Editor: littlesunflower05
“Nếu em rời sô pha nửa bước, kéo gần khoảng cách với tôi thêm một tấc, Thanh Trì, tôi không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Nói mấy câu ngắn ngủn, liền khiến Hạ Thanh Trì đóng băng ở sô pha bất động.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nghĩ, trong phòng bao ở hội sở, trong không gian tối tăm, anh cường thế tới gần mình, có ý đồ muốn làm ra hành động kì lạ với môi mình.
Ôn Thụ Thần không nói những lời nói đùa không phù hợp.
Thần sắc giữa lông mày vô cùng nghiêm túc, tay thon dài chậm rãi đút ở túi quần, từ từ, nhìn cô ngồi trở lại sô pha, bởi vì lông mi tinh mịn cứ chớp đi chớp lại mà lộ ra tâm tình khẩn trương.
Hạ Thanh Trì lần này ngực đập cực mạnh, tối nay muốn nói những gì đều quên sạch sẽ.
Cô hồi tưởng lại hình ảnh hai người tiếp xúc trước đó, từng cảnh, mặc dù có sự ái muội như có như không, nhưng cũng không đến mức có thể khiến Ôn Thụ Thần bàn chuyện cưới hỏi với mình……
Hạ Thanh Trì liền sợ, lời nói việc làm của anh tối nay, chỉ là hậu quả do cồn ảnh hưởng.
Cô nhấp môi hồi lâu, rất thành thật mà nói cho anh biết ý nghĩ của mình: “Ôn Thụ Thần, nếu anh muốn cầu hôn, tôi cự tuyệt.”
Có thể cự tuyệt chứ nhỉ?
Hiện tại cũng không phải thời phong kiến, không có chuyện cưỡng bách người ta kết hôn.
Đáy mắt sâu không lường được của Ôn Thụ Thần che giấu cảm xúc, thấp giọng nói: “Thật ra tôi cũng không muốn nhanh/vội như vậy.”
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Thanh Trì lộ ra vẻ mờ mịt.
―― cho nên, bây giờ anh đổi ý rồi à?
“Thái độ của em đối với tôi, giống như bất cứ lúc nào, chỗ nào, cũng có thể trở mặt không quen biết.” Lúc Ôn Thụ Thần nói những lời này, bên môi dắt ra chút ý cười, như vậy khiến anh nhìn qua không đến mức hùng hổ doạ người, hành động theo đuổi nữ nhân và bức hôn cũng trở nên êm đẹp.
Tối nay anh cũng nghiêm túc nghĩ, có nên nghe theo hướng dẫn của thằng bạn, trước tiên gán cho Hạ Thanh Trì cái mác nữ nhân của anh hay không.
Hiển nhiên chỉ làthăm dò một hai, bản thân Hạ Thanh Trì cũng đã rất không tình nguyện.
Ôn Thụ Thần chậm rãi, nói nốt nửa câu: “Cho nên, Thanh Trì, tôi muốn thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta.”
Hạ Thanh Trì toàn bộ quá trình một chữ cũng chưa nói, mờ mịt lại bình tĩnh lạ thường mà nghe anh nói xong.
Nếu cô phân tích không sai, thì hình như anh là đang ám chỉ cô rút điếu vô tình(*)? Dùng hết tài nguyên của anh liền trở mặt không quen biết người ta?
(*) Như kiểu qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát,….
Giờ khắc này, làm cho người ta có một loại cảm giác khó lòng giãi bày.
Cô lại cố tình không bằng lòng thừa nhận rằng mình là thấy vị Thư ảnh hậu kia cùng anh đứng chung một chỗ lúc ban ngày, nên bực bội không muốn đếm xỉa đến người ta.
Đối mặt với lời nói thẳng thắn của Ôn Thụ Thần, Hạ Thanh Trì cười rất gượng, giải thích: “Ban ngày anh với Thư Đồng Dĩ ở đoàn phim không bao lâu liền truyền khắp toàn bộ phim trường, có thể anh không biết, đoàn phim ngầm bát quái rất nhiều.”
“Cho nên em mới giả vờ không quen biết tôi?” Ôn Thụ Thần hỏi.
Hạ Thanh Trì gật đầu cũng không đúng, mà không gật đầu cũng không đúng.
“Tránh hiềm nghi, hiểu lầm sẽ làm lỗ tai người ta thanh tịnh hơn, huống chi tôi cũng không muốn để Quách đạo biết mấy cái phần diễn được thêm trong phim của ông ấy bị cắt giảm tạm thời là bởi vì tôi tìm tới anh.”
