Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 7: Cô chủ động gửi tin nhắn cho Ôn Thụ Thần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: littlesunflower05

6:40 sáng, Hạ Thanh Trì tỉnh ngủ.

Sau khi tỉnh lại, nằm trên giường một lúc mới bò dậy, cô từ phòng ngủ đi đến phòng bếp, pha cho mình một ly sữa bò nóng, một bên cái miệng nhỏ uống vào, đầu óc thanh tỉnh một chút, một bên lại đường cũ trở lại phòng.

Tối hôm qua sau khi trở về Hạ Thanh Trì cũng không ngủ được bao nhiêu, dưới mắt hiện lên một tầng màu xanh, làm màu da trên khuôn mặt lại càng trắng hơn, cô đưa tay mở ra ngọn đèn bàn, bưng lấy sữa bò nóng ngồi trên sô pha mềm mại, lấy điện thoại tới.

Màn hình bị đầu ngón tay click mở, mặt trên có một cái tin nhắn mới chưa đọc, thời gian là 6:30, hẳn là Ôn Thụ Thần gửi cho cô trước khi lên máy bay. Trong tin nhắn, anh nhắc tới chuyện tối hôm qua, lại nói chờ anh đi công tác trở về, sẽ giáp mặt giải thích tạ lỗi.

Hạ Thanh Trì đem cằm gác trên đầu gối tinh tế đang co lại, lông mi mảnh dài nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, chưa hồi hồn.

Cho dù tối hôm qua là thư kí Tống tự chủ trương mua một túi đựng kế sinh phẩm (*), hay là Ôn Thụ Thần đợi một lát mới hạ phân phó, với quan hệ nam nữ không rõ ràng trước đó, nhắc đến một lần liền xấu hổ một lần.

(*) Sản phẩm kế hoạch hóa gia đình, tức là bcs đó quí zị:))))

Tầm mắt của cô vừa chuyển, rơi xuống rũ ở cổ tay chỗ sợi dây màu đỏ.

Hạ Thanh Trì ở khoảng cách gần mà ngắm Phật châu, kết cấu trong suốt, màu sắc thật xinh đẹp.

(*) À, hình như có chương mình ghi là ‘một’ viên Phật châu,?, my bad my bad:<, là chuỗi hạt nha các nàng, cho mị xin nhỗi.

Kỳ thật cô lúc còn rất nhỏ cũng có Phật châu giống như vậy, cha già trong nhà sợ cô không hiểu chuyện, sẽ thừa dịp bảo mẫu không chú ý mà nuốt vào bụng, tìm cho cô sợi dây nhỏ màu đỏ cho cô đeo trên tay.

Sau này không hiểu sao lại vứt, như thế nào cũng nhớ không rõ.

Hạ Thanh Trì cũng là bởi vì như này, mới có thể bị Phật châu của Ôn Thụ Thần hấp dẫn chú ý.

Cô không nghĩ tới nam nhân này sẽ hào phóng đưa cho mình, bên trong lộ ra thái độ ôn hòa làm cho không một ai có đường cự tuyệt.

Hạ Thanh Trì nâng cao tay lên, xuyên qua ánh sáng chiếu từ đèn, nhìn Phật châu tựa như một viên đậu đỏ rũ ở giữa cổ tay, màu da tuyết trắng.



Sáng sớm, 8 giờ rưỡi.

Hạ Thanh Trì ôm gối ôm mềm mại, thân mình lười biếng dựa vào sô pha bên cạnh díp mắt một hồi.

Thẳng đến khi bị một trận chuông điện thoại đánh thức, cô tiếp điện thoại, nói chuyện còn ẩn ẩn mang giọng mũi: “Alo?”

“Cô lên xem Weibo chưa?”

Người đại diện Lê Linh thanh âm băng lãnh truyền đến, làm Hạ Thanh Trì nháy mắt thanh tỉnh.

Cô không hé răng, nghĩ thầm chẳng lẽ là công ty tới thúc giục cô chấm dứt hợp đồng?

