"Sợ gì?" Vô Ưu đi đằng trước vừa cười vừa hỏi một câu.
Thấy chủ tử nhà mình không phản ứng gì, Liên Kiều hấp tấp chạy nhanh lên phía trước, nói: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là ngài không để ý thật hay là giả vờ không để ý vậy? Bách Hợp đó...khuôn mặt cũng quá bắt mắt rồi!"
Nhưng Vô Ưu lại nói: "Dù dung mạo của nàng ta chói mắt đến đâu thì chỉ cần người khác không có ý đó thì đâu vấn đề gì?"
"Sao ngài biết được là người khác có ý đó hay không? Nam nhân thế nào ngài còn chưa biết sao? Cứ nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp là dán mắt lên. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!" Liên Kiều nhắc nhở.
Thấy Liên Kiều hấp tấp mặt đỏ lên, Vô Ưu cười nói: "Được rồi, ta biết em muốn tốt cho ta, ta tự biết chừng mực!" Thật ra khi quyết định gọi Bách Hợp vào nàng cũng đã cân nhắc một phen, con người Thẩm Quân thế nào nàng cũng coi như là hiểu rõ, hắn không phải là người ham mê tửu sắc, chẳng phải Ngọc quận chúa xinh đẹp như thế hắn còn không để ý đến sao? Mà nếu hắn không có mắt nhìn đến mức bị một cô gái như Bách Hợp thu hút ánh nhìn thì nàng cần gì phải ở bên một người như vậy. Nếu đúng là vậy thì nàng còn thấy may mắn vì mình có thể nhìn ra bộ mặt thật của hắn sớm một chút! Chẳng qua nàng vẫn rất tin tưởng hắn, có lẽ đây là tâm trạng của con gái khi yêu đương nhỉ? Tin tưởng đối phương tuyệt đối vô điều kiện!
Nghe vậy, Liên Kiều nói: "Nhị tiểu thư biết vậy là tốt rồi! Bách Hợp đó cứ đi qua đi lại trong viện chúng ta bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần em chú ý từng chút một, hình như cô gia cũng nhìn thấy nàng ta nhưng em sẽ thay nhị tiểu thư quan sát nàng ta!"
Nghe thấy Thẩm Quân đã chú ý tới Bách Hợp, Vô Ưu không nhịn được hỏi: "Thái độ của cô gia thế nào? Nói thật là được!"
"Thật ra cũng không có gì, chỉ nhìn thêm mấy lần mà thôi!" Liên Kiều trả lời.
Nghe vậy, Vô Ưu im lặng, Liên Kiều cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, sau đó hai người quay về viện của mình, trong viện có mấy người đang chờ Vô Ưu bẩm báo công việc, từ lúc bắt đầu quản lý việc nhà nàng không có ngày nào an nhàn, vừa mở mắt ra đã có việc đang chờ mình, nàng cảm thán: Đến khi nào mới được rảnh rỗi đây? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng có ai có thể thay thế mình được, càng nghĩ càng buồn phiền!
Buổi chiều hôm đó, lúc Thẩm Quân trở lại nhà đã lên đèn, bữa tối cũng lục tục được dọn lên bàn, rửa tay rửa mặt xong, hai người Thẩm Quân và buổi chiều ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm. Vô Ưu phất tay cho các hạ nhân lui xuống!
Thẩm Quân liếc nhìn mấy nha hoàn một cái, cái nhìn của hắn lọt vào mắt Vô Ưu, Vô Ưu không hiểu sao sau khi nghe mấy lời của Liên Kiều hôm nay nàng vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút không bình tĩnh, lẽ nào đây chính là quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn mà người ta vẫn thường nói sao? Có phải bây giờ nàng quá quan tâm đến Thẩm Quân rồi không? Người ta nói khi yêu đương cả nam và nữ đều không thể chấp nhận được một hạt cát, xem ra là đúng, thật ra người ta cũng không phải hạt cát, chỉ là mình lo sợ không đâu mà thôi!
Sau đó, Thẩm Quân vừa ăn cơm vừa nói: "Hình như hai nha hoàn của nàng vừa mới đến được mấy ngày, sao trước đây ta không thấy vậy?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra, nói: "Chàng nói Phục Linh và Bách Hợp hả? Hai nha hoàn đó trước nay ở ngoài nhị môn với Vượng Nhi, từ lúc ta bắt đầu quản lí việc nhà cần người giúp ta làm việc ta mới để hai người vào đây!"
" Ta cũng không biết hai người đó tên gì, chỉ là nhìn thấy thêm mấy khuôn mặt mà thôi!" Thẩm Quân nói.
"Người có khuôn mặt bình thường là Phục Linh, còn người vô cùng xinh đẹp đó là Bách Hợp, như thế là chàng có thể phân biệt được rồi!" Vô Ưu nói.
