuric hắt vào mặt tránh cũng không kịp, nhưng bài trừ vài cơ quan cạm bẩy này, bất quá cũng là chút thâm ý thân thiết để ân cần thăm hỏi:
Hỏi: “Nhân sinh khổ đoản”
Đáp: “Đam mỹ tình dài!”
Hỏi: “Chấn cao cương, nhất phái thanh sơn thiên cố chịu” (?!)
Đáp: “Môn đại hải, tam Trường Giang cùng Hoàng Hà vạn năm công.”
Hỏi: “Hủ Như Đông Hải.”
Đáp: “Thụ tựa Nam Sơn”
Hỏi: “Hoa Kính không từng duyên khách tảo” (?!)
Đáp: “Bồng Môn nay thủy vì quân khai!” (Nước Bồng Môn vì chàng mà chảy =_=!!!)
Hỏi: “Hoàng Hà Hoàng Hà…”
Đáp: “Ta là Tấn J!”
Trả lời lưu loát, tuyệt không ngập ngừng, tuyệt đối là âm hồn quay lại, sư tổ tái thế.
Đi qua trùng trùng cơ quan thạch thế bí đạo, đến một gian phòng nhỏ, giữa phòng bày một bàn đá, trên có đặt một cây bút chì 2B cùng một tờ giấy hỏi đáp. Lâm Nhất Tần da mặt đã từ run rẩy chuyển sang trạng thái chết lặng. Chỉ thấy trên tờ giấy viết bốn chữ ‘Khách đên đăng ký”, vì thế nàng cầm bút chi lên lựa chọn ba đề mục.
Hỏi: Người tới là ai?
Chọn: A địch nhân B đồng nghiệp C không thuộc hạng này D người vũ trụ
Đáp: B đồng nghiệp
Hỏi: Là đạo nào?
Chọn: A Hắc đạo B bạch đạo C vương đạo D loại đạo khác
Đáp: C vương đạo
Hỏi: tinh thông loại ngôn ngữ nào dưới đây?
Chọn: A ngôn ngữ máy tính B tiếng Anh C chữ số Arab D khuông nhạc
Đáp: A ngôn ngữ máy tính (chỉ có 0 và 1)
Đem đáp án nhét vào dấu hiệp ‘Nơi quét thẻ’ trên tường, vốn tường sắt không khe hở chậm rãi dịch chuyển, để lộ một cánh cửa đá không khóa, hai bên để một khung hình chữ nhật rỗng.
“Mật mã cửa cuối cùng, xin viết một đôi cấu đối kinh điển”
Lâm Nhất Tần dùng kiểu chữ giản thể viết xuống: ‘Công đức vô lượng – Vạn thụ vô cương’, cửa đá chi chi nha nha mở ra. Đi qua con đường rực rỡ là đến một gian phòng trống rỗng, giữa bãi đá đặt một cánh tay khắc từ dương chi bạch ngọc, ngón giữa dựng thẳng lên trên đeo theo di vật chưởng môn lưu truyền trăm năm của phái Tiêu Dao – chiếc nhẫn thất bảo
Lâm Tiểu Tiên để Vi Nhất Tiểu ở ngoài, một mình đi vào, đối với cánh tay đang làm tư thế ‘F***’, rút ra chiếc nhẫn
“Công nghệ phòng trộm không tồi, bất quá ngươi rốt cục mang theo bao nhiêu thứ đến đây vậy?”
Nếu ai xem qua ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’, hẳn nhớ được khi phát động chiến tranh ma giới có một hàng văn tự tối nghĩa linh tinh, đại khái là:
‘One ring to rule them all; One ring to find them, One ring to bring them all and in the darkness bind them’
(Một chiếc nhẫn thông trị thế giới, tìm bắt tất cả. Một chiếc nhẫn giam cầm thế giới, tất cả chìm trong hắc ám không ánh sáng.)
