Tôi thất thần nhìn người đàn ông trước mặt. Chuyện ông vừa làm khiến tôi không thể nào ngờ tới, những gì ông nói dường như đang đẩy tôi đi vào một tối tăm, lạnh lẽo.
Năm dấu tay in hằng trên mặt, nếu cảm giác đau đớn ấy không truyền tới thì có lẽ tôi đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ không bao giờ thành sự thật...
Bố... người chưa từng ôm tôi dù chỉ một lần, chưa bao giờ nắm tay tôi đến trường, cũng chưa bao giờ nói nhiều với tôi đến hai câu... Trong đầu tôi không ngừng hiện lên câu hỏi: 'Tại sao? Tại sao chứ?' nhưng lại không dám nói thành lời.
Mọi người bảo tôi tỉ mỉ lại hiền lành. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu... tôi không tỉ mỉ, cũng không hiền lành như lời mọi người thường nói.
Tôi là một đứa nhát gan nhưng lại cố tỏ ra là mình ổn, đến chuyện nhỏ nhoi như gặp phải một chú chuột cũng khiến tôi sợ đến tim đập thình thịch... và khi đứng trước nhiều người chân tôi sẽ run lên từng đợt.
Tôi sợ. Sợ ánh mắt soi mói của người đời, tôi sợ cái nhìn sắt lẻm của bố, tôi sợ cái la mắng của bà, càng sợ bạn bè xa lánh...
13 năm, tôi luôn sống như một cái máy được lập trình rằng: ' Bạn phải làm như vậy, phải làm thế kia...'
Giả vờ mạnh mẽ rồi khi tổn thương chỉ dám khóc một mình, không dám cho người khác thấy con người chân thật nhất của tôi... tôi luôn sợ mọi sự thay đổi nhưng lại cố tỏ vẻ ta đây rất ngầu thôi. Giả vờ ôn nhu, quan tâm mọi người nhưng thật ra tôi là một người hay cáu gắt và vô tâm. Dù trong lòng có khó chịu đến đâu tôi cũng sẽ cười, rồi nó như trở thành một thói quen...
Điệu cười của tôi ngày càng ôn nhu, ngày càng ấm áp. Anh em trong nhà ai cũng dịu dàng với tôi hơn. Không còn gặp tôi là đánh, là mắng như lúc trước.
Nhưng cũng từ khi chỗ dựa duy nhất của tôi mất đi, tôi đã hiểu được một điều.
Muốn sống trong cái nhà chỉ biết đến tiền tài này thì tôi phải mang lên mình lớp mặt nạ tự nhiên nhất. Tỏ ra đáng thương nhất có thể... đôi khi tôi cũng tự hỏi ' Mình làm vậy để làm gì?'. Rồi một ngày, tôi chợt nhận ra con người sẽ động lòng trắc ẩn với những kẽ đáng thương.... Khi họ cho tôi tiền, tôi sẽ cảm ơn, ngoan ngoãn cười hì hì, rồi tôi sẽ được đưa đi ăn, đi chơi, nhìn ngắm thế giới bên ngoài, nhìn thấy những thứ mà tôi chưa biết đến...
Tôi tên Chân Đồng, Chân trong Cỏ Chân Ngỗng, Đồng trong Đồng Thảo. Đây là tên của hai loài hoa mà bố tôi đã đặt cho tôi.
Khi biết chuyện này tôi đã mừng như điên, tôi nghĩ: 'Ít ra bố còn quan tâm mình'. Nhưng giờ đây chỉ một câu nói đã làm tôi đập tan suy nghĩ đó. Tôi từng ảo tưởng rất nhiều lần, cuộc sống của tôi sẽ có bố, có mẹ ở bên. Bố nắm tay tôi bước đến những nơi mới mẻ trên thế gian này, mẹ sẽ dịu dàng lau mồ hôi đọng trên trán.
Tiếc rằng điều đó là không thể. Mẹ tôi chết... nhưng lại chết cùng người đàn ông khác, chết trong vòng tay của ông ấy... Gia đình tôi đổ vỡ, bọn họ nói mẹ tôi ngoại tình nhưng tôi không tin. Mẹ tôi không phải người như vậy, mẹ tôi yêu bố tôi! Không phải người đàn ông đó!