Nghe vậy, Thẩm Quân ngẩng đầu lên nhìn Vô Ưu một cái, cảm giác hình như hôm nay giọng điệu của nàng có gì đó không đúng! Thấy hắn nhìn mình, Vô Ưu cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng mà lại nói thêm một câu: "Quả thật Bách Hợp rất xinh đẹp, dù là nữ nhân cũng sẽ nhìn lâu thêm một chút!"
Vô Ưu vừa nói xong, Thẩm Quân nhìn chằm chằm vào nàng làm nàng hơi không được tự nhiên, vội cúi đầu xuống ăn cơm. Bỗng chốc, khóe miệng Thẩm Quân hiện ra một nụ cười, nói: "Không ngờ cũng có lúc nàng ghen tuông!"
Nghe vậy, Vô Ưu buông đũa xuống, tức giận như bị người ta vạch trần tâm trạng, nàng ngẩng đầu lên nói: "Sao tự dưng chàng lại nói vậy, ai nghen tuông? Ghen tuông cái gì?"
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, Thẩm Quân càng cười to hơn, còn có vẻ rất vui! Thấy thế, khuôn mặt Vô Ưu cũng đỏ lên, nàng đứng bật dậy, nói: "Chàng cười cái gì? Không ăn nữa chứ gì!" Dứt lời, nàng lập tức xoay người đi.
Nhưng Thẩm Quân đã nhanh chóng đứng lên, bước lên hai bước ngăn đường đi của nàng! Nhìn bức tường bằng thịt màu đen trước mặt, Vô Ưu đưa tay đẩy hắn ra: "Tránh ra!"
Nhưng, Thẩm Quân lại dang hai tay ra, ôm nàng vào lòng mình! Vô Ưu cựa quậy mấy cái nhưng cánh tay hắn càng lúc càng giữ chặt, cuối cùng đừng nói là cựa quậy, nàng cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa! Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó vô cùng chăm chú, lộ ra tình cảm nồng đậm cháy bỏng, làm nàng ngây ra một lát. Hai người nhìn nhau chăm chú, bỗng cái đầu cao hơn nàng cúi xuống, rồi sau đó một cánh môi ấm áp dán lên môi nàng, từ không tới có, từ nhẹ nhàng đến sâu lắng, từ dịu dàng đến nóng bỏng, từ nàng nhẹ từ chối đến không biết làm thế nào, rồi từ không biết làm thế nào đến nhẹ nhàng phối hợp, hai người dán vào nhau rất lâu, dưới ánh nến êm dịu hai bóng người như dính vào nhau ấm áp đầy tình cảm...
Rất nhanh, xưởng son phấn và cửa hàng của Vô Ưu và Diêu thị đã được khai trương, mỗi người cử một đại nha hoàn của mình đi quản lý, đồng thời phái các bà tử và sai vặt ra ngoài làm việc, sau này những người đó sẽ ăn, ở, làm việc tại xưởng và cửa hàng, tiền tiêu vặt và các chi phí khác cũng được trích từ lợi nhuận của xưởng và cửa hàng, như vậy cũng đã tiết kiệm được chi phí trong phí, một lần giải quyết được nhiều vấn đề! Khoảng thời gian này sức khỏe của Diêu thị đã tốt hơn trước, thường xuyên ra ngoài đi dạo, cũng lui tới với Vô Ưu nhiều hơn, nhưng Thẩm Trấn vẫn tránh không gặp nàng, tuy rằng tâm trạng của Diêu thị đã tốt hơn rồi nhưng trên mặt vẫn còn vẻ hơi băn khoăn!. Tìm truyện hay tại ++ TR ЦмtrцуeЛ.VЛ ++
Một buổi chiều mấy ngày sau, Vô Ưu nằm trên giường một lát rồi đứng lên vận động đi lại cho có tinh thần vì buổi sáng nàng phải lo xử lý việc nhà, chỉ có buổi chiều không có chuyện gì mới có thời gian làm những chuyện mình thích, dạo này bận xử lý việc nhà quá nàng không có thời gian đọc sách thuốc, cũng đã lâu không nghiên cứu chế tạo phương thuốc mới rồi.
Nào biết được nàng vừa mới cầm vào quyển sách thuốc đọc được một lúc, Liên Kiều chạy vào nói: "Nhị tiểu thư, mẫu thân của Thẩm Ngôn đến bái kiến ngài, bây giờ đang chờ ở bên ngoài.
