Tiêu Thiên Diệu thuộc phái hành động, chuyện hắn đồng ý nhất định sẽ làm được. Vấn đề của Mông gia đối với Tiêu Thiên Diệu, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Hai ngày sau, Lâm Sơ Cửu nhận được tin tức: Khi ba huynh đệ Mông gia ra ngoài thì gặp phải phục kích. Mông Thời trúng một kiếm trên người, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không mất mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể rời giường. Mông gia nhị gia và Mông gia tam gia thì bị ngã gãy chân trong lúc hỗn loạn, sau khi thái y chẩn bệnh, khẳng định sẽ không bị tàn phế, nhưng cần phải dưỡng thương ba tháng.
Không cần phải nói cũng biết, đó tất nhiên là bút tích của Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu đặc biệt nói không nên lời nhìn hắn, "Ngươi không thể nhẹ nhàng hơn một chút hay sao?" Thủ đoạn tàn bạo như vậy, lỡ may khiến người tàn phế thì sao?
"Không phải không việc gì hay sao?" Nhẹ nhàng một chút thì hoàng thượng sẽ tin rằng hắn đang trả thù Trấn Quốc Công phủ?
Không sai, Tiêu Thiên Diệu căn bản không che giấu ý định của mình, chỉ cần hoàng thượng điều tra một chút sẽ biết do hắn động tay.
Hành động này cũng xem như đưa ra cho hoàng thượng một lời cảnh cáo, tránh cho hoàng thượng thật sự cho rằng hắn bị tàn phế, vội vàng quét sạch tâm phúc của hắn.
Hắn có thể chịu đựng chuyện hoàng thượng nhốt người của hắn, nhưng lại không thể tiếp nhận chuyện hoàng thượng chém giết tâm phúc của hắn. Hoàng thượng dám giết tâm phúc của hắn, hắn sẽ quấy rối khiến hoàng thành không được bình yên.
Sau khi hoàng thượng nhận được tin tức xảy ra với ba huynh đệ Mông gia, tức giận đến nỗi đập nát nghiêng mực trên bàn, "Tiêu Thiên Diệu...... thật to gan, dám hành hung giết người ở trong kinh thành. Hắn đặt trẫm ở chỗ nào?"
"Hoàng thượng bớt giận, chuyện này vẫn chưa xác định được, chưa chắc đó là việc làm của Tiêu Vương." Lâm tướng căng da đầu mở miệng.
Không còn cách nào khác, cho dù là người bị thương hay người hành hung, đều liên quan tới nhà bọn họ. Ông ta muốn thoát khỏi nó, phải tuỳ thuộc vào hoàng thượng vui hay không vui.
"Không phải hắn thì là ai, trong toàn bộ Đông Văn, ai dám hành hung ở dưới chân thiên tử, không muốn sống nữa sao?" Hoàng thượng rất có tự tin về vấn đề này, Đông Văn dưới sự thống trị của hắn, mặc dù không đến mức không có kẻ bắt cóc, lưu manh, nhưng dưới chân hoàng thành thật sự không có người nào dám gây chuyện.
Như để chứng minh lời hoàng đế vừa nói, thủ lĩnh mật thám Đông Văn cầu kiến, trình lên tin tức bọn họ tra được, "Hung thủ là ẩn vệ của Tiêu Vương, đối phương không hề có ý che giấu tung tích."
Hiển nhiên, Tiêu Thiên Diệu không chỉ làm được, còn sáng lạn nói với hoàng thượng, việc này là do hắn làm, hắn căn bản không sợ hoàng thượng tìm hắn phiền toái.
"Quả nhiên là hắn, ở Đông Văn cũng chỉ có hắn, dám không để trẫm vào trong mắt." Vừa rồi rất tức giận, lúc này khẳng định đó là việc làm của Tiêu Thiên Diệu, hoàng thượng ngược lại không còn tức giận nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Thiên Diệu quay lưng với hắn, hắn sớm đã quen. Nếu không phải Tiêu Thiên Diệu khiêu khích uy quyền của hắn lần nữa, hắn sẽ không tìm mọi cách, muốn giết chết Tiêu Thiên Diệu.
Thủ lĩnh mật thám không dám hé răng, quỳ một gối dưới mặt đất, chờ hoàng thượng hạ lệnh, kết quả chờ đợi thật lâu, chỉ chờ được một câu: "Theo dõi Tiêu Vương phủ, nhất cử nhất động của Tiêu Vương, trẫm đều phải biết."
Thủ lĩnh mật thám gần như bật khóc khi nghe được lời này. Đừng nói theo dõi Tiêu Vương, ngay cả hành động của Tiêu Vương phủ, hắn chưa chắc có thể theo dõi.
Nhưng, những lời này hắn lại không thể nói với hoàng thượng, chỉ có thể căng da đầu nhận lệnh.
Sau khi thủ lĩnh mật thám lui xuống, Lâm tướng cũng không dám hé răng, thành thật quỳ gối nơi đó thỉnh tội.
Mặc dù ông ta không thân cận với Tiêu Vương, nhưng dù thế nào thì Tiêu Thiên Diệu vẫn là con rể ông ta, lỡ may hoàng thượng nghĩ nhiều thì phải làm sao bây giờ?
Hoàng thượng thật sự rất tức giận, nhưng thấy bộ dáng Lâm tướng thảm hại đáng thương, nghĩ rằng những năm gần đây Lâm tướng rất trung thành, vì thế không so đo với ông ta, "Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Lâm tướng biết bản thân mình đã qua được ải, dùng tư thế cực kỳ khoa trương phủ phục trên mặt đất, nặng nề vái vang đầu, thể hiện sự kích động của mình.
