Nghe Vô Ưu nói những lời này, Thẩm Quân càng nhìn nàng với con mắt khác, vốn hắn nghĩ nàng đã có y thuật tốt, không ngờ nàng lại có sự quan sát về quản lý việc nhà như vậy, hắn càng yêu thích nàng thêm! Cả Thẩm lão phu nhân cũng nhìn nàng với con mắt khác, mặc dù trước đây Diêu thị rất hay dỗ bà ấy vui vẻ, Diêu thị cũng xử lý việc nhà tốt nhưng so với con dâu út biết tính toán được hết mọi chuyện thì quả nhiên bà giao cái nhà này cho con dâu út là không sai!
Vì vậy, Thẩm lão phu nhân cười nói: "Những cái còn lại con cũng không cần phải nói hết với ta đâu, sau này cả Thẩm gia sẽ do con quản lý, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà do con xử lý!"
Vô Ưu nhìn ra sự tin tưởng sâu đậm từ trong ánh mắt của Thẩm lão phu nhân, bỗng Vô Ưu có cảm giác mừng rỡ vì được công nhận. Nàng phúc thân nói: "Nhất định Vô Ưu sẽ dốc hết sức lực quản lý tốt Thẩm gia, không phụ sự tin tưởng của lão phu nhân!"
"Ừ, ngươi có thể nói như vậy ta cũng yên lòng!" Thẩm lão phu nhân gật đầu, sau đó quay đầu nói với Thẩm Quân: "Quân nhi, lát nữa lệnh cho tất cả mọi người ở phòng thu chi, phòng bếp, phòng giặt dũ, nương tử quản gia đến bái kiến nãi nãi mới quản lí việc nhà của Thẩm gia, đồng thời giao tất cả các chìa khoá của nhà chúng ta cho vợ con, con cũng truyền lời của ta cho các hạ nhân, sau này lời Vô Ưu nói chính là lời ta nói, nếu ai dám không nghe lập tức đánh hèo rồi đuổi ra ngoài!"
" Vâng: "Thẩm Quân gật đầu.
" Lão phu nhân, chỉ là bên đại tẩu... Bỗng dưng không để tẩu ấy quản lí việc nhà nữa, liệu tẩu ấy có khúc mắc không?" Thẩm Quân thay Vô Ưu hỏi một câu.
Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm lão phu nhân nghiêm túc nói: "Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy không phải là do nó sao? Người trong cái nhà này không ai trách nó, nó cũng phải có chừng mực. Nhưng ta sẽ phái người đi nói rõ với nó. Còn cả mấy người nha hoàn bên cạnh nó nữa, bao năm nay tác oai tác quái trong cái nhà này không ít, sau này không cần dùng đến Chu Tân và Chu Tân Gia nữa, nể mặt đại tẩu con giao cho hai người họ chút việc vặt của quản sự là được rồi. Đúng rồi, ta nghe nói hạ nhân tên Vượng Nhi gì đó của con cũng có chút tài cán, không phải vẫn chưa sắp xếp cho người này làm việc gì sao? Lần này con gọi bọn họ đến giúp đi, dù sao cũng cần phải có người bên cạnh mình mới dùng được."
" Vâng." Thấy lão phu nhân nghĩ cho mình, Vô Ưu gật đầu nói.
Sau đó, Thẩm lão phu nhân nói tiếp: "Ta cũng mệt rồi, các con đi làm việc của các con đi! Mới tiếp nhận việc nhà thể nào cũng nhiều việc phải làm, sau này không rảnh rỗi thì không cần lúc nào cũng đến thỉnh an ta đâu!"
" Mẫu thân nói gì vậy chứ? Dù bận rộn thế nào cũng phải tỉnh an mới được!" Dứt lời, Thẩm Quân và Vô Ưu sóng vai bước ra ngoài.
Trên đường trở về, Thẩm Quân vừa đi vừa nhìn Vô Ưu, nói: "Không ngờ nàng còn rất hiểu biết việc nhà!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Chàng đang chê cười ta sao? Ta cũng chỉ nhìn xem người khác xử lý thế nào rồi dựa vào đó thôi!"
"Ta thấy không đơn giản như vậy đâu!" Nói một câu, Thẩm Quân nghiêm túc dặn dò: "Mặc dù lần này là do đại tẩu không đúng nhưng nếu nàng đã quản lý việc nhà nàng phải quan tâm đến cảm nhận của tẩu ấy, dẫu sao vẫn còn có đại ca, hơn nữa sau này chúng ta vẫn sống chung dưới một mái nhà, không nên để quan hệ trở nên căng thẳng, con người đại tẩu có phần mạnh mẽ!"
Nghe Thẩm Quân có ý tốt khuyên nhủ, Vô Ưu cười nói: "Chàng yên tâm đi, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận mọi việc rồi mới làm!"
