Nhạc Thính Tùng vung tay một cái, quả cầu tuyết liền rớt xuống đất. Tiểu Mông thấy thú vị, cũng tự mình đắp một cái, nhìn hai người, sau đó quả quyết ném vào Triệu Thất.
“Hừ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!” Triệu Thất ngang nhiên nghênh chiến. Hai người từ bãi tha ma đi ra, chạy tới chạy lui trên đường. Triệu Thất giảo hoạt hơn Tiểu Mông rất nhiều, hơn nữa lại tinh thông kế sách giương đông kích tây, ném mười thì có đến bảy tám quả ném trúng. Tuy Tiểu Mông có võ công cao cường nhưng bị Triệu Thất lừa gạt hết lần này đến lần khác, vung mười quả cũng chẳng trúng được hai.
Triệu Thất đắc ý, thỉnh thoảng nắm một quả cầu tuyết đánh lén Nhạc Thính Tùng. Không ngờ tiểu tử này thân thủ cực kỳ linh hoạt, coi như bị lừa gạt cũng có thể phản ứng lại. Trong chốc lát, Triệu Thất mệt đến mức phải thở hồng hộc, đứng tại chỗ không động đậy.
“Tiểu ngốc, ngươi chạy trốn quá nhanh.” Triệu Thất lý trực khí tráng nói, “Ta không đuổi kịp ngươi, ngươi mau tới đây để ta đập xem nào.”
Nhạc Thính Tùng cười thầm, vận khinh công, Triệu Thất hoảng sợ ngã trượt một cái, ngay lúc sắp ngã sấp xuống, Nhạc Thính Tùng nhanh chóng đưa tay túm người, chợt thấy cổ lạnh cóng, hoá ra Triệu Thất có dự mưu đã đổ một đống tuyết vào trong cổ áo y.
“Hé hé, vẫn bị ta đập trúng rồi!” Triệu Thất cười đắc ý.
“Ta có lòng tốt kéo ngươi, ngươi lại dùng oán báo ân. Như vậy không tốt…” Nhạc Thính Tùng tiến sát đến nói vào tai Triệu Thất, Triệu Thất đỏ mặt, oán trách nhìn y, không tình nguyện gật đầu. Nhạc Thính Tùng cười vui vẻ, bỏ hai bàn tay lạnh lẽo do chơi tuyết cả ngày của hắn vào trong ngực, dùng nội lực sưởi ấm.
Tiểu Mông bên cạnh líu lưỡi nhìn.
Trước đây không lâu môn phái bị tập kích, sư thúc tổ hàm sát mà đến, ra tay tàn nhẫn, trừng trị thủ lĩnh đám tập kích kia, cuối cùng đến lúc khởi vấn, sắc mặt càng âm trầm doạ người, mọi người ở đó cũng không dám thở mạnh. Sư thúc tổ tuy rằng trẻ tuổi nhưng có thân phận cao, nội lực sâu không lường được, công phu là cao nhất, ở trong môn phái rất có danh vọng, đêm hôm đó đã dùng hết khí lực lôi đình khiến người vừa kính mà úy, hình tượng cũng uy nghiêm hơn mấy phần.
Mà hiện tại, người đang cười vui vẻ như vậy, cùng với người trong buổi tối hôm ấy quả thật như hai người khác nhau, nếu đám sư tỷ thầm mến y thấy được cảnh tượng lúc này chắc chắn sẽ khơi ra một trận tương tư cuồng triều.
Chỉ tiếc là cái tên Triệu Thất này lại chẳng biết hưởng thụ nụ cười của sư thúc tổ một tí nào, thỉnh thoảng còn bất mãn lầm bầm hai câu, lại cố ý đá tuyết đọng trên đất lên người y.
Nhạc Thính Tùng kéo hắn như kéo một đứa trẻ đang nổi nóng. Hai người cứ như vậy lằng nhà lằng nhằng đi về, trên mặt tuyết lưu lại hai hàng dấu chân ngổn ngang, nhưng thủy chung vẫn lồng vào nhau.
Đám ba người rốt cục trở lại trấn trên, sắc trời lúc này đã tối. Nhạc Thính Tùng còn muốn đi cùng Triệu Thất, Tiểu Mông lại kéo chéo áo y: “Sư thúc tổ, các sư phụ vẫn chờ người về kìa…”
Nhạc Thính Tùng không tình nguyện, phiền phiền nhiễu nhiễu không muốn đi.
Triệu Thất cười với y: “Nhạc thiếu hiệp biết lắm khổ nhiều, thật sự là một người bận bịu nha.”
Nhạc Thính Tùng ngẩng đầu: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Sư thúc tổ!” Tiểu Mông không nhịn được kêu một tiếng.
Triệu Thất vuốt vuốt quần áo trên người, lắc đầu nói: “Trời lạnh như thế này, ta không nghĩ chạy lung tung đâu. Sư môn của các ngươi có phòng ấm như phòng ta không?”
Nhạc Thính Tùng mất mát lắc đầu: “Nhưng ta không muốn để ngươi ở lại Triệu phủ… Ta có thể dùng nội lực sưởi ấm cho ngươi, lập tức ấm lên mà.”
“Chỉ sợ không chỉ là sưởi ấm đâu.” Triệu Thất cười xấu xa, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi nghĩ lừa ta tới địa bàn của ngươi là muốn làm gì nha? Không phải là báo thù đấy chứ?”
Nhạc Thính Tùng vui vẻ nói: “Cảm tình tốt, ngươi…”
“Ta không đi!” Triệu Thất đẩy y một cái, “Đi mau đi mau, hôm nay ta mệt rồi để ta đi nghỉ đi.”
Nhạc Thính Tùng bị hắn giục mấy lần, rốt cục dắt Tiểu Mông đi. Triệu Thất đứng tại chỗ nhìn một hồi, Nhạc Thính Tùng đi rất xa rồi còn quay đầu nhìn lại, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt mất mát của y.
Tiểu tử này, mỗi lần tách ra toàn bày vẻ mặt giống như đòi mạng vậy, nếu sau này cưới vợ, sợ là chỉ muốn vùi ở nhà không ra khỏi cửa. Triệu Thất tưởng tượng cảnh y không ra cổng trước không bước cổng sau thì bật cười ha hả, sau lại cảm thấy chẳng có gì đáng để vui mừng, mất hết cả hứng, phờ phạc đi về.
Tới gần cổng, hắn dừng bước, kinh nghi bất định nhìn một đám người trước cổng Triệu phủ.
… Triệu Vũ Thành về rồi sao?