Cái này nghe có vẻ là một lời giải thích rất chân thật.
Ôn Thụ Thần trước tiên tạm thời tiếp nhận, ngữ điệu ấm áp hơn một chút: “Cho dù Quách đạo biết rồi, có tôi ở đây, ông ta cũng không dám sinh lòng oán ý với em.”
Hạ Thanh Trì liền cười cười không nói lời nào.
Nếu đến lúc đó anh đổi ý không bảo vệ cô, Quách đạo mà biết được nội tình, thì chắc chắn mỗi ngày sẽ không bày sắc mặt cho cô nhìn ở đoàn phim.
Ôn Thụ Thần lại nhắc lại chủ đề: “Ban ngày em làm bộ không quen biết tôi là bởi vì như vậy, thế buổi tối vì sao lại không tới tiệc rượu?”
Anh không nhắc tới cái tin nhắn như đá chìm đáy biển kia, cũng để lại cho cô hai đoạn đường sống mà giải thích.
Thật ra Hạ Thanh Trì nói cái gì, anh cũng sẽ tin.
Lại là lấy cớ: “Ở tiệc rượu chướng khí mù mịt, tôi không thích.”
Mặt mày Ôn Thụ Thần bắt đầu lộ ra tâm ý thoải mái dễ chịu, tư thái ôn hòa xưa nay dường như đã trở lại rồi, dần dần nhạt đi cảm xúc có chút không bình thường tối nay.
“Ừm, là tôi suy xét không chu toàn.”
Hạ Thanh Trì chỉ là thuận miệng tìm một cái cớ, không ngờ anh lại tin thật.
Cái này làm cho cô nhất thời không biết nên nói gì.
Khi Ôn Thụ Thần thật sự khó hầu hạ, cũng quấn người vô cùng.
Khi dễ nói chuyện, cô là con gái, cô nói cái gì cũng đúng.
……
Sau đó, trong phòng khách, Hạ Thanh Trì cùng anh ở chung liền bình thường, quan hệ còn chưa thân quen đến mức tiếp xúc vòng kết nối(*) của nhau, những gì có thể trò chuyện, cũng chỉ là chia sẻ với nhau về sinh hoạt trong khoảng thời gian này.
(*) Convert là ‘sinh vòng’, mình cũng không biết là vòng bạn bè hay là vòng gì, nên mình tra Google dịch.
Khi Ôn Thụ Thần cùng cô nói chuyện, ý cười sẽ lập tức hiện ở đáy mắt, cái này khiến cho Hạ Thanh Trì nhìn có chút khẩn trương(/chột dạ), đi rót cốc nước uống, lúc trở lại, hỏi một câu: “Thư Đồng Dĩ hình như cũng là bạn bè của anh à?”
Nếu cẩn thận nghe, ngữ khí của cô mang theo chần chờ.
Cũng không biết hỏi có thích hợp hay không.
Ôn Thụ Thần thần sắc không đổi, không hề tránh né sự dò xét của cô: “Xem như vậy.”
Hạ Thanh Trì thân là phụ nữ có thể nhìn ra được, Thư Đồng Dĩ có thái độ khác biệt khi đối mặt với Ôn Thụ Thần, một nữ nhân quạnh quẽ cao ngạo như vậy, tư sắc mặc dù không người nào có thể địch, nhưng khi đứng trước mặt nam nhân mình thích cũng sẽ toát ra bản năng thận trọng chặt chẽ.
Cô thế nhưng hỏi ra miệng, cũng không có gì ngượng ngùng hỏi tiếp: “Anh với cô ấy?”
“Ừ?”
Hạ Thanh Trì ôm ly nước cuộn tròn trên sô pha, chỗ đầu gối còn có một cái chăn mỏng, mái tóc tơ màu đen rối tung trên vai, vẻ mặt có chút phức tạp, lại xinh đẹp giống như một con búp bê bằng sứ.
Cô suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng cười với anh: “Bộ phim này cô ấy muốn diễn nữ chính, anh lại trả lại cho tôi, không sợ bị kẹp ở giữa, không giải thích được hay sao?”. Được copy tại ++ TRUMtruy en. n et ++
Lúc trước Thư Đồng Dĩ thẳng hàng (như mình đã nói, mình không hiểu cụm này:<) cát xê đóng phim liên hệ đạo diễn đoàn phim rồi lên máy bay đến tiến tổ, vừa nhìn là biết không cùng Ôn Thụ Thần chào hỏi qua.
