Đại phu nhân cố gắng hết sức khuyên Mông Thời xuất chinh, đó là điều hết sức bình thường.
Phu có vinh quang thê mới có thể quý, mặc dù danh hào Quốc công phu nhân dễ nghe, nhưng Trấn Quốc Công phủ chỉ có hư danh không có thực quyền. Quyền quý ở kinh thành nhiều bao nhiêu, một Quốc công phu nhân chỉ có tước vị thật sự không coi là gì. Thật khó có được cơ hội tốt như vậy, kéo nhà mẹ đẻ mình lên một chút cũng khó, không trách đại phu nhân có tâm tư như thế. Nhưng......
Mông lão phu nhân không thể tiếp thu!
Đại phu nhân muốn phú quý và quyền thế, muốn dùng mạng nhi tử của bà để tranh!?
Đừng nói Mông lão phu nhân tiếp thu, bà không xé nát đại phu nhân là tốt lắm rồi.
Mông lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn đại phu nhân một cái. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến đại phu nhân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, liên tục lui về phía sau, "Nương... ta... ta nói sai rồi sao?"
"Như thế nào? Không biết mình sai rồi sao? Ngươi không chỉ nói sai, còn mười phần sai." Khi Mông lão phu nhân còn trẻ tuổi, cũng là nhân vật sát phạt quyết đoán, chỉ vì bây giờ lớn tuổi nên thu liễm lại. Ngày thường nhìn qua là người thân thiện, một khi nổi cơn thịnh nộ, tuyệt đối không phải là chuyện mà đại phu nhân có thể chịu được.
Trong lòng đại phu nhân sớm đã khiếp sợ, nhưng vẫn không nỡ bỏ qua cơ hội lần này, kiên quyết nói: "Nương, ta sai ở đâu? Đây... đây là ý chỉ của thánh thượng. Thánh thượng muốn trọng dụng lão gia, chuyện này chẳng phải đáng để vui mừng hay sao?"
"Đừng nói dễ nghe như thế, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, lão bà ta biết rõ." Mông lão phu nhân không quan tâm vẫn còn có hạ nhân ở đây, trực tiếp khiến đại phu nhân mất mặt, "Nếu ngươi ngại Quốc công phu nhân không xứng với ngươi, hiện tại ngươi có thể lăn về nhà mẹ đẻ. Mông gia ta không giữ tức phụ không tim."
Lời này, không khác gì nói muốn hưu thê, nhưng Trấn Quốc Công Mông Thời lại giống như không nghe thấy, đừng nói mở miệng nói chuyện giúp đại phu nhân, ngay cả ánh mắt hắn cũng không cho nàng.
Đại phu nhân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, thình thịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, không quan tâm xin tha: "Nương, tức phụ sai rồi, tức phụ biết sai rồi, tức phụ không dám nữa."
"Biết sai? Ngươi sai ở đâu?" Mông lão phu nhân cười lạnh, con ngươi vẩn đục sắc bén phát ra ánh sáng lạnh băng, đại phu nhân căn bản không dám đối diện, chỉ nói lung tung: "Tức phụ không dám nói nhiều nữa, cũng không dám hỏi đến chuyện của nam nhân, thỉnh mẫu thân tha cho tức phụ lần này." Vừa nói, mặt mũi lấm lem, đáng thương nói không nên lời, nhưng......
Nhị phu nhân và Tam phu nhân không có ý cầu tình giúp nàng, hai người cúi đầu xem như không thấy.
Bộ dáng của đại phu nhân thật sự khó coi, nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất mặt Mông gia. Dẫu sao cũng là phu thê đã lâu, Mông Thời không nhìn được nữa, tiến lên khuyên: "Nương, nàng ấy chỉ là một nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, thỉnh nương đừng chấp nhặt nàng ấy."
Hắn đã có tôn tử, lúc này hưu thê là không có khả năng.
"Nương, tức phụ biết sai rồi, cầu nương tha thứ cho tức phụ một lần." Đại phu nhân không màng thể diện, không ngừng xin tha.
Lúc này, đại phu nhân vô cùng may mắn, nhi tử và tức phụ của nàng không có ở đây, nếu không sau này nàng còn có mặt mũi nào mà ra dáng trưởng bối ở trước mặt nhi tử, tức phụ.
Mông lão phu nhân cũng không phải thật sự muốn Mông Thời hưu thê, chỉ muốn mượn chuyện này để gõ đại phu nhân mà thôi. Nhìn thấy đại phu nhân thật sự không còn ra dáng nữa, Mông lão phu nhân mới lạnh lùng nói: "Đứng lên đi."
Nhị phu nhân và Tam phu nhân lúc này mới dám bước lên phía trước, nâng đại phu nhân dậy.
Đại phu nhân đứng dậy liền vội vã nói: "Cảm ơn nương."
Mông lão phu nhân không để ý tới nàng, chỉ nói: "Tức phụ lão nhị, lão tam, đỡ đại tẩu các ngươi lui xuống. Sau này, không có việc gì thì đừng xen vào chuyện nhà người khác, nếu như để ta nhìn thấy các ngươi quá nhàn, đặt tâm tư không đúng chỗ, ta sẽ khiến cho các ngươi thiếu cách phân thân."