Mà chiếc nhẫn đồng dạng mang đến vô số mưa gió máu tanh này, cũng khắc một hàng thiên thư mà lịch đại chưởng môn đều không thể lí giải:
“Ta tên là Tiêu La Lị, hoa hoa lệ lệ mãi mãi 14 tuổi, đến từ Thượng Hải Trung Quốc năm 2058. Xuyên qua tuy là xu thế đang lưu hành, nhưng nữ tôn cũng tốt, đam mỹ cũng được, là gì đem ta mạc danh kì diệu xuyên thủng võ hiệp? Hơn nữa lại là Bắc Tống? Ta ghét nhất là xem sách lịch sử! Hơn nữa khi xuyên qua, vẻ ngoài sẽ không thay đổi, tuy rằng vĩnh viễn bảo trì thanh xuân tốt lắm, nhưng người ta muốn cùng rất nhiều soái ca NP thôi >_
Trong cơn giận dữ, ta bằng băng tuyết thông minh cùng khí chất vô song khái sáng một môn phái phong hoa tuyệt đại hoa lệ, hơn nữa sáng tạo rất nhiều võ công tuyệt thế, trong đó đắc ý nhất là ‘Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn’ cùng ‘Bắc Minh Thần Công’ ~.
Bát hoang có thể khiến đám loli vĩnh viễn hoạt bát đáng yêu như ta, Bắc Minh có thể trực tiếp hút nội lực người khác làm của mình, không cần vất vả luyện công cũng có thể thành cao thủ, cỡ nào thoải mái ~ . Bất quá, cái này gọi là tham khải, không gọi là sao chép nha ~ .
Là thành viên hội Đẹp Tự Nhiên, ta chỉ nhận soái ca mĩ nữ làm đồ đệ. Đáng tiếc người vẻ ngoài yêu tinh lại trí óc thông minh giống ta thiên hạ thực sự quá ít, cuối cùng chỉ có ba người miễn cưỡng thông qua: Vu Hành Vân, Vô Nhai Tử, Lí Thu Thủy, không biết ngươi có từng nghe qua?
Trừ võ công, ta còn đem đến một phần tư liệu cho bọn hắn chơi đùa, tỷ như thuật ghép mắt, nối xương, trung tây y kết hợp, sách dạy đánh cờ vạn năng, bách khoa toàn thư động thực vật. Bọn họ đều xem ta như tiên nữ mà sùng bái nga ~. Ta còn để lại tấm bia đá ‘Hạc Khống’ ở Hoan Đình, tỏ ý nhiệt tình yêu thương quê hương Thượng Hải, rất có tài đi ~
Đáng tiếc tuy bề ngoài không đổi, ta vẫn sẽ phải già cả chết đi. Làm đồng nghiệp nữ sắc đam mỹ, cả đời không gặp được người cùng sở thích, thật là thân ở nơi cao không thắng nổi rét lạnh. Bởi vậy ta tạo ra mật đạo núi lửa phòng trộm bằng âm thanh, chỉ có đích chưởng môn có thể vào từ cửa sau bằng tiếng lóng truyền xuống của tiền chưởng môn.
Nếu không người nối nghiệp, bọn họ sẽ đem chiếc nhẫn ghi âm này đặt vào mật thất, chờ đợi truyền nhân. Nếu ngươi cũng là sắc lang đam mỹ xuyên qua, mấy vần đề ngoài cửa khẳng định không thể làm khó ngươi. Ngươi có thể dùng đoạn ghi âm này làm chưởng môn phái Tiêu Dao:
“Môn nhân phái Tiêu Dao nghe lệnh, ta là Khai Nguyên Thiên Địa Văn Thành Võ Đức Tánh Công Quang Nhân Chí Tôn Tiêu Sư Tổ, vô luận người nào có thể thao túng nhẫn chưởng môn thông linh, đều là truyền nhân vì ta mà giáng trần, trở thành chưởng môn bổn phái vô điều kiện, người không phục, giết không tha! Cửu thiên thập đia, duy ta tiêu dao, nhất thống giang hồ!”
Lâm Nhất Tần trong mật thất nghe xong đoạn di ngôn này, 囧 cơ hồ phải dựa tường không đứng thẳng nổi. Đáng tiếc nàng không cảm thụ nổi ấp áp tiền bối chiếu cố, chỉ có loại khủng hoảng cầm chiếc bánh bao không thể ăn, còn bị một đàn sói đói mắt phóng ánh xanh lè vây quanh.
“Vô luận người nào, chỉ cần lấy được tín vật XX liền trở thành chưởng môn/giáo chủ vô điều kiện. Ai không phục, giết không tha.”
Này tuyệt đối có thể xem như một trong ba di ngôn ngu ngốc nhất giới võ hiệp.