Đầu kia điện thoại, Lê Linh như là đoán được cô nghĩ cái gì, cũng không úp úp mở mở: “Quách đạo diễn đã đăng lên Weibo tuyên bố sẽ không thêm kịch bản nữa, cô vẫn là nữ chính tốt nhất được chọn của ông ta.”

Hạ Thanh Trì từ khi bị treo ở hot search mắng, liền bỏ Weibo.

Tin tức bị phong bế (*), cô thật đúng là không biết chuyện gì đang xảy ra.

(*) Phong bế: bao vây chặt, làm cắt đứt mọi sự liên hệ, tiếp xúc với bên ngoài. Ở đây ý là chị Hạ không nhận được tin tức gì.

“Độ hot của cô trong một đêm bị tụt xuống, Quách đạo diễn còn muốn dùng cô, liền sẽ không lại để các phương tiện truyền thông để cô nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này hẳn là sẽ liên hệ công ty, sắp xếp lên lịch cho cô tiến tổ đóng phim.

Lê Linh không nhắc lại chuyện cao tầng của công ty muốn cùng cô( HTT) chấm dứt hợp đồng, để cho cô ta (LL) truyền xuống tối hậu thư (*).

(*) Tối hậu thư: bức thư ra lệnh, nêu ra những điều kiện buộc đối phương phải chấp nhận, nếu không sẽ dùng biện pháp quyết liệt.

Người mới giống như Hạ Thanh Trì còn chưa chính thức xuất đạo liền ký công ty quản lý, nhiều lắm, tự thân có nhiệt độ, công ty liền dốc hết vốn liếng nâng đỡ. Nếu là giá trị thương mại không đủ, coi như bị toàn Internet bôi đen, kết cục cũng giống như Hạ Thanh Trì.

Công ty một chút hứng thú đều không muốn ra tiền mời thủy quân (*) giúp cô trở mình, làm tài khoản marketing truyền thông tùy ý của cô đắn đo.

(*) Thủy quân: có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).

Dưới trướng của Lê Linh không chỉ mang một nghệ sĩ, Hạ Thanh Trì hẳn là người đầu tiên mà cô ta gặp qua, nhan sắc xuất sắc nhất, cũng không có tâm với nghề nhất.

Cô ta thông báo xong, lời nói thấm thía mà dặn dò nói: “Công ty cho cô mấy ngày nghỉ để điều chỉnh trạng thái, khi nào tiến tổ đóng phim, tôi sẽ thông báo cho cô.”

Hạ Thanh Trì nhìn điện thoại bị cúp máy, toàn bộ quá trình ngoài câu ‘Alo’ đầu kia, không nói nửa chữ.

Kỳ thật mặc kệ công ty có thái độ gì, sẽ tiếp tục cùng cô chấm dứt hợp đồng hay không, ngược lại không quan trọng.

Chỉ là Lê Linh đột nhiên gọi điện thoại tới nói chuyện, làm cô có chút sửng sốt.

Mới qua một đêm Quách đạo diễn đã thay đổi chủ ý không thêm kịch bản, hotsearch mắng cô cũng không còn.

Trước đó cô chỉ là muốn nhờ Ôn Thụ Thần giúp mình ở trước mặt Phó tổng nói đôi câu, có người quen dựng quan hệ, vẫn sẽ tốt hơn. Mà anh thế nhưng chỉ trong một đêm, liền thay cô thu dọn toàn bộ phiền toái.

Hạ Thanh Trì lập tức nhận của Ôn Thụ Thần ân tình lớn như vậy, tâm tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Cô cảm thấy quá không chân thật, này hết thảy phát triển quá thuận lợi.

*

Nhoáng cái hai ngày đã trôi qua, như Lê Linh nói, Quách đạo diễn bên kia một lần nữa liên hệ công ty xác nhận lịch trình của cô.

Cũng may là một tuần sau, Hạ Thanh Trì còn có thời gian.

Cô không quên còn thiếu Ôn Thụ Thần một kiện áo sơmi, cuối tuần buổi sáng, Hạ Thanh Trì gọi xe taxi, về thị trấn nhỏ nơi bà ngoại cư trú.

