Sáng sớm hôm sau, Xuân Lan đến viện lão phu nhân tìm Song Hỉ hỏi chuyện rồi nhanh chóng trở về bẩm báo. Đúng lúc Thẩm Quân vẫn chưa đi, hai người vừa rửa mặt xong đang ăn sáng!
Xuân Lan chậm rãi đi vào, phúc thân nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, nô tỳ vừa đến chỗ lão phu nhân về, nô tỳ lặng lẽ đến hỏi Song Hỉ, đã hỏi được rõ duyên cớ!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu lên nhìn Xuân Lan, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Tuy bây giờ lão phu nhân hòa nhã với Vô Ưu nhưng vẫn chưa đến mức ngày nào cũng dặn dò nhà bếp nấu canh tẩm bổ, nên Thẩm Quân cũng hơi ngờ vực.
Xuân Lan vui mừng nói: "Nhị nãi nãi, ngài còn nhớ mấy hôm trước nô tỳ đến ngoài nhị môn tìm Bách Hợp lấy đồ cho ngài không?"
"Lúc đầu ta nói để Liên Kiều đi nhưng em ấy bận, nên ta đã bảo em đi!" Vô Ưu suy nghĩ một chút rồi nói.
Xuân Lan cười nói: "Nãi nãi nhớ không nhầm, nô tỳ đến đó lấy đồ, lúc quay lại nô tỳ đụng phải Song Hỉ, Song Hỉ tò mò nên đã mở bao đồ ra nhìn đồ bên trong!"
Vô Ưu nhíu mày. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang cười của Xuân Lan, nghĩ thầm: Trong bao đồ đó là quần áo trẻ con, chẳng lẽ...
Quả nhiên, sau đó Xuân Lan cười nói: "Nhớ đến lúc đó nô tỳ và Song Hỉ nhìn thấy quần áo trẻ con cũng hơi sửng sốt, chắc là sau đó Song Hỉ đã đoán ra nhị nãi nãi ngài có..."
"Có cái gì?" Thấy Xuân Lan không nói tiếp nữa, Thẩm Quân hỏi.
Trời ạ! Nàng có thể nói rằng mấy thứ đó nàng chuẩn bị cho nương nàng được không? Sao bây giờ lại thành hiểu lầm lớn như vậy? Vô Ưu đúng là không còn gì để nói!
Sau đó, Xuân Lan cười nói: "Chẳng lẽ nhị gia vẫn chưa biết sao? Nhị nãi nãi, ngài đúng là, chuyện lớn như vậy nhị gia vẫn chưa biết sao? Song Hỉ đã nói cho lão phu nhân rồi, Song Hỉ nói mấy ngày nay lão phu nhân rất vui vẻ, tinh thần tốt hơn không ít, ngày nào cũng dặn nhà bếp nấu canh bổ đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu muốn ngất luôn rồi! Trời ạ, hiểu lầm lớn vậy sao. Mà lúc này, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu, hỏi: "Chuyện gì ta không biết vậy? Nàng giấu ta cái gì?"
Lúc này, cả khuôn mặt Vô Ưu đỏ bừng lên! Nhìn Thẩm Quân, không biết phải nói thế nào. Sau đó, Thẩm Quân đành nhìn Xuân Lan, hỏi: "Xuân Lan, ngươi nói đi!"
"Hả?" Xuân Lan nhìn Vô Ưu, nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi.... Không phải nhị nãi nãi có tin vui sao?"
Thẩm Quân sửng sốt! Rồi nhìn sang Vô Ưu, Vô Ưu bây giờ mặt đỏ rần, lập tức phủ nhận: "Các ngươi... Các ngươi hiểu lầm rồi! Sao ta có thể có tin vui được? Đúng là nực cười!" Đám người này thật biết tưởng tượng, mới nhìn thấy quần áo trẻ con đã nói nàng có thai, nàng và Thẩm Quân còn chưa đến mức nắm tay, làm sao mà có thai được?
Lời nói của Vô Ưu làm Liên Kiều, Ngọc Trúc, Xuân Lan ngẩn ra, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, ngài đang nói gì vậy? Ngài và nhị gia thành thân đã mấy tháng rồi, chuyện có thai rất bình thường mà, nhưng tại sao chúng nô tỳ không biết gì cả vậy? Không phải là ngài định gạt cả chúng nô tỳ chứ?"