Mà lần trước, anh trực tiếp lấy lại vai diễn từ trên tay Thư Đồng Dĩ, Hạ Thanh Trì rất tò mò, Ôn Thụ Thần xử lý được việc này như thế nào.
Hạ Thanh Trì cũng biết lung tung suy đoán quan hệ của người khác là rất không lễ phép, bổ sung một chút: “Dù sao cô ấy cũng là bạn của anh.”
“Nữ chính bộ phim này vốn dĩ chính là thuộc về em.”
Nói bóng gió, là không cần giải thích.
Hạ Thanh Trì rũ mi xuống, uống ngụm trà.
Ôn Thụ Thần suy nghĩ một chút, bình tĩnh đánh giá sườn mặt tinh xảo của nữ nhân, thanh âm ôn nhuận trầm thấp mở miệng nói: “Hôm nay có phải em làm mất vòng tay không?”
Hạ Thanh Trì đột nhiên nâng đầu lên, bên trong đôi mắt có chút ngoài ý muốn.
Ôn Thụ Thần từ túi quần, lấy ra sợi dây đỏ, mặt trên còn treo chuỗi Phật châu đỏ.
“Trợ lý của Thư Đồng Dĩ nhặt được ở phòng trang điểm, lần sau đừng làm mất nữa.” Trên khuôn mặt anh lộ ra thần sắc ôn nhu, không trách cô giữ đồ không cẩn thận, tạm dừng vài giây, ngữ điệu mang theo dụ dỗ không cho cự tuyệt, nói: “Đưa tay ra.”
Hạ Thanh Trì không tự chủ được mà nghe lời, nâng cánh tay mảnh khảnh lên, đôi môi nhẹ động: “Thư Đồng Dĩ bảo anh như vậy à?”
Ôn Thụ Thần nhấc mí mắt lên nhìn cô, động tác của anh không dừng lại, đeo vòng tay màu đỏ lên cổ tay trắng trẻo của cô, mà tâm tình của Hạ Thanh Trì có hơi khó tả, vòng đi vòng lại nửa ngày, sợi dây lại về tới tay cô.
“Lần sau, đừng lại để người ta nhặt được.” Lòng bàn tay anh như có như không lướt qua giữa cổ tay cô, lưu lại nhiệt độ rất nhạt.
Tình hình là không có chứng cứ tuyệt đối để chất vấn đối phương(phía Thư Đồng Dĩ).
Tính cách Hạ Thanh Trì không cho phép cô có thói quen cáo trạng ở sau lưng người khác. Ngẩn ngơ trong chốc lát, rút lại cổ tay bị anh đụng vào mà nóng lên của mình, rất nhanh bình tĩnh trở lại rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Môi mỏng Ôn Thụ Thần phác hoạ ý cười khó giấu tâm tình tối nay, thời gian đã không còn sớm, nhưng vẫn ở trong phòng khách sạn của Hạ Thanh Trì, cho dù hai người không có chuyện gì để nói, lẳng lặng nhìn như vậy cũng sẽ không phiền chán.
Thậm chí là, làm cho Hạ Thanh Trì có chút hoài nghi,có phải anh lại không bình thường hay không?
Dù sao hành động của Ôn Thụ Thần tối nay, làm cô có một cái nhìn đột phá khác đối với phong độ thân sĩ của anh.
“Anh…… Có phải nên đi rồi không?” Hạ Thanh Trì bắt đầu đuổi khách.
Nếu không để anh đi.
Cảm giác, cái người đàn ông này còn có thể ở đây cả đêm.
Ôn Thụ Thần nhìn thời gian trên đồng hồ, đêm khuya 11 giờ rưỡi, ở lại thì cũng kỳ cục.
Anh cầm lấy áo khoác tây trang chưa mặc, đặt ở chỗ cánh tay, định cáo từ.
Hạ Thanh Trì đứng dậy tiễn, hai người mới vừa đi đến chỗ huyền quan, còn chưa mở cửa, cô nâng đầu lên nhìn đồng hồ, vừa lúc nam nhân tuấn mỹ gần trong gang tấc cũng cúi đầu, tầm mắt thẳng tắp đối diện nhau.
Dưới ánh đèn, ánh mắt trầm tĩnh của Ôn Thụ Thần dừng ở trên mặt cô, dừng lại một lát, tiếng hít thở nhẹ nhàng: “Mỗi chữ mỗi lời tôi nói tối nay đều là sự thật.”
Hạ Thanh Trì có thể rõ ràng nghe thấy hô hấp của anh, bản thân lại gần như không học được cách hít thở.