Lái xe đến đó không đến hai giờ, bất quá bởi vì trời bỗng mưa, trên đường kẹt xe, Hạ Thanh Trì ngồi ở ghế sau, khóe mắt thoáng liếc nhìn kính xe phản chiếu hình ảnh của cô, áo quần jean châm dệt sam màu đen phổ thông, phần thân trên ôm sát cơ thể, hoàn mỹ phác hoạ đường cong yểu điệu, mang theo mũ lưỡi trai, tóc tơ màu đen xinh đẹp rũ ở vòng eo, mơ hồ lộ ra nửa sườn mặt trắng sứ.

Sợ ra cửa bị người qua đường nhận ra, Hạ Thanh Trì tạm thời thay quần áo, một đường lặng yên.

Bác tài xế ngồi đằng trước xuyên qua kính chiếu hậu, mấy lần nhìn lại đây, nói chuyện phiếm khen: “Trông cô rất có tướng làm minh tinh. ”

Hạ Thanh Trì giơ tay, đè mũ lưỡi trai xuống.

Bác tài xế cũng là người thành thật: “Trời mưa như này đường trấn Ô Sơn không dễ đi chút nào, giá taxi còn đắt hơn, mua vé ngồi xe buýt mới mấy chục khối (yuan), cô gái, cô là muốn đi nghỉ phép à?”

“Trong nhà có người già sống ở đó. “

Thứ nhất là Hạ Thanh Trì đã nhiều ngày không đi thăm bà ngoại, thứ hai là ở chung kia Giang Thành bên kia không thích hợp cho vải vóc cùng các công cụ may vá, không tốt cho việc làm áo sơmi đưa Ôn Thụ Thần.

Bác tài xế thấy cô là nửa người địa phương, cũng liền không nói gì nữa.

Hạ Thanh Trì nhắm mắt lại một lúc, nghe tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn.

Buổi sáng ra cửa vẫn là mưa phùn như sương, hiện tại thẳng tắp đổ xuống.

Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đầu ngón tay dừng một chút, mở tin nhắn ra.

Cuộc trò chuyện với Ôn Thụ Thần kết thúc vào hai ngày trước.

Cô lục lại nhật ký cuộc trò chuyện, dừng lại ở trên lịch trình công tác.

Hạ Thanh Trì hiện tại tựa hồ đối với lịch trình của Ôn Thụ Thần rõ như lòng bàn tay, lại không có cùng anh liên lạc qua. Mà nam nhân này sau khi sang Mỹ đi công tác, cả người liền cùng tiêu thanh không để lại dấu vết, chỉ có lưu lại dấu vết đôi câu vài lời trong thế giới của cô xẹt qua một đạo không nhẹ không nặng.

Tin nhắn đối thoại của hai người, hai ngày này lúc Hạ Thanh Trì đủ kiểu nhàm chán liền lấy ra xem. Do dự, hay là chủ động phát cái tin nhắn, cảm tạ anh giúp mình nhiều như vậy, mỗi lần chỉnh sửa thấy được rồi, lại từng chữ từng chữ xóa đi.

Hạ Thanh Trì nghĩ giữa cô và anh, cũng không có lời nào để nói chuyện.

Nếu anh lại rep một câu “Ừm”, kia không phải thực xấu hổ hay sao, còn không bằng chờ anh đi công tác về nước, lúc cô đem áo sơmi đưa cho anh, giáp mặt biểu đạt lòng biết ơn.

Hạ Thanh Trì cất điện thoại, vén tóc ra sau tai nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Xe taxi chạy suốt hai tiếng rưỡi, mới đến thị trấn Ô Sơn.

Mưa ngớt dần, trả tiền vé xong, Hạ Thanh Trì xuống xe, xách theo chiếc vali thanh tú, cất bước đi đến phía ngõ nhỏ quen thuộc. Nước đọng trên con đường lát đá xanh tràn qua giày của cô, rẽ một cái, lại đi lên phía trước một đoạn, một cánh cổng sơn màu đỏ thắm hiện ra trước mắt cô.