Không có thế lực tuyệt đối trung thành, ai giúp ngươi giết không tha? Nếu có chút ngoài ý muốn, a miêu a cẩu (con chó con mèo) nhược trí não tàn đều có thể làm chưởng môn, môn phái này phải chăng toàn đám hỗn loạn? Ngay cả có là người có năng lực có ý chí đi, nếu không có bối cảnh thực lực, sao khống chế nổi đám môn nhân tà môn ma đạo kia? Càng miễn bàn tình huống mới lấy được tín vật lập tức đã bị cướp.
Lâm Tiểu Tiên trong lòng điên cuồng trách móc. Ai ngờ nhiều năm về sau, Dương Đỉnh Thiên đồng dạng Văn Thành Võ Đức cũng để lại di ngôn ‘Bất luận người nào lấy được thánh hỏa, liền trở thành đại giáo chủ thứ ba mươi tư của bản giáo, ai không phục, giết không tha!”
Đối mặt với một đám giang hồ hào khách kinh hồn bất đinh lại như hổ rình mồi, Lâm Nhất Tần khổ sở nghĩ biện pháp tìm đường sống. Mật mã cửa sau chỉ có chưởng môn bản xứ truyền lại biết, muốn từ cửa trước đi ra, nhất định phải vượt vòng vây. Cưỡi ‘con dơi’? Nếu lúc này con dơi thương thế chưa lành, không thể bôn tẩu đường dài? Lựa chọn duy nhất bây giờ chỉ có thể là: Trước lên làm cẩu thủ lĩnh, tạm thời hợp pháp giữ lấy bánh bao.
Lại đứng ở cửa chần chừ, tính toán không nhọc công mà hưởng thụ cảnh mọi người bị sấm sét quấn thân biến hình thành BBQ...
Trời trăng sao lấp lánh vạn dặm không mây, trên miệng núi lửa nguy nga, đoạn di ngôn cuối cùng của Tiêu La Lị sư tổ vang vọng bầu trời, một nữ tử tóc xoăn mặt tròn đứng trên mỏn đá cao, gió nhẹ thổi quần áo nàng phất phơ, phía trước hơn mười môn nhân phái Tiêu Dao đang quỳ
“Cửu thiên thập địa, duy ta tiêu dao, nhất thống giang hồ!”
Phái Tiêu Dao đại chưởng môn đời hai mươi mốt Lâm Nhất Tần nóng hổi ra lò, đang bị khẩu hiệu của bổn phái đánh cho sấm sét hỗn độn.
Nhận quỳ lạy của một đám người bằng mặt không bằng lòng, trong ngoài không đồng nhất chẳng phải chuyện thú vị gì. Lâm Nhất Tần tuy mang danh chưởng môn, nhưng nàng thân không tuyệt thế võ công, trong tổ chức cũng không có thế lực thân tín duy trì, trên thực tế là không có thực quyền gì, bất quá ỷ vào chiếc nhẫn tạo ra dị tượng (hiện tượng lạ) tạm thời uy hiếp môn nhân một chút.
Đợi khi nàng rời đi sau, tứ tông phái Tiêu Dao lại vì chức vị đại chưởng môn nội đấu không ngớt như cũ, làm việc quỷ dị tạo sát nghiệt. Bốn cán bộ cấp cao cùng Đồng Nãi tung tích không rõ, Bách Lý Phi cùng Mã Cảnh đã chết, Pháp Lão mặc dù kế nhiệm chức đại chưởng môn nhưng tuổi cao đức bạc, không thể thống ngự mọi người.
Nhiều năm sau, Nhậm Thiên Nhai tìm đường sống trong cõi chết, thoát thân từ biển lớn, bằng bản cải biên của Bắc Minh Thần Công – ‘Hấp tinh đại pháp’, cướp ngôi chưởng môn, đem phái Tiêu Dao cải tổ thành Nhật Nguyệt thần giáo, truyền tới tay Nhậm Ngã Hành, đã là thời cha truyền con nối muốn độc chiếm thiên hạ, đại lịch chưởng môn phía trước đều bị tiêu hủy hết.
Bao nhiêu kỹ thuật có thể thay đổi lịch sử dần tiêu tán mai một, một môn phái thần bí truyền thừa kĩ thuật tương lại bị bao phủ trong lớp màn âm mưu dày đặc để rồi dần suy tàn.
Đây là chuyện sau này vậy.