" Vậy là tốt rồi!" Thẩm Quân gật đầu.
Hai người về đến viện, Thẩm Quân phái người gọi tất cả quản sự của Thẩm gia đến, nói rõ tất cả mọi chuyện, mọi người cũng có phần coi trọng nhị nãi nãi này, bởi trước đây Diêu thị đối đãi với các hạ nhân có phần hà khắc, nhờ có chuyện dán hộp lần trước cũng có không ít người hướng về phe Vô Ưu, họ lại càng vui mừng!
Sau đó Vô Ưu lại càng bận rộn hơn. Trước tiên là gọi Vượng Nhi và vợ Vượng Nhi đến, gọi Phục Linh và Bách Hợp rồi tất cả những người khác đến, cũng gọi cả Chu Tân và Chu Tân Gia, có rất nhiều việc cần sai họ hoàn thành, còn phải nể mặt Diêu thị. Dựa theo các phương pháp đã nói với Thẩm lão phu nhân, Vô Ưu cắt giảm số người ở Thẩm gia rồi sau đó hạ chi phí tiêu dùng xuống một bậc, sau đó thực hiện hàng loạt thay đổi, không đến một tháng sau, bầu không khí ở Thẩm gia đã thay đổi, vì vậy Thẩm lão phu nhân rất hài lòng, Thẩm Quân cũng phải khen ngợi, vô tình lấy được một hiền thê! Suốt một tháng qua, Diêu thị đau ốm vẫn phải nằm trên giường dưỡng bệnh, gầy đi không ít, sắc mặt tái nhợt, trông không có chút tinh thần nào, Diêu thị gần như không ra khỏi cửa, cảm giác bây giờ mà đi ra ngoài đúng là bẽ mặt!
Buổi trưa hôm đó, Xuân Hoa để các nha hoàn bày các món ăn lên bàn nhỏ trên kháng rồi để các nha hoàn ra ngoài, chỉ một mình nàng ta ở lại ăn cùng Diêu thị. Diêu thị cúi đầu nhìn bàn ăn tám món trước mặt, nói: "Mấy hôm nay ta không có khẩu vị, thế mà ngày nào cũng đổi đi đổi lại mấy món này!"
Nghe nói như thế, Xuân Hoa ngồi đối diện Diêu thị đang bưng bát cơm, nói: "Mấy món này là nhị nãi nãi bảo người làm riêng cho nãi nãi, món tổ yến này cũng là do nhị nãi nãi sai người đưa tới, nói tổ yến là thuốc bổ, không sử dụng tiền công để mua mà là nhị nãi nãi bỏ tiền riêng ra mua đó!"
Nghe vậy, Diêu thị nhìn bàn ăn trước mặt, nói: "Nàng ta cũng rất biết đối nhân xử thế! Cứ cách hai ngày là lại đến thăm ta, ban đầu ta tưởng rằng nàng ta đến đây chê cười ta, dù sao trước đây mười ngày nửa tháng ta còn không gặp nàng ta một lần, nhưng nàng ta đến đây nhiều lần, ta cũng có thể nhìn ra nàng ta thật lòng quan tâm đến ta, không phải người bụng dạ hẹp hòi!"
"Dạo này nàng ta đang lấy lợi trừ hại gì đó, đảo lộn lại tất cả mọi chuyện trong phủ!" Xuân Hoa nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị mỉm cười, nói: "Không phải nàng ta đang cắt giảm nhân khẩu sao? Chẳng phải lần trước ngươi nói đã cắt giảm hơn ba mươi người, hạ nhân ở nhà chúng ta giảm từ hơn một trăm người xuống còn bảy mươi mấy người! Mà còn giảm bớt chi phí ăn mặc, đi lại của cả chủ tử và nô tài."
"Đó là chuyện lần trước rồi, gần đây lại có thêm chuyện mới. Nghe nói nhị nãi nãi đã giao hoa cỏ trong vườn hoa, củ sen, các loại cá trong hồ cho từng người quản lý, nếu những người này quản lý mà có thể tạo ra bạc thì hàng năm sẽ giao bạc vào tiền công, chỉ mấy cái này thôi đã đủ tiền tiêu vặt hàng tháng trong một năm của hạ nhân rồi! Không ngờ nhị nãi nãi còn có thể nghĩ ra cách như vậy!" Xuân Hoa khen ngợi.