Hạ Thanh Trì đi vào trong, nhìn thấy dưới hành lang sân, bà ngoại lẳng lặng ngồi trên ghế mây nghỉ ngơi, mặc bộ sườn xám màu đỏ tím, tóc búi lên, đầu đầy sợi bạc, trên gương mặt đã in đầy nếp nhăn, vẫn như cũ lộ ra năm tháng ưu nhã tĩnh hảo.

Hạ Thanh Trì buông vali, đi qua, xoay người khom lưng cầm tấm thảm chăn đắp lên cho bà, lại bị cầm mu bàn tay.

Bà ngoại mở mắt ra trông lại, thanh âm già nua mang theo hòa ái: “Đã trở lại.”

Hạ Thanh Trì gật đầu, tiếp tục đem thảm đắp lên người bà, nhẹ giọng nói: “Con trở về ở vài ngày.”

(*) Mình để cách xưng hô là “bà-con” nghe cho thân thương nhá.

Bà ngoại nghe cô nói muốn ở vài ngày, kêu dì Trương quét dọn căn phòng sach sẽ một lần, lại phân phó tối nay làm thêm mấy món thường ngày.

Hạ Thanh Trì lúc tuổi còn nhỏ phần lớn thời gian đều được bà ngoại nuôi nên người, cảm tình tự nhiên là tốt, bất quá quy củ phép tắc của bà ngoại không hề ít hơn so với Hạ gia, thấy cô trang điểm xuề xòa, ăn mặc cũng đơn giản, khó tránh khỏi muốn nói đôi câu: “Đây là cô nương nhà ai, xấu thành như vậy liền chạy ra ngoài, ba con còn muốn vì con kiếm rể hiền, chắc phải buồn chết mất.”

Hạ Thanh Trì vừa nghe hai chữ “rể hiền”, đầu liền bắt đầu đau.

“Đi thay giày đi, bà ngoại đã may cho con kiện quần áo mới. ” Bà ngoại cũng không thật sự quở trách cô, chú ý tới vết nước trên giày của cô, sau khi giao phó xong, lại an tĩnh nằm trên ghế, tay cầm quạt xếp nhẹ nhàng phẩy.

Hạ Thanh Trì nghe lời đi thay giày, trong phòng, dì Trương mỗi cái góc đều quét tước sạch sẽ, kéo theo vali đi vào.

Sườn xám mới may xong liền đặt ở trong ngăn tủ, Hạ Thanh Trì cũng không vội vã lấy ra thử.

Bà ngoại lớn tuổi, hai năm trước cũng đã đóng cửa từ chối tiếp khách, dù là đối phương dâng lên số tiền lớn cũng không phá lệ may sườn xám cho người ngoài, ngược lại, thời điểm ngẫu nhiên đủ tinh thần, sẽ may cho cháu gái ngoại một hai kiện, lấy ra cũng là loại tốt nhất.

Cô dọc theo mép giường nằm xuống, nhìn căn phòng mà cô đã không ở trong một thời gian.

Ngôi nhà ở thị trấn Ô Sơn này đã có từ lâu, ngày thường đều là nơi bà cùng dì Trương cư trú.

Hạ Thanh Trì lúc năm, sáu tuổi mới đến nơi đây ở lại, lúc trước tình cảm của ba rối tinh rối mù, rốt cục cùng mẹ hôn nhân tan vỡ, đã đến nông nỗi vô pháp chữa trị, sau khi hai người thương lượng chuyện ly hôn xong, mẹ cô lại ngoài ý muốn tai nạn xe cộ qua đời.

Khi đó Hạ Thanh Trì cũng bị bệnh nặng theo một trận, về sau được đưa đến nhà bà ngoại nhờ nuôi hộ.

Cho đến khi thân thể tốt lên, vài năm sau lại bị đưa về Hạ gia, thỉnh thoảng về trấn Ôn Sơn ở.

Cô làm thế nào cũng không nhớ những chuyện xảy ra ở cái tuổi đó, đôi lúc sẽ hỏi bà ngoại.