Hoàng khượng co giật khoé miệng, nhưng thấy Lâm tướng loạng choạng đứng lên, cảm thấy ông ta nhiều tuổi cũng không dễ dàng, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.
Sau khi Lâm tướng đứng lên, không dám nói điều gì để tỏ lòng trung thành, chỉ nói thẳng chính sự: "Hoàng thượng, với tình huống hiện tại, ba nhi tử Mông gia đều không thể lãnh binh, cần phải chọn ra một chủ soái lần nữa."
"Uy Viễn Hầu Từ Đạt." Trong lòng hoàng thượng sớm có phương án đề phòng. Nói cách khác, trong lòng hoàng thượng cũng biết, hắn ra lệnh cho Mông Thời làm chủ soái, Tiêu Thiên Diệu nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Lâm tướng biết đó là ai, vội vàng nói: "Hoàng thượng anh minh. Từ gia nhiều đời có công, Từ Hậu Canh càng là kiêu dũng thiện chiến. Có Từ Hậu lãnh binh, Bắc Lịch không đáng sợ nữa."
Hoàng thượng cũng rất vừa lòng với quyết định của mình, "Từ Đạt đã từng giao thủ với quân Bắc Lịch, thắng bại là năm mươi năm mươi, trẫm tin tưởng hắn có thể đảm nhiệm trọng trách."
Lần này hoàng thượng chọn lựa chủ soái, thật sự không trộn lẫn tình cảm cá nhân, Tiêu Thiên Diệu nhận được tin tức cũng rất vừa lòng, "Từ Hậu làm người ngay thẳng, hắn lãnh binh không cần lo lắng."
"Từ Đạt người này quang minh lỗi lạc, đúng thật sẽ không cố ý nhằm vào người chúng ta, nhưng khó đảm bảo hoàng thượng sẽ không hạ độc thủ." Tô Trà theo thói quen an bài cẩn thận chu đáo, cũng đưa ra tình huống xấu nhất.
"Là ai cũng đều giống nhau." Trừ phi chính hắn làm chủ soái. Nếu không, bất luận là người nào, đều phải nghe theo lệnh hoàng thượng, đều phải dùng người của hắn lót đường.
Lưu Bạch vẫn còn tức giận trong lòng, vì thế hôm nay không hề hé răng, tránh cho lời vừa ra khỏi miệng lại khiến Tiêu Thiên Diệu không vui.
Không có Lưu Bạch thêm phiền, hiệu suất làm việc của Tô Trà và Tiêu Thiên Diệu càng cao, hai người đang thương lượng phải làm như thế nào mới có thể ép hoàng thượng thả người, để hắn quay lại chức vụ ban đầu, cùng đại quân đi tới tiền tuyến.
Có những tướng lãnh trung tầng ở đó, bọn họ sẽ không cần lo lắng vấn đề sinh tử của 30 vạn nhân mã.
Nhưng, muốn hoàng thượng thả người, còn muốn khôi phục nguyên chức quan cho bọn họ, không phải là chuyện dễ dàng. Hoàng thượng sẽ dùng lý do bản thân có bằng chứng trong tay, hạ lệnh bắt lấy bọn họ, đây có thể nói là cách hoàng thượng làm việc.
"Không thể lật lại bản án, vậy hãy kéo tất cả mọi người cùng xuống nước. Tướng quân quanh năm chinh chiến bên ngoài, có mấy người không giả mạo để lĩnh quân công, không phân chia chiến lợi phẩm. Cho dù bọn họ không có, thuộc hạ của bọn họ không có hay sao? Con cái, thân thích bọn họ cũng không có hay sao? Bổn vương không tin, điều tra đến chết cũng không thể điều tra ra chứng cứ bọn họ phạm tội."
Đây là biện pháp tốt nhất, lúc trước Tiêu Thiên Diệu không cần, đó là bởi vì không có chiến sự, cho dù toàn bộ hệ thống võ tướng đều rối loạn, hoàng thượng cũng có thời gian chậm rãi sắp xếp người mình vào, căn bản không ảnh hưởng tới đại cục, còn có thể giúp hoàng thượng loại bỏ cái u ác tính trong quân
Nhưng bây giờ thì khác, trận chiến Bắc Lịch và Đông Văn muốn đánh cũng phải mất một hai năm, và trong khoảng thời gian này, cho dù là Nam Man hay là Tây Võ đều như hổ rình mồi một bên, chỉ cần Đông Văn xảy ra loạn lạc, hai nước này chắc chắn nhân cơ hội đánh cướp.
Tô Trà nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói vậy, trước mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống: "Trong thời gian ngắn như vậy, chúng ta căn bản không thể thu thập được nhiều chứng cứ như vậy, người của chúng ta có hạn."
Dù thế lực trên tay bọn họ lớn bao nhiêu, cũng không thể nào chống lại bộ máy của một quốc gia. Hoàng thượng có thể điều động toàn bộ lực lượng Đông Văn, không phải chịu khống chế, thậm chí quang minh chính đại bồi dưỡng mật vụ, nhưng bọn họ không được.
"Người của chúng ta không đủ, tất nhiên có người đủ tay." Tiêu Thiên Diệu biết rõ điều này hơn Tô Trà. Hắn căn bản không nghĩ sẽ tự mình điều tra.
Tô Trà lập tức hiểu ý của Tiêu Thiên Diệu, nói: "Ngươi muốn nói, nhờ Thiên Tàng Các ra tay?"
Nếu như Thiên Tàng Các ra tay, vậy thì không có vấn đề gì nữa!