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra, nhíu mày nói: "Mẫu thân của Thẩm Ngôn sao? Ta chưa gặp bà ấy lần nào mà? Em hỏi bà ấy xem có chuyện gì không?" Mặc dù Thẩm Ngôn hầu hạ bên cạnh Thẩm Quân từ trước đến nay, nhưng Thẩm Ngôn cũng có một chức quan giáo úy lục phẩm, hơn nữa hắn mất cha từ nhỏ, gia đình ngoài mẫu thân ra thì không còn ai khác, vì thế mấy năm trước lão phu nhân đã cho hắn ân điển để mẫu thân hắn ra khỏi phủ, không làm nô tỳ trong phủ nữa, bây giờ hai mẹ con họ cũng có đất đai nhà cửa ở ngoài, Thẩm Ngôn cũng có bổng lộc hàng năm nên hai người sống không tệ lắm!
"Nô tỳ cũng đã hỏi vấn đề này rồi nhưng bà ấy nói phải gặp nhị tiểu thư mới nói được!" Liên Kiều trả lời.
Nghe vậy, Vô Ưu nói: "Cho bà ấy vào đi!" Nàng nghĩ thầm: Không có chuyện không lên điện tam bảo, nhất định là có chuyện gì đó, chi bằng nghe rồi tính tiếp!
Mấy chốc Liên Kiều dẫn Giang thị vào, thỉnh an Vô Ưu, Vô Ưu tươi cười đón chào, mời ngồi rồi bảo Liên Kiều dâng trà lên, hàn huyên một lúc, Giang thị bèn nói ra mục đích mình đến đây: "Nhị nãi nãi, ta mạo muội đến đây, trước giờ chưa từng đến bái kiến nhị nãi nãi, hôm nay ta vì hôn sự của Thẩm Ngôn mới qua đây xin nhị nãi nãi!"
Nghe nói vậy, Vô Ưu không khỏi ngạc nhiên, nói: "Thật ra cả Thẩm Ngôn và bà đều là người Thẩm gia, huống hồ Thẩm Ngôn đi theo nhị gia từ nhỏ đến lớn, là phụ tá đắc lực của nhị gia, vậy nên có chuyện gì bà cứ nói thẳng là được!" Chuyện hôn sự của Thẩm Ngôn thì tại sao lại tìm đến chỗ nàng? Thẩm Ngôn đã đến tuổi trưởng thành rồi mà vẫn chưa có hôn phối, chẳng lẽ là nhìn trúng cô nương nhà nào muốn nàng làm mai giúp hắn sao? Thẩm Ngôn là người Thẩm Quân tin tưởng nhất, nếu mẫu thân hắn đã đến đây mở lời, nhất định nàng sẽ nể mặt.
Nghe vậy, Giang thị buông tách trà xuống, cười nói: "Năm nay Thẩm Ngôn cũng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi rồi, trước nay cứ theo nhị gia mang binh đánh giặc, vậy nên vẫn chưa có dịp bàn đến chuyện hôn sự, người khác ở tuổi này đều đã ôm trẻ con cả rồi, ta cứ sốt ruột mãi, khổ nỗi Thẩm Ngôn chẳng nhìn trúng ai. Nhưng mà thật trùng hợp là lần này cả ta và Thẩm Ngôn cùng nhìn trúng một cô nương, khó khăn lắm mới có lần cả hai mẹ con ta cùng chung ý kiến, vậy nên ta qua đây xin chỉ thị của nhị nãi nãi!"
Nghe nói vậy, Vô Ưu cười nói: "Đã có người nhìn trúng, vậy thì dễ nói chuyện rồi! Không biết hai người nhìn trúng cô nương nhà nào? Có phải muốn ta đứng ra làm mai không? Thẩm Ngôn là đắc lực nhất bên cạnh nhị gia, đương nhiên là ta và nhị gia sẽ không không quan tâm đến chung thân đại sự của hắn!"
"Bẩm nhị nãi nãi, không cần phải đi đâu xa, chỉ cần một câu nói của nhị nãi nãi thôi! Cô nương đó chính là nha hoàn hồi môn của nhị nãi nãi - Bách Hợp!" Giang thị cười nói.
"Bách Hợp?" Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi sửng sốt. Nghĩ thầm: Thẩm Ngôn và mẫu thân hắn nhìn trúng Bách Hợp? Đúng là dung mạo Bách Hợp rất xinh đẹp nhưng Bách Hợp theo nàng từ nhà mẹ đẻ đến, hơn nữa trong mắt đại nãi nãi Tiết gia, Bách Hợp còn có tác dụng khác.
"Đúng vậy, chính là Bách Hợp!" Giang thị nhanh chóng gật đầu nói.
Liên Kiều đứng bên cạnh nghe vậy như vớ được vàng, nhanh chóng chen miệng nói: "Đại nương ngài và Thẩm Ngôn thật có mắt nhìn, đừng nói là trong số các nha hoàn của nhị nãi nãi, thậm chí trong tất cả các nha hoàn ở phủ này dung mạo Bách Hợp là nổi bật nhất, Bách Hợp còn thêu rất đẹp nữa!"