Bà ngoại cùng ba nhất trí lý do thoái thác, đều là câu kia: “Lúc ấy xử lý hậu sự cho mẹ con, không lo cho con, mới làm con bệnh nặng một hồi, trẻ con sốt mơ hồ đến không nhớ chuyện lúc trước là điều thực bình thường.”

Dần dà, Hạ Thanh Trì cũng không hỏi nữa.

*

Cô an tĩnh nằm ở trên giường, nghe tiếng nước rơi xuống trên mái hiên bên ngoài một hồi.

Lúc giữa trưa, Hạ Thanh Trì trước bồi bà ngoại dùng xong cơm trưa, sau đó sang một căn phòng khác lật vải vóc.

Bà ngoại có cuộc sống sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của mình, không quản cô.

Hạ Thanh Trì cùng Ôn Thụ Thần tiếp xúc không vượt qua ba lần, lại nhìn ra được nam nhân này phẩm vị cao lại chú ý điệu thấp. Cô chọn vài màu vải đẹp, chọn tới chọn lui, cuối cùng cảm thấy dùng màu trắng sứ làm áo sơ mi rất hợp với anh.

Loại vải này quá mức sạch sẽ mát lạnh, có thể dễ dàng làm nổi bật Ôn Thụ Thần cả người ôn nhuận như ngọc, lại mang theo cảm giác xa cách cao cấp.

Hạ Thanh Trì sau khi chọn vải xong, lại ở phòng lăn qua lộn lại hai giờ, bắt đầu chọn xem dùng loại vải nào thì đẳng cấp.

Gần bốn giờ chiều, bà ngoại mang khoai lang nướng thơm ngào ngạt cho cô ăn.

“Đang tìm cái gì vậy?”

Bà ngoại nhìn cô dọn không ít vải ra, chất đống khắp nơi.

Hạ Thanh Trì không hề có chút hình tượng mà ngồi trên một cái ghế quý phi (*), nhận lấy khoai nướng cắn vào miệng, tóc tơ đen nhánh sớm đã bị tùy tiện buộc lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, cô ngửa đầu nói: “Bà ngoại, con không chọn được vải nào cả.”

(*) Ghế quý phi:

chapter content



Nguồn: Internet

“Những cái này đều không hài lòng sao?” Bà ngoại bình sinh (*) cất chứa không ít loại vải, đều là loại cực tốt.

(*) Bình sinh: trong cả một đời người (nói về cái tốt, cái đẹp trong lối sống)

Bên cạnh Hạ Thanh Trì là một khối toàn vải bông, đầu ngón tay sờ sờ, im lặng lắc đầu.

Tiếng bước chân của bà ngoại vang lên, đi vào trong gian phòng bên kia, một lát sau, bà mở một cái rương dài gỗ hồ đào đen ra, đem Hạ Thanh Trì hô lại đây.

“Cháu gái ngoan, con lại đây tự chọn đi.”

Rương dài được sắp đặt rất thỏa đáng, phía trên còn có khóa, vừa nhìn là biết đây là chỗ bà cất giấu bảo bối.

Phía trên là một tầng gồm mười mấy loại vải màu được chia ra, Hạ Thanh Trì lấy ra một mảnh vải màu xanh mực xem qua rồi cẩn thận đặt lại, cô lật ra một mảnh vải lụa màu trắng sứ.

Hẳn là làm từ lụa tơ tằm, nhìn qua giống như viên trân châu có ánh sáng lộng lẫy, gần sát làn da thực thoải mái.

“Liền muốn cái này rồi?” Bà ngoại thấy cô chọn xong, lại nói: “Đây là mảnh cuối cùng. ”

Hạ Thanh Trì liền muốn cái này, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn bà ngoại.”

Bà ngoại cũng không hỏi cô dùng mảnh vải tơ lụa này để làm gì, ý cười hòa ái trong mắt tựa như hiểu rõ mọi thứ.

Ba ngày kế tiếp này, Hạ Thanh Trì hằng ngày rất đơn giản.