Mông lão phu nhân không nói rõ ràng, nhưng ý tứ trong đó ba vị phu nhân đều hiểu rõ. Lão phu nhân đang bất mãn về thái độ của các nàng đối với Lâm Sơ Cửu lúc trước, lúc này mới mượn chuyện này để gõ các nàng. Nếu các nàng còn không biết điều, chỉ sợ hậu viện sẽ có thêm mấy người phụ nhân, đến lúc đó chính là thiếu cách phân thân.
Trong lòng ba vị phu nhân đau khổ, sợ Mông lão phu nhân nạp tiểu thiếp cho trượng phu các nàng, đảm bảo các nàng sẽ không ngừng bận rộn, sau này các nàng sẽ không dám nữa.
Đuổi được ba tức phụ ầm ĩ rời đi, Mông lão phu nhân tiếp tục nói tới chuyện thánh chỉ, "Lão đại, mặc dù ngươi không quan tâm tới chính sự, nhưng cũng biết binh mã Bắc Lịch hùng mạnh bao nhiêu. Lần này Bắc Lịch xuất ra 50 vạn binh mã, ngắn ngủn 5 ngày đã đánh hạ ba tòa thành trì, ngươi có tự tin có thể ngăn cản Bắc Lịch tiến công hay không?"
"Nhi tử...... không có!" Hắn thừa nhận bản thân mình vô năng, đòi hỏi dũng khí.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Mông lão phu nhân thở dài nói: "Lão đại, thừa nhận bản thân mình không có năng lực này, không cần phải cảm thấy hổ thẹn. Phóng nhãn toàn bộ Đông Văn, dám nói mình có thể làm được, và người chân chính có thể làm được, tuyệt đối không vượt quá ba người."
Mặc dù có chút tế nhị, nhưng điều này thật sự an ủi, ít nhất Mông Thời nghe được lời này, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, có thể thấy được tươi cười trên mặt.
"Lão nhị, lão tam, các ngươi hiện tại cũng nên hiểu điều này. Không phải nương muốn cản trở tiền đồ các ngươi, mà là có một số việc chúng ta cần phải lượng sức mà làm." Mông lão phu nhân tự biết bản thân mình không sống được bao lâu nữa, đến lúc đó phải giao Mông gia cho huynh đệ bọn họ, vì thế nên mượn cơ hội này dạy con. truyện teen hay
Mông nhị gia và Mông tam gia không còn đắc ý và thoải mái như trước, vẻ mặt buồn rầu nói: "Mẫu thân, vì sao hoàng thượng lại chọn đại ca làm chủ soái?" Người sáng suốt đều nhìn ra được, đại ca nhà bọn họ không có năng lực kia.
Mông lão phu nhân trầm tư một lát, nói: "Nếu ta đoán không sai, việc này chỉ sợ có liên quan tới Tiêu Vương."
"Tiêu Vương?" Ba huynh đệ Mông gia mang vẻ mặt khó hiểu, Mông Thời chủ động hỏi: "Việc này có liên quan gì tới Tiêu Vương? Mặc dù Sơ Cửu gả cho Tiêu Vương, nhưng chúng ta không quen Tiêu Vương."
Thậm chí để tránh nghi ngờ, ngay cả hôn lễ Sơ Cửu, ba vị cữu cữu bọn họ cũng chỉ lộ mặt một chút, thậm chí không tiếp đón Tiêu Vương.
"Dù không thân, nhưng hai nhà chúng ta cũng có quan hệ thông gia." Về chuyện của Lâm Sơ Cửu, Mông lão phu nhân không chỉ bất mãn đối với ba tức phụ, ngay cả ba nhi tử bà cũng cảm thấy bất mãn. Nhưng......
Sau này Sơ Cửu còn phải dựa vào ba vị cữu cữu này. Vì thế, mặc dù Mông lão phu nhân bất mãn hơn nữa, cũng sẽ không để ba nhi tử phát hiện, tránh để lại khúc mắc trong lòng bọn họ.
Mông Thời hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Mẫu thân, có phải hoàng thượng thấy chúng ta có quan hệ thông gia với Tiêu Vương, nên muốn diệt trừ nhà chúng ta hay không?"
"A? Không phải chứ?" Mông nhị gia và Mông tam gia bị dọa sợ, "Hôn sự của Sơ Cửu và Tiêu Vương, không phải do chúng ta đồng ý. Việc này lẽ ra không nên liên lụy tới chúng ta, đúng không?"
Suy đoán này rất có đạo lý, chỉ là......
Ba người này đã quá xem trọng bản thân, chỉ dựa vào bọn họ còn không đáng để hoàng thượng ra tay.
"Các ngươi muốn chạy đi đâu? Các ngươi hoàn toàn không có thực lực cũng không có binh quyền, hoàng thượng dù thế nào cũng sẽ không động tới nhà chúng ta." Công thần chỉ còn lại mấy nhà, nếu hoàng thượng lại giết, đó chính là bất nhân.
"Nếu hoàng thượng không muốn động đến chúng ta, vậy ý của hoàng thượng ở đây là gì?" Mông Thời không tin, hoàng thượng nhìn trúng năng lực của hắn.
Mông lão phu nhân cũng không rõ, chỉ suy đoán nói: "Có lẽ liên quan đến chuyện bàn giao binh mã của Tiêu Vương."
"Ồ......" Mông Thời ngẩn ra, tự giễu nói: "Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng, những thuộc hạ đó của Tiêu Vương, sẽ nghe theo lệnh của ta?"
Hoàng thượng đã quá xem trọng hắn, hắn và Tiêu Vương thật sự không thân......