Nghe nói như thế, Diêu thị ngây ra. Lúc này, Xuân Hoa mới ý thức được mình nói sai, không nên khen nhị nãi nãi khôn khéo gì đó trước mặt nãi nãi nhà mình, Xuân Hoa nhanh chóng cúi đầu nói: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ tiện miệng." Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Xuân Hoa, Diêu thị không khỏi cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ngươi chỉ đang nói thật mà thôi! Thật ra mấy ngày hôm nay ra nằm trên giường suốt cũng đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện, trước đây ta quá hiếu thắng, cái gì cũng phải tính tính toán toán, nhưng kết quả là không còn lại thứ gì, cũng khó trách, e rằng đây là nguyên nhân trước đây ta quá hà khắc với người khác."
" Thật ra nãi nãi cũng là người, đối xử với nô tỳ rất tốt, với lão phu nhân thì lại không cần phải nói, với tiểu công tử, với đại gia..." Vừa nói đến đại gia, Xuân Hoa lập tức ngậm miệng lai. Vì từ ngày hôm đó đại gia tức giận rời đi đến nay đã là hai tháng rồi, đại gia chưa quay lại đây một lần nào, vì chuyện này Diêu thị đau thấu tâm can, Xuân Hoa cũng từng len lén đến chỗ Tào di nương mời đại gia nhưng còn chưa gặp được đại gia đã bị đuổi về! Vì vậy bao ngày qua nàng và các nha hoàn không ai dám nói đến hai chữ đại gia.
Vừa nhắc tới hai chữ đại gia, cảm giác đau xót dâng lên trong lòng Diêu thị, phút chốc rơi lệ: "Hức hức..."
" Nãi nãi? Nãi nãi đừng như vậy, là tại nô tỳ nói sai!" Vừa thấy Diêu thị thương tâm, Xuân Hoa tay chân luống cuống cả lên.
Diêu thị nhận lấy khăn tay Xuân Hoa đưa tới, vừa lau nước mắt vừa nói: "Thật ra điều làm ta đau lòng là đại gia nhà ngươi, bao năm nay ta đối xử với chàng ấy thế nào? Tuy lần này là lỗi của ta, nhưng chàng ấy cũng không thể bỏ mặc ta suốt hai tháng trời chứ? Ta bị bệnh nhiều ngày vậy rồi mà chàng ấy không đến thăm ta lần nào, còn không thèm bước vào cánh cửa này, công khai dọn sang chỗ Tào di nương, không giữ lại cho ta chút thể diện nào, ngươi nói xem ta còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?"
"Nãi nãi đừng đau lòng, dù thế nào cơ thể cũng là của mình, ngài khóc như vậy không phải là tự giày vò mình sao? Tính cách đại gia thế nào không phải ngài không biết, một khi đã cố chấp thì mười con trâu cũng không kéo lại được, hơn nữa vì chuyện này mà nhị gia mất chức, đại gia rất hổ thẹn, trước kia đại gia đối đãi với nãi nãi thế nào nào? Nô tỳ nghĩ chờ mấy ngày nữa nhất định đại gia sẽ hồi tâm chuyển ý!" Xuân Hoa khuyên giải Diêu thị.
Nghe Xuân Hoa nói vậy, Diêu thị mạnh miệng: "Hừ! Chàng ấy muốn hồi tâm chuyển ý hay không hồi tâm chuyển ý thì thôi, cùng lắm thì sau này chàng ấy cứ ở chỗ hồ ly tinh kia mãi đi, ta sẽ sống qua ngày với hai đứa con trai!"
Nghe vậy, Xuân Hoa lại cười: "Nãi nãi, ngài nói vậy cả nô tỳ cũng không tin! Ngài không nỡ bỏ mặc đại gia đâu. Đúng rồi, buổi sáng lão phu nhân phái người đưa một ít nhân sâm qua đây, nói là để ngài tẩm bổ!"
"Bao ngày qua ta không hề thấy mặt lão phu nhân, chắc là bà ấy đang ghét ta lắm?" Diêu thị nhíu mày.
"Nãi nãi nghĩ nhiều rồi, lão phu nhân là người hiểu ngài nhất, bây giờ im lặng chắc cũng vì sợ mọi người nói mình bất công thôi? Lần này mọi chuyện trong nhà được giao hết cho nhị nãi nãi, người nhị nãi nãi đưa đến được cất nhắc, đi đâu cũng thấy mặt, rất nhiều chuyện trong nhà do nhị nãi nãi và nha hoàn của nhị nãi nãi xử lý, Chu Tân và Chu Tân Gia cũng có việc để làm nhưng bây giờ hai người họ phải nhìn sắc mặt người của nàng ta!" Xuân Hoa nói.
" Vua nào triều thần nấy, điều này không bao giờ sai được! Có chuyện lần này lão phu nhân kiên quyết sẽ không để ta quản lý việc nhà nữa, ta cũng đã sớm đoán được. Nhưng bây giờ ta cũng nhìn thấu rồi, tất cả mọi chuyện chỉ là công dã tràng!" Diêu thị bùi ngùi.