Không phải bồi bà ngoại ăn cơm tản bộ, thì chính là nhốt ở trong phòng làm cô thợ may nhỏ.

Cơ hồ, là cùng người ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Hạ Thanh Trì làm cho Ôn Thụ Thần cái áo sơ mi, phí không ít công phu.

Cô suy xét thấy vải trắng sứ làm áo sơ mi sẽ quá đơn điệu, liền dùng chỉ trắng thêu thùa, mặt trên mảnh vải một mũi lại một mũi thêu những đường vân tinh xảo, ước chừng thêu trọn vẹn hai ngày hai đêm.

Lúc may sắp xong, Tần Xuyên gửi cho cô tin nhắn: [ Đại tiểu thư, bà bị người ta lừa bán rồi? ]

Hạ Thanh Trì đem áo sơ mi đặt ở đầu gối, lười biếng dựa vào chiếc ghế dài làm bằng gỗ gụ nghỉ ngơi, đầu ngón tay tùy tiện gõ chữ: [ Tôi ở đây với bà ngoại. ]

Tần Xuyên: [ Bà chạy đến ở nông thôn làm cái gì? ]

[ Làm cho Ôn Thụ Thần áo sơmi cảm tạ anh ta đã giúp đỡ. ] Hạ Thanh Trì rep anh ta, lại chụp một bức ảnh chụp gửi qua.

Tần Xuyên cười to: [ Một kiện sơ mi trắng? Bà có thể làm cho có lệ hơn một chút được không trời, bên ngoài có cửa hàng nào mà không mua được? ]

Hạ Thanh Trì: [ Ông mù à? ]

—— liền một kiện sơ mi trắng này, làm tay cô đều nhanh bị tàn phế, được chưa?

Sau đó, Tần Xuyên lại hỏi cô khi nào về Giang thành.

Hạ Thanh Trì nghĩ nghĩ: [ Chắc là hai ngày nữa. ]

Cô lại nói: [ Nghỉ phép kết thúc, tôi cũng muốn tiến tổ đóng phim. ]

Tần Xuyên: [ Bà cùng Ôn Thụ Thần có liên hệ qua sao? ]

Nói qua nói lại nửa ngày, Tần Xuyên chân chính muốn bát quái, mới là cái này.

Hạ Thanh Trì: [ Tôi với anh ta, vì cái gì mà phải liên hệ? ]

Tần Xuyên: [ Đại tiểu thư, bà liền không hỏi xem khi nào anh ta về nước à? ]

Hạ Thanh Trì không có đem chuyện biết lịch trình công tác của Ôn Thụ Thần này nói ra, là vì tránh cho Tần Xuyên miên man suy nghĩ, nói có nói không.

Cô dự cảm không có sai, giây tiếp theo, Tần Xuyên gửi tới emoji hưng phấn: [ Tôi cùng cha của bà gần đây lúc bài bạc, đánh cược bà đóa hoa nhân gian phú quý này, khi nào có thể bị người ta hốt, tôi đánh cược chính là ba tháng. Đại tiểu thư, đến lúc đó sẽ chia nửa tiền nha. ]

Hạ Thanh Trì: [ Đi tìm chết điiii! ]

Cô không thèm phản ứng với Tần Xuyên, tới buổi tối ngày hôm sau, rốt cuộc cũng đem thành phẩm áo sơmi làm xong.

Tần Xuyên tin nhắn phía trước nhắc nhở cho Hạ Thanh Trì, một kiện sơ mi trắng xác thật là bên ngoài tùy tiện cửa hàng nào cũng đều có thể mua được.

Cô lẳng lặng mà ngồi ở trước bàn, một bên tay bật ngọn đèn bàn lên, ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt chiếu sáng lên cổ tay áo sơmi.

Hạ Thanh Trì dùng kim chỉ, ở trong sườn cổ tay áo, thêu một chữ ‘Ôn’.

Liền vài nét bút như vậy, cũng đã đem phong thái nam nhân tuấn đĩnh, đều tụ tập ở một tấc tay áo vuông vắn.

