Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn thảo dược ở xa xa kia, trầm giọng nói một câu: "Chắc có lẽ là vì những năm qua ta đã nhìn thấy quá nhiều cái chết rồi nên trái tim hóa đá, khuôn mặt cũng hóa đá theo nên không cười nổi!"
Ngẫm lại gió sương khói lửa, da ngựa bọc thây, quả thật thời kỳ vũ khí lạnh này rất tàn khốc, nhìn khuôn mặt mang nhiều tang thương của Thẩm Quân, Vô Ưu bỗng thấy thương cảm không thôi! Nàng rất muốn phân ưu cho người đàn ông này, hóa giải mọi sầu khổ trong lòng hắn.
Thẩm Quân quay ra nhìn thấy Vô Ưu đang nhìn mình chằm chằm với đôi mắt trong veo như suối, khóe môi hắn khẽ động, nói: "Vấn đề này nghiêm túc quá rồi, chúng ta đổi đề tài đi?"
"Được!" Vô Ưu gật đầu, sau đó nàng chỉ bốn phía xung quanh, nói: "Chàng thấy thôn trang của ta thế nào?"
"Không tệ! Nghe nói là nàng dùng tiền tự kiếm được để mua hả?" Thẩm Quân cũng đã từng nghe nói về thôn trang hồi môn này.
"Đúng vậy." Nghe hắn nói thế, Vô Ưu kiêu ngạo hất cằm lên.
Thấy nàng như vậy, Thẩm Quân ngắm nhìn thôn trang trước mắt, nói: "Chỗ này rất hợp để dưỡng lão!"
"Mắt nhìn tốt đấy! Ta định sau này già rồi sẽ dưỡng lão ở đây, chờ ta bảy tám chục tuổi ta sẽ đặt một cái ghế xích đu ở đây, ngày ngày phơi nắng rồi ăn rau dưa mình tự trồng, gà vịt mình tự nuôi!" Vô Ưu mơ mộng.
Thẩm Quân chắp tay sau lưng nói một câu: "Đợi đến lúc bảy tám chục tuổi ngày ngày câu cá ở đây cũng rất tốt, còn có thể được ăn củ sen, ngày nào đó ta sẽ chuyển mười tám loại vũ khí của ta qua đây, sáng sớm luyện công ở chỗ này cũng không tệ!" Nói xong, hắn xoay người đi về hướng trước mặt.
Vô Ưu muốn nói gì đó nhưng chỉ chớp mắt hắn đã rời đi rồi. Nàng đứng đó nghiêng đầu nghĩ: Mấy lời hắn vừa nói là có ý gì? Dưỡng lão ở đây sao? Đây là thôn trang của mình cơ mà? Lại còn câu cá ở đây? Còn phải chờ đến lúc bảy tám chục tuổi? Hắn nói vậy là có ý gì?
Không đợi Vô Ưu suy nghĩ cẩn thận, các hạ nhân đã bày bữa trưa vào đình nghỉ mát. Không bao lâu sau, Thẩm Quân và Vô Ưu đã ngồi đối diện nhau trong đình nghỉ mát, mắt nhìn cảnh đẹp ăn cơm. Đương nhiên là Vô Ưu sẽ bảo hạ nhân lấy rượu ngon giấu bao lâu nay ra chiêu đãi khách quý là hắn, mà Thẩm Quân cũng không khách sáo, đưa tay tự rót uống mấy chén, nhưng cũng không quá mê rượu bởi vì hắn biết trách nhiệm của mình rất trọng đại, hắn còn phải trông nàng cưỡi ngựa đi về!
Sau một bữa cơm nước no nê, Vô Ưu dẫn Thẩm Quân về phòng nghỉ ngơi, nàng tìm một gian phòng bình thường nàng đến đây hay ở, đồ dùng bên trong rất đầy đủ, bình thường chỗ này cũng được quét dọn thường xuyên nên không nhiễm một hạt bụi nào, mở cửa sổ ra còn có thể nhìn thấy hồ sen trong thôn trang, đây là một gian phòng rất được! Thẩm Quân liếc nhìn cả căn phòng rồi nhìn Vô Ưu, Vô Ưu cười nói: "Chàng nghỉ ngơi chút đi, ta không làm phiền chàng nữa!"
Sau đó Vô Ưu xoay người muốn rời đi! Nhưng, ngay lúc nàng muốn rời đi, đột nhiên một bàn tay to nắm lấy cổ tay nàng. Nàng bỗng cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt rồi bất chợt bàn tay to kia kéo mạnh một cái, cơ thể của nàng mất thăng bằng, đổ ập vào bức tường thịt kia.
"A..." Một giây sau đó, cơ thể nàng đã ào vào lòng người đàn ông kia, tay Vô Ưu chạm vào trái tim đang đập thình thịch, nàng khẽ kêu lên một tiếng!
Ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt sâu xa mang ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, tim nàng đập loạn nhịp, lưỡi líu cả lên: "Chàng... Làm gì vậy?"
"Nàng cứ đi như vậy sao?" Ánh mắt Thẩm Quân buồn bã.
"Hả?" Nàng không hiểu lời của hắn cho lắm, không đi như vậy thì là phải ở lại sao?
Nhìn bộ dạng đờ đẫn của nàng, Thẩm Quân nhíu mày, không nhịn được nói: "Chẳng lẽ nàng không cảm nhận được chút tâm ý nào của ta với nàng sao?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu rũ mắt, mắt nhìn hoa văn tơ vàng trên áo choàng trước ngực hắn, nói một câu: "Chàng có tâm ý gì? Chàng không nói làm sao ta biết được?"
"Muốn chết hả!" Lời nói của Vô Ưu càng làm Thẩm Quân không kiềm chế được, hắn nhìn người trong lòng mình một cái, sau đó nói rất nghiêm túc: "Được, vậy ta sẽ nói cho nàng biết, ta thích nàng rồi!"
Vô Ưu đang cúi đầu xuống nghe thấy hắn nói thế khóe miệng lộ ra một nụ cười. Nghĩ thầm: Cuối cùng hắn cũng nói ra khỏi miệng rồi! Có lẽ khiến một con người cứng nhắc nói ra yêu thương giấu trong lòng là một chuyện rất khó nhỉ? Lúc này nàng lại có cảm giác rất thành công!
"Tại sao nàng không nói gì?" Thấy nàng cúi đầu không nói gì, Thẩm Quân nhíu mày hỏi.
"Ta nghe thấy rồi!" Sau một lát, Vô Ưu ngẩng đầu lên cười nói.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, thật ra còn cần nói gì nữa sao? Thực sự không cần nữa, nhìn nàng tươi cười như hoa, Thẩm Quân cũng nở một nụ cười, đưa tay ra nâng chiếc cằm hoàn mỹ của nàng, nói: "Nhưng nàng phải suy nghĩ kỹ, bây giờ nàng không được làm phu nhân của Uy Võ Đại tướng quân nữa, bây giờ nàng chỉ được làm phu nhân của Thẩm Quân thôi!"
Con ngươi Vô Ưu khẽ chuyển động, nói: "Tiểu nữ học sơ tài thiển, danh phận phu nhân đại tướng quân rất cao, tiểu nữ thật sự không làm được! Tiểu nữ chỉ hợp làm thê tử của người bình thường thôi."
Nghe vậy, Thẩm Quân mừng rỡ nói: "Nói vậy nghĩa là nàng chấp nhận ta rồi hả?"
Nhìn bộ dạng mừng rỡ như điên của hắn, Vô Ưu hé miệng cười, coi như là thầm chấp nhận! Thấy vậy, Thẩm Quân vui vẻ bế ngang nàng lên, vui vẻ quay hai vòng trong phòng, sau đó đi về phía giường!
Nhìn thấy hắn bế mình về phía giường, Vô Ưu hơi căng thẳng, hai tay nắm lấy áo choàng của hắn, hỏi: "Chàng... Chàng muốn làm gì?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân đã bế nàng đến cạnh giường, nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt nàng, khóe miệng Thẩm Quân nhếch lên, ánh mắt không đàng hoàng nói: "Nếu nàng đã bằng lòng làm phu nhân của ta thì ta làm gì đó không phải là điều nên làm sao?"
"A? Ta... Ta không có ý đó... Ta..." Lời nói của hắn làm Vô Ưu nghĩ theo hướng đen tối, nàng lập tức muốn cự tuyệt nhưng miệng lại không nói nên lời, không biết phải nói thế nào!
Nhìn dáng vẻ căng thẳng luống cuống của nàng, Thẩm Quân bỗng cười phá lên: "Ha ha..."
Nhìn thấy hắn như vậy Vô Ưu lập tức biết mình bị đùa bỡn, mất hứng hỏi: "Chàng cười cái gì?"
Sau đó, Thẩm Quân nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, khom lưng khẽ nói bên tai nàng: "Yên tâm đi, trừ khi nàng đồng ý, nếu không ta sẽ không mạo muội đụng vào nàng!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu biết vừa rồi mình hiểu sai ý hắn, không khỏi mặt đỏ tới mang tai, thấy hắn nhấc chân muốn đi, nàng thốt lên: "Chàng đi làm cái gì?"
"Có thể nhìn ra đây là phòng nghỉ ngơi của nàng, ta sang phòng cách vách nghỉ ngơi là được!" Thẩm Quân trả lời.