"Đúng vậy, nếu đại nãi nãi và lão thái thái nhà chúng ta biết ngài có tin vui, nhất định sẽ vui vẻ chết mất!" Ngọc Trúc nói thêm.
"Ta..."Các nàng nói vậy Vô cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành ấp úng giải thích: "Tự ta chính là một đại phu, cơ thể của ta thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Chuyện này là hiểu lầm, ta không hề mang thai, quần áo bên trong túi đó là đồ ta chuẩn bị cho nương ta, người có tin vui là bà ấy kìa!"
Nghe nói như thế, Liên Kiều, Ngọc Trúc và Xuân Lan ngẩn ra, nói: "Hả? Đại nãi nãi có thai rồi sao? Chúng nô tỳ còn tưởng rằng ngài có tin vui!"
"Ta... Ta sao có thể?" Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu khẽ nói một câu. Nghĩ thầm: Giờ thì hay rồi, ngay cả lão phu nhân cũng cho rằng nàng có tin vui!
Trái lại là Thẩm Quân ở bên cạnh kịp phản ứng , đưa tay cầm tay Vô Ưu! Hắn thấy bàn tay mình nóng lên, Vô Ưu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Quân. Sau đó nàng nghe thấy một giọng nói trong trẻo: "Nàng chưa có bây giờ cũng đừng buồn, thời gian ta và nàng thành thân còn ngắn, tương lai sau này của chúng ta còn rất dài!"
"Hả?" Vô Ưu sửng sốt. Nghĩ: Thẩm Quân này thật biết diễn!
Sau đó, Thẩm Quân lại cười với nàng, nói tiếp: "Nhưng chúng ta cũng phải cố gắng mới được!"
Cố gắng? Nghe thấy hai từ này mặt Vô Ưu càng đỏ hơn! Nghĩ thầm: Thẩm Quân này, dù là diễn thì cũng không cần phải nói trước mặt nhiều người mấy lời thế này chứ! Nàng muốn rút tay mình về, nhưng, tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay mình không buông, nàng len lén liếc nhìn mấy nha hoàn bên cạnh, các nàng đều đang nhìn mình, nàng cố gắng rút tay ra cũng không tốt lắm, nàng chỉ đành mặc cho hắn nắm, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, chẳng những mặt đỏ mà còn cảm giác như cả người nóng lên!
Lúc này, đột nhiên Xuân Lan nói: "Ai da! Nhị nãi nãi không có tin vui, vậy chẳng phải là lão phu nhân không vui sao? Chuyện này là tại nô tỳ và Song Hỉ, không bằng đợi đến tối nô tỳ lén đi tìm Song Hỉ, để tỷ ấy ngầm làm sáng tỏ chuyện này, kẻo gây nên sóng gió gì!"
Nghe vậy, Thẩm Quân nói: "Ngươi nghĩ rất chu đáo, cứ làm như vậy đi!"
"Vâng!" Xuân Lan nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Quân lặng lẽ buông tay Vô Ưu ra, Vô Ưu vội vàng rút ta về, để tay lên đùi, lặng lẽ ngẩng đầu lên, nàng phát hiện hình như hôm nay mặt Thẩm Quân không lạnh lùng như vậy nữa, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười như có như không! Chắc là nhìn thấy nàng đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua đây, thấy hắn nhìn qua, Vô Ưu lập tức cúi thấp đầu xuống, cầm bát lên nhanh chóng ăn mấy thứ linh tinh. Nhìn nàng như vậy, Thẩm Quân không nói gì, cười cười rồi tiếp tục ăn cơm...
Chỉ có điều, hình như bữa ăn này không thong dong tùy ý như trước kia nữa!
Sau bữa cơm chiều, mấy nha hoàn đang thu dọn bàn ăn, đột nhiên Xuân Lan bước vào nói: "Nhị gia, Thẩm Ngôn cầu kiến!"
"Để hắn vào!" Thẩm Quân nói.
Thẩm Ngôn đi vào, nhìn Vô Ưu đang trên ghế một cai, chắp tay nói: "Nhị gia?"
"Có gì cứ nói!" Thẩm Quân nhìn Thẩm Ngôn, biết hắn thấy Vô Ưu đang ở đây nên không biết có nên nói hay không!