“Cháu gái ngoan.” Cùng với một tiếng ho nhẹ, thanh âm của bà ngoại hòa ái ở cửa phòng vang lên.

Hạ Thanh Trì bị dọa nhảy dựng, muốn đem áo sơ mi nam trên tay giấu đi đã không còn kịp rồi.

“Bà ngoại, sao bà còn chưa nghỉ ngơi?”

Bà ngoại đêm nay còn mang theo kính viễn thị, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Con ngày mai liền phải quay về Giang Thành đóng phim, bà ngoại cùng con nói một chút lời.”

Hạ Thanh Trì đỡ bà ngoại ngồi xuống, cái áo sơ mi gác ở trên bàn thực dễ thấy.

Bà nhìn đến, trầm mặc một lát, hỏi: “Cháu gái ngoan nhà ta, thích ai rồi à?”

Hạ Thanh Trì bị bà ngoại hiền từ tươi cười làm cho có chút mất tự nhiên, lắc đầu nói: “Không có ạ.”

Cô vì cái áo sơmi này, khô cằn giải thích: “Một bằng hữu quen biết không đến ba ngày giúp con một chút chuyện. Cho nên con làm cái áo sơ mi trả nhân tình mà thôi.”

Cô sao có thể thích người ta……

Coi như đối với Ôn Thụ Thần có một tí xíu hảo cảm, cũng là vì anh lớn lên đẹp trai, làm người cảnh đẹp ý vui mà thôi.

Lại nói, Ôn Thụ Thần thân phận danh lưu nữ nhân nào mà chưa thấy qua, chắc không đến mức đối với cô nhất kiến chung tình đi.

Bà ngoại cũng không tìm hiểu thêm, lại cũng tâm sáng như gương.

Mấy ngày này Hạ Thanh Trì ở trên trấn Ô Sơn, trừ bồi bà buổi chiều tản bộ, cả ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, nhốt ở phòng may vá. Ngày thường cũng chưa thấy cháu gái nhỏ làm chuyện gì có thể chuyên chú quá như vậy, cả ngày trông coi một kiện áo sơ mi nam, trên mặt vải từng đường kim mũi chỉ đều là tự tay thêu ra, không mượn tay người khác.

Nếu chỉ là đơn giản nói trả ân tình, phần ân tình này hẳn không nhẹ.

Bà ngoại ánh mắt đang trầm tư trong nháy mắt trở nên hòa ái, thực thân thiết mà nói: “Lần sau đưa vị bằng hữu giúp con một chút đến cho bà ngoại nhìn xem.”

Hạ Thanh Trì hàng mi dài khẽ nhúc nhích, biết càng giải thích chỉ sợ càng loạn, dứt khoát không nói.

Ngày hôm sau, giữa trưa, ánh nắng bên ngoài rất tốt.

Hạ Thanh Trì gọi điện thoại kêu Tần Xuyên phái tài xế đón mình, cô đi ra ngõ nhỏ, lúc kéo theo vali thì xe đã tới.

Lúc đến đây, cũng là kéo vali theo, hiện tại bên trong lại chỉ có một bộ sườn xám mới bà ngoại cho cô cùng áo sơmi nam cô tự tay may vá……

Hai kiện quần áo, trọng lượng nhẹ đều ở trên tay cô.

Sau khi đến Giang thành, Hạ Thanh Trì hẹn Tần Xuyên đi ăn tối.

Cô về chung cư trước, đem cái vali về phòng để quần áo đặt xuống, sau đó đầu ngón tay trắng nõn hướng về phía sau, cởi bỏ váy, đi vào phòng tắm tắm rửa một lần.

Lúc đi ra, trên người bọc một tầng khăn tắm hơi mỏng.

Hạ Thanh Trì khom lưng, vươn cánh tay trắng trẻo tinh tế, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, tìm ra người liên hệ mấy ngày trước- Ôn Thụ Thần, chủ động gửi tin nhắn đi: [ Ngài Ôn, áo sơmi đã làm xong, ngài lúc nào rảnh thì tới lấy? ]

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phật châu cùng áo sơmi, hai người tín vật đính ước khoá chặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv