Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 12



Editor: littlesunflower05

Tuy rằng mắt nhìn không rõ cảnh tượng phòng bao cách vách lắm, nhưng Hạ Thanh Trì vẫn nghe ra tiếng nói của đạo diễn Quách, sau khi vào cửa, hàn huyên vài câu, liền cùng một âm thanh xa lạ khác của phụ nữ đang đàm luận về chuyện bộ phim.

Cô ngoài ý muốn nhìn về phía Ôn Thụ Thần đang bình thản ung dung, trong lời nói ở phòng cách vách để lộ ra một tin tức rất quan trọng, chính là nhà tư bản không chuẩn bị đổi nữ chính.

Cho nên Quách đạo đau đầu vạn phần mà cùng người đại diện của Thư Ảnh Hậu một lần nữa thương nghị, hai bên ngẫu nhiên thấp giọng vài câu, có thể thấy được, đối với bối cảnh của nhà tư bản này, cực kỳ giữ kín như bưng, không dám tùy tiện đắc tội.

Hạ Thanh Trì tầm mắt lại nhìn về phía tấm bình phong khắc hoa gỗ lim kia, trong đầu một mảnh hoảng hốt.

Mà Ôn Thụ Thần pha trà xong, để nguội một chút, ngón tay thon dài lãnh bạch bưng chén trà, đưa cho cô.

“Không nóng.” Ngữ điệu trầm xuống ép tới cực thấp, cách vách không nghe thấy.

Hạ Thanh Trì nghiêng người nhận lấy, cùng anh ngồi trên cùng ghế sô pha, khoảng cách dường như gần lại một chút.

Cô hơi hơi há mồm muốn nói cái gì đó, Ôn Thụ Thần hình như đều biết, trầm giọng nói chuyện: “Đợi lát nữa tôi để Quách đạo qua đây nhận lỗi với em.”

Những lời này của anh, đã chính miệng thừa nhận mình chính là người đầu tư tân nhiệm của bộ phim này.

Giờ phút này tâm tình của Hạ Thanh Trì thực sự phức tạp, lập tức nhận ân tình lớn như vậy, không phải đưa một kiện áo sơ mi là có thể trả hết.

Cô cúi đầu uống một ngụm trà nóng trước, bình tĩnh một chút mới lên tiếng: “Không cần, Quách đạo muốn chọn ảnh hậu cũng không sai, nếu là người khác, cũng sẽ chọn như vậy.”

Ôn Thụ Thần lẳng lặng nhìn cô, thần sắc dịu dàng lại thong dong điềm tĩnh, giống như ấn tượng mà anh vẫn luôn cho cô thấy.

Giờ phút này, nụ cười càng giống như là cho người ta một loại ám chỉ khác: Anh sẽ không chọn ảnh hậu.

Hạ Thanh Trì tiếp tục uống trà, che giấu một tia hơi không được tự nhiên, dư quang khóe mắt thoáng nhìn ra sau tấm bình phong, có một mạt mép váy màu ngọc trai trắng, giống như dòng nước êm dịu tiềm tàng ở chỗ góc tối sâu thẳm.

Cô dừng một chút, mới phát hiện phòng bao bên cạnh còn có một vị nữ nhân khác an tĩnh đến mức dường như vô hình.

Chuyện bộ phim chỉ có Quách đạo cùng người đại diện bàn lại.

Mà vị Thư ảnh hậu ở đây, toàn bộ quá trình nửa chữ cũng không nói.

Hạ Thanh Trì tầm mắt dừng ở mép váy kia trong nháy mắt, lại nhìn về phía áo sơmi của Ôn Thụ Thần.

Không hiểu tại sao, hương trà trong miệng cũng không còn thơm. ( á à ghen nhá)

Phòng bao bên cạnh nói chuyện xong liền lần lượt rời đi, Quách đạo lúc ra cửa cố ý dừng lại, bình phong chặn tầm mắt, chỉ biết đại nhân vật ở cách vách, thấy anh không nói bất kì điều gì, đành phải đưa Thư Ảnh Hậu rời đi trước.

Trong phòng bao ngược lại rất an tĩnh, không có người ngoài.

Hạ Thanh Trì một ngụm buồn bực uống hết chén trà, cả người lại trở nên không còn được tự nhiên như trước mà ở chung với Ôn Thụ Thần, giọng điệu cũng lễ phép: “Ngài Ôn, tôi thiếu ngài ân tình lớn như vậy, đưa một kiện áo sơmi tới quá nhỏ bé tầm thường, không có ý nghĩa, sau tôi sẽ làm cho ngài mười cái…… Một trăm cái áo sơ mi cũng được.”

Chừng nào ân tình còn trì hoãn một ngày chưa trả, quan hệ giữa hai người cũng liền càng thêm dây dưa không rõ.

Cô thậm chí nghĩ, nếu không làm áo sơmi, cô đưa tiền cũng được.

Ôn Thụ Thần ngẫu nhiên dùng nước làm ẩm họng, tiếng nói khó chịu nghe không còn khàn khàn như trước nữa, cười như không cười mà nhắc nhở: “Em gọi tôi là gì?”

Hạ Thanh Trì nợ ân tình của anh, mặc dù không muốn gọi, cũng không có cớ để cự tuyệt.

Cô im lặng một hồi, âm thanh mềm mại nguyên bản mang theo chút câu nệ, môi đỏ tràn ra hai chữ: “Thụ Thần.”

Đập một số tiền lớn để đổi lấy âm thanh “Thụ thần” này, thật là mỗi chữ đáng giá ngàn vàng.

Ôn Thụ Thần cũng quen tính kế người khác, thấy trong lòng cô đang không tự tin(?), tiếp theo nhắc tới: “Hình như là em kéo đen( block) tôi.”

“……” Hạ Thanh Trì.

Cô xóa bỏ phương thức liên lạc của người ta xong lại còn block, đã rất xấu hổ rồi.

Ôn Thụ Thần lại còn cố tình giáp mặt nói ra, một chút đường sống để người ta giả ngu cũng không cho: “Add tôi lại một lần nữa có được không?”

Hạ Thanh Trì tầm mắt phóng xuống thấp, dừng ở trên chén trà đang tự hỏi.

Cô nhịn không được mà nghĩ, dường như cả một đêm mình đều bị Ôn Thụ Thần dụ dỗ, không chút sức lực chống cự. Mà nam nhân này bất động thanh sắc cùng cô ái muội mập mờ như vậy, ngay cả vai nữ chính của bộ phim cũng một lần nữa cho cô, sẽ không sợ Thư Ảnh Hậu bên kia không tiện giải thích sao?

Hạ Thanh Trì không đọc được tâm tư của Ôn Thụ Thần, cố ý thử cự tuyệt: “Nếu tôi nói là không được thì sao?”

Cô muốn nhìn một chút, anh sẽ phản ứng như thế nào.

Kết quả nam nhân khí định thần nhàn mà pha thêm cho cô một chén trà, nói: “Quách đạo hẳn là còn chưa đi xa, tôi gọi ông ta trở về nhận lỗi với em.”

“……” Hạ Thanh Trì.

Trước đó cô cũng cố ý không muốn chính thức chạm mặt Quách đạo,dù sao có nghe đồn chỗ dựa của vị Thư ảnh hậu kia là Ôn Thụ Thần, mà cô lại đang ngầm cùng Ôn Thụ Thần tiếp xúc, lại một lần nữa lấy vai nữ chính về.

Nếu như bị đạo diễn của đoàn làm phim nhìn thấy, e rằng mối quan hệ sẽ bị đồn thổi lung tung rối loạn.

Hạ Thanh Trì nhận thua, giao điện thoại ra.

Ôn Thụ Thần rất tự nhiên mà nhận lấy, lưu lại phương thức liên lạc trong sổ địa chỉ(*) của cô.

(*) Sổ địa chỉ- Address Book: là danh bạ điện thoại í ạ.

Hạ Thanh Trì một bên trông mong nhìn, mở miệng nhẹ hỏi: “Anh làm như vậy, sẽ không sợ chọc giận cô ấy à?”

Cái “Cô ấy” này, nếu chỉ dùng thanh âm để hình dung, thì không dễ xác định cảm xúc.

Ôn Thụ Thần thần sắc chuyên chú chỉnh sửa thông tin, lúc đưa điện thoại di động cho cô, mới thấp giọng hỏi: “Cô ấy nào?”

Hạ Thanh Trì lại không tiện chỉ tên nói họ vị Thư ảnh hậu này lúc trước nói không lấy cát xê, để tới đoạt vai nữ chính của cô, hiện tại anh tham gia giúp tôi cướp về, có phải sẽ đắc tội vị mỹ nhân tư thái thanh ngạo này hay không?

Đầu ngón tay trắng nõn nắm chặt di động, lông mi tinh mịn rũ xuống, tầm mắt đảo qua.

Trên giao diện sổ địa chỉ, Ôn Thụ Thần lưu số điện thoại riêng của anh, còn rành mạch ghi email, tài khoản xã giao và sinh nhật, thậm chí là cả địa chỉ gia đình.

