Lần này đưa Hạ Thanh Trì về khách sạn gần Hoành Điếm, để tránh tai mắt của người khác, Ôn Thụ Thần không xuống xe.
Chờ tài xế dừng xe xong, Hạ Thanh Trì mở cửa xe ra rồi đi xuống, bước đi rất nhanh, bóng lưng yểu điệu tinh tế, làn váy màu hồng cánh sen uyển chuyển nhẹ nhàng biến mất dưới màn đêm.
Ôn Thụ Thần trầm tĩnh ngồi trong xe, đưa mắt nhìn cô đi vào cửa chính khách sạn, rồi mới phân phó tài xế lái xe trở về.
Ban ngày sau khi đấu thầu địa điểm phát triển tiếp theo cho khu du lịch, buổi tối anh hẹn vài người đến khách sạn để thảo luận về công việc, mà trên đường bị một cú điện thoại của Hạ Thanh Trì làm rối loạn việc sắp xếp thời gian.
Ôn Thụ Thần ‘bỏ rơi’ bạn bè hợp tác đã hẹn tới, hiện giờ về khách sạn đã trễ hai đến ba tiếng đồng hồ, sớm đã vườn không nhà trống.
Anh chậm rãi từ thang máy đi ra, trông thấy ở đối diện, Tống Triều đứng ở trên hành lang, thân thể hơi cúi xuống, hướng vào bên trong cửa cười.
“Ôn tổng, Khâu phu nhân đã tới.”
Tống Triều nhìn thấy Ôn Thụ Thần đi hẹn hò đã về khách sạn, vội vàng tiến lên.
Thần sắc Ôn Thụ Thần ôn hòa, nghe vậy nhưng cũng không có phản ứng gì.
Anh không nhanh không chậm mà đi vào phòng khách xa hoa, ánh mắt nhìn về vị phu nhân được nhà cũ Ôn gia nuôi dưỡng, ngồi ở giữa ghế sô pha bọc da.
Khâu Cẩm mặc một bộ váy cổ điển ưu nhã, đeo trang sức ngọc trai, từ giày cao gót đến mái tóc quấn lên đều rất tinh xảo cao quý, bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, thoạt nhìn không giống như là 47 tuổi, ngược lại nhiều nhất là dáng vẻ ba mươi mấy tuổi, từ cử chỉ cũng lộ ra bà đã quen sống trong nhung lụa.
Bà vừa lúc nghe thấy động tĩnh bước chân của người đàn ông truyền đến, đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn thấy Ôn Thụ Thần từ bên ngoài trở về, trên khuôn mặt trang điểm tinh tế nở nụ cười, nếp nhăn ở khóe mắt lại để lộ ra tuổi của bà: “Thụ Thần.”
Ôn Thụ Thần đối đãi với vị quý phu nhân này, thái độ có vẻ hơi lạnh nhạt.
Anh nhẹ nhàng nhàn nhạt lên tiếng, phân phó Tống Triều bưng một tách trà lên.
Không có người nói tiếp, Khâu Cẩm vẫn có thể tiếp tục nói: “Con về Giang Thành cũng đã hơn hai tháng, sao ngày nào cũng ở khách sạn vậy, cũng không trở về ở lại nhà cũ, cha con vẫn thường xuyên lo con ở bên ngoài không có ai chăm sóc, không yên tâm.”
Tống Triều rất nhanh pha trà xong, cung kính bưng lên, lại không nỡ đi, yên lặng di về vị trí bên cạnh một chút, dựng lỗ tai hóng chuyện nhà người ta.
Ôn Thụ Thần thản nhiên thổi trà nóng, tiếng nói vang lên cũng nhàn nhạt bình tĩnh: “Ông ấy để bà tới đây chỉ vì việc này?”
Cũng không phải.
Khâu Cẩm đối với thái độ của anh vẫn luôn không thể bày ra tư thái trưởng bối chuẩn mực, ngữ điệu nhu hòa uyển chuyển nói: “Giỗ tròn ba năm ông nội qua đời sắp tới rồi, bố con muốn con trở về một chuyến.”
Năm đó giang sơn sản nghiệp của Ôn gia là nhờ ông nội sấm rền gió cuốn cầm quyền, sau này ông nội nằm liệt trên giường nhiều năm không dậy nổi, dần dần bắt đầu uỷ/phân quyền, cũng dẫn tới mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng ở Ôn thị, những cổ đông lâu năm cũng muốn đến kiếm một miếng bánh(*), mà quyền điều hành công ty rốt cuộc vẫn là rơi vào trong tay người nhà họ Ôn, cũng chính là cha ruột của Ôn Thụ Thần.
(*) Nguyên văn” 一杯羹 “: đề cập đến một phần lợi ích có thể được chia sẻ (Baidu).
Cho đến khi ông qua đời ba năm trước, Ôn Thụ Thần từ nước ngoài kết thúc việc học trở về, từ di chúc của ông nội trong tay luật sư, anh đã nắm được thực quyền tiếp quản gia tộc, tuổi còn trẻ, thủ đoạn lại rất có phong thái của lão gia tử năm đó, trong vòng chưa đầy một năm đã làm cho chính cha của mình mất đi quyền lực, loại trừ thế lực bề tôi cấp cao của ông ta.
Từ đó đến nay, những người này vẫn sinh hoạt ở nhà cũ, nhưng trong cửa ngoài cửa lại không có khung cảnh ngày xưa.
Bởi vì toàn bộ giới hào môn Giang Thành đều rất rõ ràng, người thừa kế có thực quyền điều hành Ôn gia, cũng không ở nơi này.
Khâu Cẩm thân là mẹ kế của Ôn Thụ Thần, lại liên tục hạ thấp thái độ: “Thụ Thần, nhà cũ có chỗ mà con lại không ở, như vậy làm cha con mất hết mặt mũi(/rất phiền muộn).”
Ôn Thụ Thần uống một ngụm trà nóng, khóe miệng đạm bạc ý cười của anh nhìn qua như là không tồn tại: “Năm đó tôi đã nói qua, tôi không quen ở chung một mái nhà với một đứa con ngoài giá thú.”
Không khí lặng im trong chớp mắt.
Nụ cười của Khâu Cẩm gần như không duy trì được nữa, cường điệu một chút: “Mẹ cũng đã sớm chính thức gả cho cha con những năm đầu rồi, trở thành mẹ trên danh nghĩa của con, Thụ Thần, anh trai con không phải con riêng.”
Ôn Thụ Thần tiếp tục uống trà, một dư quang khóe mắt cũng chưa từng cho bà: “Từ nhỏ bà đã được nuôi dưỡng sống tại nhà họ Ôn, kém cha tôi tận 17 tuổi, lại có thể thừa dịp mang thai trước khi mẹ tôi gả vào…… Con của bà, không gọi là con riêng, thì gọi là gì?”
Khâu Cẩm bị ngữ điệu nhàn nhạt chất vấn của anh làm cho á khẩu không trả lời được, thân phận danh không chính ngôn không thuận đã trở thành nỗi xấu hổ mà bà rửa cả đời cũng không sạch.
“Tống Triều, đưa Khâu phu nhân trở về.”
Ôn Thụ Thần đặt chén trà xuống, bắt đầu tiễn khách.
―
Sau khi tiễn Khâu Cẩm.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, ngoại trừ bốn anh bảo tiêu mặc đồ đen canh giữ ở trên hành lang, Ôn Thụ Thần một mình đứng ở trên ban công toàn cảnh ngoài trời.
Ngón tay thon dài của anh cầm lấy điếu xì gà nhưng lại không có bật lửa.
Tống Triều xuống lầu rồi lại quay trở lại, đứng cách anh không xa, thấp giọng báo cáo: “Lúc tiễn Khâu phu nhân, trước khi lên xe có hỏi tôi, ngày giỗ của lão gia tử năm nay, Ôn tổng có thể mang một cô gái về cùng hay không.”
Tầm mắt Ôn Thụ Thần nhìn ánh đèn phồn hoa nhộn nhịp dưới những tòa cao ốc, tiếng nói trầm thấp: “Bà ta còn nói gì nữa?”
“Khâu phu nhân nói, lão gia tử lúc còn sống đã mong muốn thấy Ôn tổng lập gia đình, nếu bên cạnh Ôn tổng không có đối tượng, thì thật ra bà ấy có một đứa cháu gái ngoại bà con xa……” Tống Triều lúc ấy nghe xong cũng xấu hổ, chần chờ một chút, lại hỏi: “Ôn tổng, lần này về nhà cũ tưởng niệm lão gia tử, ngài có muốn đưa Hạ tiểu thư về cùng không?”
Ôn Thụ Thần không trả lời, đáy mắt hiện lên cảm xúc thâm trầm.
Dưới đầu ngón tay, không nhẹ không nặng mà nghiền đầu xì gà, phiêu tán theo gió đêm, không để lại mùi thuốc.
Buổi tối 11 giờ.
Hạ Thanh Trì bên kia đã ở khách sạn tắm rửa tẩy trang xong, mặc một bộ váy ngủ kiểu sườn xám nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không thể bình thường đi vào giấc ngủ.
Cô dán mặt trên cái gối màu trắng, lông mi tinh mịn rũ xuống một mảng bóng đen xinh đẹp.
Trong đầu, từng cảnh từng cảnh hiện lên đều là hình ảnh Ôn Thụ Thần cầm tay cô đi khắp phố tối nay.
Hạ Thanh Trì trở mình, nằm thẳng, nâng bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của mình lên.
Ngó trái ngó phải, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy đầu ngón tay còn một tia hơi ấm vẫn ở đó.
Trong lòng hoàn toàn rối loạn.
Vốn dĩ tối nay muốn tìm Ôn Thụ Thần hỏi chuyện vòng tay cho rõ ràng, nếu thật sự quý trọng như vậy thì cô cứ dễ dàng nhận lấy thì cũng không hay, ai biết được, hoàn toàn đi theo phương hướng mà người đàn ông dẫn dắt.
Hạ Thanh Trì để tay lên ngực tự hỏi, hẳn là có một chút…… Thích.
Cô thật sự không ngủ được, cảm xúc đêm nay cực kì hưng phấn.
Nằm một lúc, dứt khoát cầm lấy điện thoại, click mở WeChat của Ôn Thụ Thần.
Hạ Thanh Trì một chữ cũng không gửi, chỉ gửi một cái emoji.
Đêm khuya tĩnh lặng, Ôn Thụ Thần vẫn chưa nghỉ ngơi, trả lời cô: [ Còn chưa ngủ à? ]
Hạ Thanh Trì nhìn mấy chữ này, đôi mắt đen nhánh cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm, ngón tay soạn gửi: [ Không phải anh cũng chưa ngủ sao? ]
Ôn Thụ Thần: [ Tôi đang tắm. ]
Hạ Thanh Trì ôm di động, ngơ ngác mà nghĩ: Đang tắm rửa mà vẫn có thể rep tin nhắn cô sao?
Hơn nữa ―― trọng điểm vẫn là, hiện tại anh đang trần trụi cơ thể, nói chuyện đêm khuya với cô ư?
Nghĩ đến này khả năng, đầu ngón tay ấn ở màn hình của Hạ Thanh Trì cũng nóng lên.
Cố tình Ôn Thụ Thần còn ngại không đủ ái muội, trực tiếp gửi lời mời trò chuyện video.
Hạ Thanh Trì lúc này đừng nói là mãi không buồn ngủ, mà cả người tỉnh táo vô cùng đến mức có thể đóng phim suốt đêm.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào.
Nhìn thông báo lời mời nhảy lên trên màn hình, trong đầu Hạ Thanh Trì hiện lên vài suy nghĩ, thậm chí còn cảm thấy Ôn Thụ Thần lại tới dụ dỗ cô.
Mặc dù như vậy, một giây trước khi lời mời video tự động kết thúc.
Hạ Thanh Trì vẫn tiếp nhận.
Sau lưng cô dựa trước giường, giơ tay vuốt vuốt mái tóc tơ màu đen rối tung ở đầu vai trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo thanh tú, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Nếu Ôn Thụ Thần cái gì cũng không mặc trong màn hình, lộ hàng lại cũng chẳng phải cô.
Hạ Thanh Trì trong lòng nghĩ, người mẫu mỹ nam cơ bụng trên mạng trước kia cô nhìn còn ít hay sao? Không cần phải giống như một thiếu nữ đàng hoàng trong sạch vô tội luôn bị Ôn Thụ Thần đùa giỡn như vậy.
Sau khi ám chỉ tâm lý thật tốt như vậy xong, Hạ Thanh Trì bình tĩnh nhìn về phía màn hình điện thoại.
Trong video, cũng không xuất hiện hình ảnh mỹ nam đi tắm.
Thậm chí Ôn Thụ Thần còn mặc áo sơmi định chế được ủi phẳng, cúc áo cài không chút cẩu thả, ngay cả nửa tấc da thịt cũng không lộ ra, tư thái nhàn nhã ngồi trên sô pha ở ban công ngoài trời, màn hình đối diện với sườn mặt của anh, khóe miệng mang ý cười.