Không biết nên làm như thế nào để ứng phó với những lời này, cả tối nay dường như đều bị việc anh đột nhiên thổ lộ tâm ý, quấy rầy hoàn toàn.
Mỗi khi khẩn trương, cô thường không ngừng chớp lông mi, hắng giọng nói: “Tôi phải nghĩ lại.”
“Được.” Ôn Thụ Thần cũng không ép cô gật đầu cùng mình ở bên nhau ngay tại chỗ.
Anh cho Hạ Thanh Trì đủ thời gian suy nghĩ, trong nụ cười ôn hòa mang theo sự bao dung tự nhiên của nam nhân: “Nếu em nghĩ kỹ rồi, chỉ cần nói cho tôi một tiếng, là được.”
Hạ Thanh Trì không hé răng, gò má càng cảm thấy nóng hơn.
Ôn Thụ Thần nói đến đó mới dừng, lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, phá vỡ bầu không khí giữa hai người.
Nghe âm thanh, là nữ diễn viên gọi là Tiểu Trúc kia ở đoàn phim: “Nữ chính đại nhân, cậu đang nghỉ ngơi à?”
Hạ Thanh Trì theo bản năng nhìn xem cửa đã khóa trái chưa, kinh hồn táng đảm sợ đối phương đẩy cửa vào, cô lại nhìn mắt Ôn Thụ Thần, ngữ khí mất tự nhiên mà hỏi bên ngoài: “Có việc gì sao?”
“Tôi mang một phần bữa ăn khuya tình yêu cho nữ chính đại nhân đây, ăn không?”
Hạ Thanh Trì biết rõ cô gái Tiểu Trúc này có tính hay bát quái, chỉ sợ tiện thể mang theo bữa ăn khuya là giả, muốn cùng cô buôn chuyện ở tiệc rượu hôm nay mới là thật, nếu cô mà mở cửa để người vào được, e là chỉ có thể giấu Ôn Thụ Thần ở trong phòng ngủ qua đêm nay.
Cô làm bộ đã ngủ, nói: “Tôi không có thói quen ăn khuya, cảm ơn nha.”
Ngoài cửa Tiểu Trúc nói hai câu, rồi mang theo bữa ăn khuya rời đi.
Cho đến khi trên hành lang không còn nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Thanh Trì mới thở ra, đôi mắt nhẹ nâng nhìn về phía nam nhân bên cạnh: “Nghe động tĩnh thì có vẻ người của đoàn phim ở tiệc rượu tan cuộc đã trở lại, anh chờ một lát rồi hẵng đi, nếu không thì sẽ bị bắt gặp.”
Đáy mắt Ôn Thụ Thần có ý cười, hơi hơi cúi đầu, cố ý ghé vào lỗ tai cô rồi nói: “Nữ chính đại nhân?”
Hạ Thanh Trì chớp chớp mắt, bỗng dưng xấu hổ ho khan vài tiếng: “Đều là đoàn phim gọi bậy.”
Ôn Thụ Thần lại cảm thấy cách xưng hô này rất thú vị, lặp lại bốn chữ này ở giữa môi mỏng.
“Anh mà cứ như vậy, tôi sẽ phải gọi anh là……” Hạ Thanh Trì nhìn anh cười thật đáng ghét, tính khí nổi lên.
“Hửm?” Ôn Thụ Thần yên lặng nghe tiếp.
Hạ Thanh Trì cái này xưng hô cũng là từ đoàn phim bát quái nghe tới, một chữ không kém: “Đầu tư ba ba.”
Ôn Thụ Thần thần sắc nghiêm trang mà nhắc nhở cô chú ý dùng từ: “Tôi không phải ba của em.”
Sau đó, bàn tay thon dài của anh mở cửa phòng ra, cất bước đi ra ngoài trước, nhẹ nhàng nhàn nhạt ném một câu cho nữ nhân phía sau, cũng bất chấp vẻ mặt của cô: “Tôi muốn làm chồng của em.”
……
【 Tôi muốn làm chồng của em ――】
Mấy chữ này cũng truyền tới trên hành lang an tĩnh, Thư Đồng Dĩ đứng cách đó không xa, nghe được càng rõ ràng hơn một vạn lần so với Hạ Thanh Trì.
Trên khuôn mặt mỹ nhân của cô không có biểu cảm gì, nhìn Ôn Thụ Thần không nhanh không chậm mà đi ra từ phòng cách vách, sơ mi trắng quần đen đơn giản, trang phục trên người sạch sẽ vô cùng, là mới thay qua.
Không phải bộ tây trang kia ở tiệc rượu tối nay.
* Ihihihihi lêu lêu lêu.