Nghe vậy, Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó xê người vào trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh nói: "Thế thì sao chứ? Để bọn hạ nhân nhìn thấy sẽ bàn tán ra vào. Còn không bằng chàng nghỉ ngơi ở đây một lúc là được!"
Thẩm Quân nhìn chỗ bên cạnh Vô Ưu một cái, hắn cũng không từ chối nữa, ngồi lên giường rồi nằm xuống. Yên tĩnh nằm trên giường, phút chốc Vô Ưu bị hơi thở của hắn bao phủ, trái tim nàng đã sớm biến thành bông mềm rồi, nàng nghiêng người một cái, hai tay ôm lấy một cánh tay của hắn, sau đó áp má mình vào cánh tay hắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại! Cảm giác được sự mềm mại và ấm áp trên cánh tay, Thẩm Quân cúi đầu nhìn đôi mắt từ từ nhắm lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia, hắn cười hài lòng sau đó cũng nhắm hai mắt lại, rất nhanh hai người đã chìm vào mộng đẹp...
Mãi đến lúc hoàng hôn, Thẩm Quân và Vô Ưu mới cùng nhau cưỡi ngựa về Thẩm gia. Lần này trở về, có vẻ tình cảm của hai người đã có một kết luận, hai người ăn ý thêm mấy phần, ánh mắt nhìn nhau cũng có thêm phần đặc biệt nào đó!
Vừa mới bước vào cổng Xuân Lan đã ra chào đón: "Nhị gia, nhị nãi nãi, rốt cuộc hai người cũng về rồi, sao hai người lại đi nguyên một ngày vậy!"
"Sao vậy? Có việc gì sao?" Thấy Xuân Lan nghênh đón ở cửa chính, Thẩm Quân hỏi.
"Sau giờ ngọ lão phu nhân sai người tới gọi nhị gia và nhị nãi nãi đi qua đó, nô tỳ nói ngài và nhị nãi nãi đã đi ra ngoài cưỡi ngựa rồi, không biết khi nào mới về, bên lão phu nhân đã phái người qua hỏi ba lần rồi!" Xuân Lan trả lời.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân và Vô Ưu liếc nhau một cái, biết chắc là có việc, sau đó, Thẩm Quân nói với Xuân Lan: "Ngươi đi làm việc đi, chúng ta đến chỗ lão phu nhân xem xem có chuyện gì!"
"Vâng." Xuân Lan đáp lời rồi đi.
Sau đó, Thẩm Quân và Vô Ưu cùng nhau đi sang nơi ở của Thẩm lão phu nhân. Đến viện của Thẩm lão phu nhân, Song Hỉ chạy tới cười nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, lão phu nhân chờ hai người lâu lắm rồi đó!"
Nhìn thấy Song Hỉ, Thẩm Quân nhíu mày, hỏi: "Lão phu nhân có chuyện gì sao?"
"Là một ít việc nhà, nhị gia và nhị nãi nãi đi vào sẽ biết!" Song Hỉ cười trả lời. Nghe thấy là việc nhà mà không phải là sức khỏe lão phu nhân có vấn đề gì hay cảm thấy khó chịu chuyện gì đó Thẩm Quân mới yên tâm, sau đó hai người cũng nhau đi vào nhà!
"Thỉnh an mẫu thân, lão phu nhân!" Thẩm Quân và Vô Ưu cùng nhau hành lễ, ngẩng đầu lên nhìn lão phu nhân đang ngồi ở ghế chính giữa, biểu cảm trên mặt có vẻ nghiêm túc.
"Ngồi xuống nói chuyện đi!" Thẩm lão phu nhân nói.
"Vâng." Sau đó, Thẩm Quân và Vô Ưu ngồi xuống hai bên trái phải Thẩm lão phu nhân.
"Nghe nói các con ra ngoài thành cưỡi ngựa hả?" Thẩm lão phu nhân quan sát trang phục của Thẩm Quân và Vô Ưu, Thẩm Quân mặc áo choàng màu đen còn Vô Ưu thì mặc quần áo màu xanh nhạt, kiểu dáng bình thường nhưng rất thích hợp để cưỡi ngựa!
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu một cái, nói: "Rảnh rỗi không có gì làm mà lâu lắm rồi không ra ngoài đi dạo nên đã ra ngoài một chuyến!" Nhìn thấy sắc mặt con trai không tệ, hình như là đã sáng sủa hơn ban đầu không ít, Thẩm lão phu nhân cảm thấy vui vẻ hơn nhiều, nhìn hai phu thê lại càng thấy hợp hơn, khúc mắc trước đây cũng được gỡ bỏ, con trai của bà thế nào bà biết, bà luôn lo lắng chuyện chung thân của nó, dù sao thì nó cũng trưởng thành rồi mà không để ý đến con gái nhà ai cả, có thể cưới được một người nó thích cho nó, bà cũng bớt lo!