Mà cô, trên người chỉ mặc một bộ váy ngủ cải tiến từ sườn xám, lại còn đang ở trên giường.
Cứ như vậy, ngược lại là Hạ Thanh Trì quần áo không chỉnh tề, chính là cái cố tình dụ dỗ kia.
Im lặng hai giây, Hạ Thanh Trì xấu hổ nói trước: “Anh lừa tôi à?”
Ánh mắt Ôn Thụ Thần bắt được một tia mất tự nhiên của cô, tươi cười ôn nhuận: “Lừa em chuyện gì?”
Hạ Thanh Trì không biết người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, chỉ lo lên án: “Không phải anh nói là đang tắm sao? Tắm lộ thiên trên ban công à?”
“Bên ngoài có bể bơi, nếu em muốn xem, tôi có thể thỏa mãn em.”
Ôn Thụ Thần di chuyển màn hình điện thoại, cho cô nhìn toàn cảnh trên ban công.
Hạ Thanh Trì: “……” Ai muốn nhìn anh cởi hết ở bể bơi ngoài trời.
Nhìn thấy cô, tâm tình của Ôn Thụ Thần có chút tốt lên, thấp giọng nói: “Sao lại chưa ngủ?”
Hạ Thanh Trì chậm rãi rúc vào trong chăn, điện thoại đặt ở bên cạnh đối diện với mình: “Không ngủ được.”
Mấy năm gần đây rất ít khi mất ngủ như vậy, đêm nay là một trường hợp đặc biệt.
Ôn Thụ Thần suy nghĩ một chút, đại khái đoán được có thể là hành động tối nay của anh đã làm tiểu cô nương tâm trí không yên.
Anh không vạch trần một mặt thẹn thùng của cô, tiếng nói trầm thấp ở trong bóng đêm nghe rất êm tai: “Có muốn tôi kể chuyện cho em trước khi ngủ không?”
Hạ Thanh Trì có chút động tâm, đôi mắt chớp chớp.
Ôn Thụ Thần ở trong video cười nhẹ, bảo cô nhắm mắt lại.
Hạ Thanh Trì thấy anh muốn kể chuyện cho nghe, bất đắc dĩ nghe lời, còn muốn ra vẻ ngạo kiều nói: “Thế thì nghe một chút vậy.”
Ôn Thụ Thần từ trên màn hình điện thoại, nhìn lông mi cong dày của cô nhắm lại, khuôn mặt dán ở gối đầu, một lát sau, giữa cổ họng lăn hai lần mới chậm rãi kể câu chuyện ru cô ngủ: “Thật lâu thật lâu trước kia, ở một gia tộc địa vị hiển hách có một cậu bé, từ lúc cậu sinh ra tới nay đã được trưởng bối gia tộc kỳ vọng rất nhiều, chú trọng bồi dưỡng cậu để sau khi lớn lên có thể trở thành một người có đủ tư cách cầm quyền doanh nghiệp của gia tộc. Cho nên cậu bé này rất cô đơn, sinh hoạt tại gia tộc cũng không có thời gian đi ra ngoài kết giao bạn bè, đột nhiên có một ngày, cha của cậu bé đưa về một bé trai khác cho cậu làm bạn……”
“Cậu bé rất nhanh chấp nhận người bạn mới này, tình cảm với nhau càng ngày càng bền chặt, cho đến khi mẹ ruột của cậu bé bệnh nặng qua đời, vài năm sau, có người mưu đồ lên kế hoạch cho một vụ bắt cóc……”
Giọng của người đàn ông dần dần trầm xuống, câu chuyện này mới bắt đầu mà Hạ Thanh Trì đã nhàn nhạt đi vào giấc ngủ.
Ôn Thụ Thần nhìn dáng vẻ an tĩnh khi ngủ của cô trên màn hình, không lên tiếng nữa, ngọn đèn bên cạnh sô pha chiếu rọi toàn bộ khuôn mặt của anh, thần sắc thanh đạm xa cách, không có nửa điểm ý cười như trước.
Qua hồi lâu, ánh đèn bị tắt hết.
Ôn Thụ Thần đứng dậy đi vào trong nhà, video trò chuyện vẫn luôn không kết thúc, anh đặt ở trên tủ đầu giường, mặc áo sơmi cứ nằm thành hình chữ đại(大) như vậy ở trên giường.
Trong không gian tối tăm an tĩnh.
Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ đến mức dường như không tồn tại kia, nhẹ nhàng mà yếu ớt.