Vô Ưu thấy thế cũng không nói gì, cúi đầu uống trà, Thẩm Ngôn bẩm báo: "Nhị gia, Tần đại nhân phái người tới mời, bọn họ nói đang đợi ngài ở Mai các, có chuyện quan trọng muốn thương lượng!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ: Thẩm Quân và Tần Hiển cũng coi như là bạn thân, nhưng từ lúc mình gả cho Thẩm Quân hai người bọn họ không còn qua lại nhiều lắm, bây giờ đã là canh một, Tần Hiển đột nhiên phái người tới mời, mà còn mời tới Mai các gì đó, nhất định là có chuyện gì quan trọng!
Nghe vậy, Thẩm Quân nhíu mày, nói: "Đi chuẩn bị ngựa!"
"Vâng." Thẩm Ngôn trả lời rồi đi ra ngoài. Sau đó, Thẩm Quân đứng lên, nói với Vô Ưu đang cúi đầu uống trà: "Ta đi đây, buổi tối nàng cứ ngủ trước, không cần chờ ta!" Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi phòng!
Đương nhiên là Vô Ưu biết hắn nói mấy câu đó cho các nha hoàn nghe, nàng và hắn không phải vợ chồng thật sự, cần gì phải chờ hắn rồi mới ngủ? Thẩm Quân đi rồi, trong phòng chỉ còn Vô Ưu và mấy nha hoàn, Xuân Lan cầm ấm trà lên rót trà nóng cho Vô Ưu, cười nói: "Nhị nãi nãi, nô tỳ thấy nhị gia bây giờ như một con người khác vậy!"
Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Xuân Lan hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Xuân Lan mỉm cười trả lời: "Trước đây nhị gia mười ngày nửa tháng cũng không cười một lần, còn bây giờ cứ nhìn thấy nhị nãi nãi là lại mỉm cười đó!"
Nghe vậy, Vô Ưu im lặng, cúi đầu uống một ngụm trà, nói: "Vậy sao?" Tuy nàng nói như vậy, nhưng nàng cũng phát hiện hình như vừa rồi khóe miệng hắn có chứa một nụ cười, mặc dù không dễ phát hiện nhưng các nha hoàn vẫn nhìn thấy được đi?
"Đúng vậy! Vừa nãy ngài không thấy được đâu, lúc ngài hôn mê bất tỉnh, nhị gia sốt ruột lắm đó!" Xuân Lan nói.
Lúc này, Liên Kiều và Ngọc Trúc cũng đi đến, Liên Kiều nói trước: "Đúng vậy, nhị tiểu thư, vừa nãy cô gia rất sốt ruột đó! Bế ngài quanh quanh phòng mấy lượt."
Ngọc Trúc nói tiếp: "Đúng vậy! Nhị tiểu thư, lúc biết tiểu thư không sao, cô gia bảo bọn nô tỳ ra ngoài hết, một mình trông tiểu thư hơn một canh giờ!"
Vô Ưu sửng sốt! Ngẩng đầu nhìn Ngọc Trúc hỏi: "Ngươi nói cái gì? Hắn trông ta cả một buổi chiều sao?" Nghĩ lại quả thật lúc nàng vừa mở mắt ra chỉ thấy một mình hắn, nhưng nàng không thể tưởng tượng được rằng hắn lại trông nàng cả mấy giờ đồng hồ!
"Đúng vậy! Nô tỳ còn dâng trà lên một lần, thấy cô gia cứ ngồi bên giường, mắt chăm chú nhìn tiểu thư không hề nháy mắt lần nào, biểu cảm đó vừa lo lắng vừa si tình!" Liên Kiều chen miệng vào.
Nghe vậy, mặt Vô Ưu hơi đỏ lên! Tay nắm lại, nhưng trong lòng nàng rất thoải mái. Bây giờ trong mắt nàng chỉ có hình ảnh khuôn mặt hắn lúc nàng tỉnh lại, nàng có thể nhớ rõ đôi mắt kia đang chăm chú nhìn mình. Trong khoảng thời gian này nàng và hắn sống chung cũng không tệ, chẳng qua phần lớn thời gian là diễn cho lão phu nhân và các hạ nhân xem thôi, nhưng hình như vở kịch này càng diễn càng thật, không biết từ khi nào hai người bọn họ đã nhập vai diễn rất sâu rồi, chỉ là hai người họ vẫn chưa phát hiện ra mà thôi!