Tôi cãi lại, rồi nhận về những cái tát và trận đòn roi đau đớn từ nội.
Tận sau này tôi mới hiểu... mẹ tôi kết hôn với bố đơn giản chỉ vì tiền, sinh tôi ra cũng là chuyện bất đắc dĩ. Còn bố... ông lại cưới mẹ tôi chỉ vì nhan sắc.
Rồi người đàn ông mẹ tôi từng yêu xuất hiện, cả hai dây dưa, không chấm dứt. Mẹ tôi định mang theo tôi, ra đi cùng người đàn ông đó.
Nếu bây giờ hỏi tôi người đàn ông đó tên gì có lẽ tôi không còn nhớ nữa... có lẽ, ông ấy có lỗi với bố tôi, với tôi nhưng tôi không thể nào phủ nhận rằng, sau những lần mẹ tôi lén lút dẫn tôi ra ngoài gặp ông ấy, tôi đã rất vui vẻ... lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình được bảo vệ trước người đàn ông không phải là bố.
Nhưng vào thời khắc mẹ định đem tôi bỏ trốn thì bị bố tôi phát hiện, mẹ không đưa tôi đi được nên đành trốn cùng người kia. Trên đường lại vì trốn tay mắt của bố mà cả hai lại bị xe tông. Và tôi mất mẹ...
Tôi còn nhớ lúc ấy, một đứa trẻ 4 tuổi ngồi đó chờ bố về. Nhưng chờ đợi nó chỉ nhớ những lần say xỉn của bố, những lần mẹ bị đánh đập...
Hôm ấy, không biết vì chuyện gì mà tâm trạng tôi rất vui. Liền đem khoe quyển vở vừa chép cho bố nhưng bố lại tức giận mà xé đi quyển vở ấy...
Sau đó đọng lại trong kí ức của tôi chỉ là tướng ngủ đầy xấu hổ và lòa xòa của bố...
Những lần mẹ ôm tôi và òa khóc, bà bảo... đừng kết hôn với người như bố.
Lúc đó tôi không hiểu gì cả, chỉ biết ôm lưng mẹ dỗ dành. Hi vọng mẹ sẽ cười nhiều một chút, đừng buồn bã như vậy nữa.
Khi mẹ mất, tôi đã khóc thật lâu... lâu đến mức tôi không còn nhớ nổi ngày đó, ở tang lễ của mẹ đã xảy ra chuyện gì. Những tiếng ồn ào chửi bới xung quanh dường như không ảnh hưởng đến tôi...
Không lâu sau thì bố chuẩn bị kết hôn, đặt ảnh người đàn bà khác vào phòng. Tôi bị đuổi ra khỏi căn phòng quen thuộc ấy, ở trong căn phòng nhỏ của người giúp việc trong gia đình. Lúc đó tôi rất muốn lấy tấm ảnh đó rồi ném đi nhưng lại sợ hãi và dừng lại, vì tôi biết bố không thích ai đụng vào đồ của mình. Nếu tôi làm thế, chắc chắn sẽ đón nhận những trận đòn thê thảm.
Nhiều năm sau, tôi lại bị anh em trong nhà gọi là con hoang. Họ nghĩ rằng tôi là con của mẹ và người đàn ông kia. Rồi nội đem tôi đi xét nghiệm DNA. Buồn cười thay, kết quả dù đúng là tôi và bố có cùng dòng máu.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ 'Nếu tôi không phải là con ruột thì có bị đuổi đi không? Có phải cũng như những đứa trẻ bị bỏ rơi ở ngoài kia không?'
Nhưng rồi tôi phì cười vì suy nghĩ của mình... Chỉ trách tại sao tôi không là phải con trai, trách tôi ngu ngốc mà để kẻ khác đè đầu...
Tôi không oán, cũng không hận, đều là tôi ngu ngốc không hiểu chuyện sớm hơn. Không nịnh bợ, không giả tạo, để rồi hôm nay ông ấy cho tôi một tát.
Vì bà ta. Rồi chỉ vì một người dọn dẹp mà đánh tôi...
Ông thà tin lời người ngoài chứ không tin con gái mình ư?
Tôi là một đứa rất dễ bị chà đạp như thế?
Đến cả một người dọn dẹp cũng có thể tùy ý sai bảo và đổ lỗi...?