Ở ghi chú dưới cùng, anh soạn mấy chữ là: 【 độc thân chưa lập gia đình 】

Hạ Thanh Trì trong đầu đều bị sáu chữ này chiếm cứ.

“Em nói ‘cô ấy’ nào?” Ôn Thụ Thần miệng lưỡi bình thản tự nhiên, hỏi lại một lần nữa.

Hạ Thanh Trì ngẩng đầu nhìn về phía anh, không đầu không đuôi cứ như vậy hỏi anh: “Anh không có bạn gái sao?”

Ôn Thụ Thần đột nhiên cười: “Không có.”

Hạ Thanh Trì cũng không hỏi anh cười cái gì, càng quan tâm một việc khác: “Tình nhân cũng không có á?”

Nghe được cô hỏi vậy, độ cong môi mỏng của Ôn Thụ Thần càng sâu hơn: “Có phải em cho rằng tôi nuôi rất nhiều nữ nhân bên ngoài hay không?”

Hạ Thanh Trì không dám gật đầu, bởi vì cô chính là nghĩ như vậy đấy!

“Tôi không nuôi nữ nhân, cũng không biết làm thế nào cùng nữ nhân ở chung.” Ôn Thụ Thần không nhanh không chậm chứng minh mình trong sạch, chưa xong, lại bổ sung một câu: “Nếu có đắc tội ở đâu, Thanh Trì, còn mong em chỉ giáo nhiều hơn.”

Ngực Hạ Thanh Trì bị ngàn vạn loại cảm xúc xoay quanh, chỉ cảm thấy nam nhân Ôn Thụ Thần này, không chỉ đẹp trai, ngay cả lời nói cũng xinh đẹp như vậy.

Cái gì mà không nuôi nữ nhân.

Có đắc tội cô ở đâu, mong chỉ giáo nhiều hơn——

Từng câu từng chữ, đều nói đến những cái phụ nữ để ý nhất.

Hạ Thanh Trì cho rằng anh thật sự khiêm tốn quá độ, nam nhân hiểu lòng nữ nhân nhất, sao lại không biết cùng nữ nhân ở chung?

Hai người ở phòng bao uống trà xong, hai mươi phút sau mới rời đi.

Hạ Thanh Trì bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, đầu óc cũng thanh tỉnh vài phần, khống chế không tiếp tục đỏ mặt nữa.

Trước khi lên xe, cô phát hiện Ôn Thụ Thần vẫn luôn hắng giọng, hỏi: “Họng anh không thoải mái à?”

“Viêm họng cấp tính, qua hai ngày sẽ ổn.”

“Khó trách đêm nay giọng anh vẫn luôn khàn khàn.” Hạ Thanh Trì còn tưởng rằng anh cố ý đè thấp tiếng để cùng mình nói chuyện.

Ôn Thụ Thần định đưa cô về nhà, cũng mượn ba tiếng của cô xong rồi.

Hạ Thanh Trì không lên xe, để anh chờ một chút.

Cô từ trong túi lấy ra tiền lẻ, chạy tới tiệm thuốc phía trước cách đó không xa, dáng người đỏ bừng biến mất dưới màn đêm.

Vài phút trôi qua, lại thở hổn hển chạy về, nhét túi đồ trong tay vào trong lòng ngực nam nhân: “Giọng nói không thoải mái thì ngậm vài viên kẹo trị đau họng là ổn rồi, anh đừng uống nước trà thủy làm ẩm họng nữa.”

Ôn Thụ Thần cúi đầu, bất động thanh sắc mà nhìn chăm chú khuôn mặt ửng đỏ đang thở dốc của cô.

Hai người cách nhau khoảng một bước, gió lạnh thổi tới, ở giữa cũng có thể rõ ràng nghe thấy hơi thở của nhau.

Hạ Thanh Trì rời tầm mắt trước, gương mặt càng bị gió thổi càng nóng.

Cô không đối mặt với Ôn Thụ Thần nữa, bởi vì ý thức được đêm nay hai người đã vượt qua quan hệ bình thường.

Nhưng nếu bây giờ Hạ Thanh Trì quay mắt lại, thì lập tức sẽ thấy trong đôi mắt thâm thúy của Ôn Thụ Thần, xuất hiện một tia xao động rõ ràng.

Nhưng cô không làm vậy, thẳng đến khi Ôn Thụ Thần mở hộp kẹo ngậm ra, ngón tay thon dài cầm lấy một viên để vào giữa môi mỏng.

Sau đó, cũng cầm một viên, chia sẻ với cô: “Ăn không?”

Họng Hạ Thanh Trì lại không đau, nhưng cũng ăn cùng anh.

Hương vị ngọt ngào lại mát lạnh lan tỏa giữa môi răng, cô không ngờ sẽ có ngày, cùng một nam nhân quen biết không đến hai mươi ngày, đứng trên đường phố phồn hoa nhộn nhịp này, chia sẻ với nhau hộp kẹo.

Loại cảm thụ này chưa từng xuất hiện trong 23 năm qua.

Ôn Thụ Thần ngữ điệu trầm thấp, đánh vỡ không khí bình tĩnh giữa hai người: “Con gái ở bên ngoài quá muộn không an toàn, tôi đưa em về nhà.”

Mặc dù đã cùng anh ở một chỗ cả buổi tối, nhưng quá 10 giờ cũng không an toàn.

Hạ Thanh Trì thật vất vả mới tĩnh tâm được, bây giờ lại bắt đầu mất kiểm soát.

……

Ngày hôm sau, sau khi Quách đạo bên kia quyết định không đổi nữ chính, liền liên hệ đoàn đội của Lê Linh, một lần nữa để Hạ Thanh Trì tiến tổ.

Lần này Lê Linh không vội vã đưa người vào đoàn phim, mà là một lần nữa định ra một phần hợp đồng mới, thêm mấy cái hiệp nghị vào, đồng ý ký, mới dẫn người tiến tổ.

Hạ Thanh Trì đối với việc này cũng đồng ý, nếu không định ra hiệp nghị một lần nữa, đợi đến khi lại có một ảnh hậu nào đấy không lấy cát xê, tới đoạt vai diễn của cô, vậy không phải là lại toi công bận việc ư.

Quách đạo nói muốn suy xét hai ngày, cái này làm cho Hạ Thanh Trì cũng có hai ngày nghỉ.

Theo lời của Lê Linh, cáo già này chẳng qua là cố làm ra vẻ một phen, chứ phần hợp đồng này vẫn là phải ký.

Cho nên cũng không cần lo lắng gì, coi như là đoàn phim tạm nghỉ.

Hai ngày này, Hạ Thanh Trì cũng không gặp Ôn Thụ Thần.

Hai người add Wechat lại, ngẫu nhiên cô sẽ lướt thấy bài post trên vòng bạn bè mà anh đăng, không phải ở công ty thì chính là khách sạn.

( Mấy cái vòng bạn bè hay cái gì đấy liên quan đến Weibo Wechat là mình không rõ đâu nhé, nên nếu chương nào có mấy cái này, sai ở đâu thì các bạn cmt sửa giùm mình nha:<)

Nhà cũ của anh ở ngay Giang Thành, nhưng anh lại không ở nhà cũ.

Hạ Thanh Trì nghĩ thầm, chẳng lẽ là trụ ở khách sạn thì có thể thường xuyên đổi chỗ ở, không dễ dàng điều tra rõ hành trình?

Mặc dù tò mò, Hạ Thanh Trì nghẹn ở trong lòng cũng không đi hỏi.

Trong nháy mắt, hai ngày qua đi.

Quách đạo bên kia đúng như Lê Linh đoán, vẫn là một lần nữa ký hợp đồng.

Hạ Thanh Trì đêm đó ở nhà thu thập hành lý, chuẩn bị ngày mai tiến tổ đóng phim.

Sửa soạn suốt hai tiếng, cuối cùng mệt rồi ngồi xếp bằng dưới đất……

Nhìn hai cái vali lớn nhét đầy đồ ăn, Hạ Thanh Trì lấy điện thoại ra, tìm một góc đẹp để chụp ảnh, lại phát trong vòng bạn bè ——

Một cái ảnh chụp, một câu: [ ngày mai tiến tổ chính thức kinh doanh. ]

Đây là lần đầu cô đóng phim, tâm tình hưng phấn.

Dưới vòng bạn bè, Hạ Thanh Trì nhìn thấy tra cha của mình, bình luận một cái emoji khinh bỉ: “Chuỗi quỹ tài chính của đoàn phim này còn chưa cạn à?”

“……”

Hạ Thanh Trì không chút nào giữ lại tình cha con mà đáp trả: “Ba, cho dù ba phá sản, đoàn phim này cũng không có khả năng cạn tài chính.”

Hạ ba ba tức giận đến nhếch râu lên: “Nói hươu nói vượn!”

Ai muốn phá sản!

Hạ Thanh Trì môi đỏ cong lên, đột nhiên đầu ngón tay dừng lại, nhìn thấy người nào đó thả một like cho cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv