Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Ngươi không biết đâu, lúc ấy Giang tôn giả nói không dây dưa..."
Tiếng trò chuyện không xa, Giang Hoài Ngọc vội vàng lau nước mắt nhưng nước mắt cứ như đê vỡ, lăn dài trên má không cách nào lau khô, giây trước vừa lau giây sau đã chảy tiếp.
Thanh âm càng lúc càng gần, Giang Hoài Ngọc vội vàng rời khỏi đây, nếu để ai nhìn thấy, không chừng lại truyền ra lời đồn vớ vẩn gì đó.
Chẳng hạn như y vẫn chưa chết tâm, vì Lâm tôn giả mà khóc đứt ruột đứt gan, khóc như chó con.
Giang Hoài Ngọc cúi đầu giấu nước mắt, tranh thủ bước nhanh khỏi đây. Nhưng nước mắt làm y không thấy rõ lối đi, trong mơ hồ, y chợt nhận ra trước mắt là mấy đệ tử kia.
Bọn họ vừa thấy Giang Hoài Ngọc, tinh thần lập tức căng thẳng, mới vừa rồi còn lén bàn tán sau lưng y, không chừng y đã nghe thấy, muốn tính sổ với họ.
"Giang tôn giả, sao ngài lại ở..." đây?
Chữ còn lại nghẹn ở cổ họng, các đệ tử nhìn Giang Hoài Ngọc với vẻ mặt cổ quái, chủ yếu là nhìn y không ngừng rơi nước mắt.
Giang Hoài Ngọc vội vàng lau mặt, hung dữ trừng bọn họ: "Nhìn cái gì? Chưa thấy bao giờ à?" Vừa dứt lời, một giọt nước mắt nữa rơi xuống đất.
Giang Hoài Ngọc: "..."
Mấy đệ tử: "..." Đúng là chưa thấy bao giờ.
Vẻ mặt bọn họ một lời khó nói hết, ỷ vào hiện tại Giang Hoài Ngọc không thể dùng linh lực, lại lén lút bàn tán.
"Giang Hoài Ngọc khóc cái gì, không phải là đang hối hận lúc trước nói không theo đuổi Lâm tôn giả đấy chứ?"
"Ai biết, vừa nhìn đã thấy không bình thường."
Ba chữ "không bình thường" vừa phun ra, ngay lúc này, giọng nói của Việt Trầm Thủy vang lên sau lưng.
"Mấy người các ngươi..." Việt Trầm Thủy quét mắt qua từng người, "Có còn quy củ hay không? Lén lút bàn tán sau lưng tôn giả, phạt chép tông quy trăm lần."
Các đệ tử liền biến sắc, biết được tông chủ đã nghe thấy toàn bộ, họ không dám nói gì, vội vàng cáo lui.
"Tiểu sư đệ, ngươi khóc cái gì, không sợ mất mặt?"
Lúc nguyên chủ không gây ra tội lỗi gì, Việt Trầm Thủy sẽ không gọi thẳng tên mà là gọi tiểu sư đệ.
Trên nguyên chủ, ngoài Việt Trầm Thủy còn có một sư huynh và sư tỷ, chỉ là sư tỷ phản bội sư môn, rơi vào ma đạo, đã bị trục xuất sư môn.
Giang Hoài Ngọc đang cố nén nước mắt, cũng không biết Việt Trầm Thủy đến trước mặt mình lúc nào, y liền hoảng hốt.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, vò mẻ chẳng sợ nứt, cũng không cố chấp ngăn nước mắt, bèn vừa cười vừa khóc: "Mùa xuân đến rồi, sư đệ cảm thấy cảnh xuân ở đây thật đẹp, lá cây xanh mơn mởn, cảm động phát khóc."
Việt Trầm Thủy: "..." Ngươi nói nhảm cái gì.
Giang Hoài Ngọc lau nước mắt, thắc mắc nhìn sau lưng hắn, "Sao tông chủ đại sư huynh lại ở đây?"
Việt Trầm Thủy lập tức cứng người, sắc mặt không được tự nhiên, lát sau mới trả lời: "Đi ngang qua."
Giang Hoài Ngọc còn lâu mới tin, nhất định hắn tới thăm Lâm Trạm, kết quả là phát hiện Mai Tử Kỳ hẹn Lâm Trạm ra đây, vừa khéo thấy tình huống vừa rồi.
Với tư cách là tông chủ Huyền Ngụy Tông, Việt Trầm Thủy vẫn luôn làm tròn bổn phận của mình, công bằng trong sạch. Nhưng từ khi thầm mến Lâm Trạm, chỉ số thông minh của hắn cứ vậy mà tụt dốc. Cũng giống như nguyên chủ, hễ liên quan đến Lâm Trạm đều là cho đối phương cầu gì được nấy.
Cuối cùng vì giúp Lâm Trạm, cam nguyện đọa ma, từ trời quang trăng sáng thành người người đuổi đánh.
Lão tổ Huyền Ngụy Tông tức muốn chết, thật giỏi!
Thu bốn tên đồ đệ, hết ba tên đọa ma, mặc dù có một tên là bị vu hãm nhưng cũng không khác là bao. Gọi Huyền Ngụy Tông làm gì nữa, đổi luôn thành Dưỡng Ma Tông đi, chuyên bồi dưỡng nhân tài cho ma đạo.
Giang Hoài Ngọc: "Tông chủ đại sư huynh đi ngang qua thật khéo."
Việt Trầm Thủy xụ mặt, cảm nhận được Mai Tử Kỳ và Lâm Trạm tạm biệt nhau, lối ra tông môn bên này, sẽ phát hiện mình và Giang Hoài Ngọc, hắn bèn lôi bả vai y. Lui đến mấy trăm thước.
"Vết thương chưa lành, chạy lung tung làm gì?"
Chín mươi chín roi kia có thể làm người ta đau đến chết đi sống lại, nghĩ đến Giang Hoài Ngọc không tránh không trốn, chấp nhận chịu phạt.
Tầm mắt Việt Trầm Thủy rơi vào khuôn mặt tái nhợt kia, ánh mắt trước giờ luôn lạnh băng nay nhu hòa đi mấy phần.
Trầm mặc chốc lát, Việt Trầm Thủy lấy ra một bình đan dược, ném cho Giang Hoài Ngọc, "Mỗi ngày một viên, đừng để người khác nịnh mấy câu là ngu xuẩn là cho mất."
Người khác trong miệng Việt Trầm Thủy là Ngụy Diên.
Bản lĩnh khác Ngụy Diên không có nhưng gã rất giỏi nịnh nọt nguyên chủ, thường xuyên dụ y tặng đồ. Nguyên chủ cẩm y ngọc thực đã quen, nào có quan tâm đồ quý hay không, chỉ cần vui vẻ sẽ cho gã.
Cho Ngụy Diên không được ích lợi gì, còn bị gã lén lút nói xấu sau lưng.
Nguyên chủ vốn dĩ là một kẻ tiêu tiền như nước.
Y không biết mình như thế, còn rất tín nhiệm Ngụy Diên, trong mắt nguyên chủ thì gã chính là người của mình, cũng không thể để người khác nói xấu gã mà không phản ứng lại.
Thế là Giang Hoài Ngọc vừa khóc vừa cãi: "Tông chủ đại sư huynh, người tốt kẻ xấu huynh cũng không phân biệt được."
Mắt thấy Việt Trầm Thủy muốn mở miệng khiển trách, Giang Hoài Ngọc không muốn bị dạy bảo như chó con, bèn nhanh chóng nhận lấy đan dược, đổi chủ đề khác, nhớ tới mục đích mình muốn đi tìm Việt Trầm Thủy.
"Sư đệ có việc muốn hỏi, bí cảnh Phi Tinh Sa Thành sẽ mở lúc nào?"
Bí cảnh Phi Tinh Sa Thành vốn là một tòa vương thành phồn hoa, sau khi đột nhiên biến mất trong sa mạc đã xuất hiện lại, nhưng mấy chục ngàn người nơi đó hệt như bốc hơi, tòa thành cứ thế trở thành một bí cảnh tài nguyên phong phú nhưng nguy hiểm trùng trùng.
Các đại môn phái vì cướp đoạt tài nguyên nên mỗi lần Phi Tinh Sa Thành lúc xuất hiện, họ đều phái một lượng đệ tử nhất định đến bí cảnh trước.
Ánh mắt Việt Trầm Thủy lạnh đi mấy phần: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Nguyên chủ chỉ mong sao Tạ Miên càng khổ càng tốt, hễ có tài nguyên hay bí cảnh mới y đều đi hỏi thời gian mở bí cảnh trước, sau đó cho các đệ tử khác đi tranh, còn Tạ Miên hết lần này tới lần khác bị y bắt ở lại, cực kỳ giống cô bé Lọ Lem và mẹ kế độc ác.
Vừa nghe Giang Hoài Ngọc hỏi thời gian bí cảnh Phi Tinh Sa Thành mở, Việt Trầm Thủy lập tức cảnh giác.
Hẳn là lại muốn giữ Tạ Miên lại, không cho Tạ Miên vào bí cảnh.
Giang Hoài Ngọc giải thích: "Sư đệ đã thông suốt, không thích Lâm Trạm nữa thì tội gì phải nhắm vào đệ tử mình."
"Chỉ là sư đệ cảm thấy mình càn quấy nhiều năm như vậy, chưa hề cống hiến gì cho tông môn, làm tôn giả nhưng không tận chức trách, trong lòng hổ thẹn nên muốn xin hai danh ngạch tiến vào bí cảnh.
"Một cái cho Tạ Miên, coi như là bồi thường cho hắn, cái còn lại là xin cho chính mình, sư đệ muốn hộ tống đệ tử trong tông vào Phi Tinh Sa Thành, cống hiến cho tông môn."
Đi Phi Tinh Sa Thành, các môn các phái đều phải phái người có tu vi cao đi theo hộ tống, tránh xảy ra bất trắc.
Vẻ mặt Việt Trầm Thủy phút chốc kinh ngạc, nghĩ rằng mình nghe lầm.
"Thật không?"
"Là thật, nếu không phải ta sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không được tử tế."
Việt Trầm Thủy nghe vậy, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
Vết thương do trừng phạt gây ra cơn đau âm ỉ, tình trạng không thể vận chuyển linh lực cũng sẽ không kéo dài lâu, ước chừng có lẽ mười ngày sau, lúc bí cảnh Phi Tinh Sa Thành mở thì tu sĩ hóa thần như Giang Hoài Ngọc đã có thể dùng linh lực được.
Xem ra Giang Hoài Ngọc đã thực sự thay đổi, mọi ngày y thà cùng đám bằng hữu thế gia kia cưỡi ngựa xem hoa còn hơn là dấn thân vào những nơi nguy hiểm như bí cảnh, càng đừng nghĩ tới y sẽ hộ tống đệ tử đi bí cảnh nguy cơ tứ phía như Phi Tinh Sa Thành.
Việt Trầm Thủy vui vẻ thanh thản cực kỳ nhưng trên mặt cũng không thể hiện ra, chỉ lãnh đạm đồng ý rồi cho y hai danh ngạch, cũng báo cho biết thời gian Phi Tinh Sa Thành mở, xong xuôi mới xoay người chuẩn bị rời đi.
Giang Hoài Ngọc ghi nhớ thời gian mở, gọi Việt Trầm Thủy lại, "Đại sư huynh, có phải huynh thích Lâm tôn giả không?"
Việt Trầm Thủy trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn y, hơi thẹn quá hóa giận, "Nói bậy."
"Đại sư huynh gần đây hay thất thần, hình như là đang nhớ tới ai đó." Giang Hoài Ngọc dừng một chút.
"Lâm tôn giả rất tốt, nhưng đại sư huynh cũng thấy, tình nghĩa hắn và Mai đạo hữu thâm hậu hơn đối với ta hay huynh nhiều. Trước đây sư đệ lún sâu trong đó, làm ra không ít chuyện hồ đồ, hy vọng đại sư huynh không nên hồ đồ như ta."
Việt Trầm Thủy làm người không tệ, cho dù trong lòng ghét vị sư đệ như y nhưng vẫn bảo vệ y, chẳng hạn như ngăn Mai Tử Kỳ động thủ, hoặc như lần này cho y đan dược.
Giang Hoài Ngọc cũng không muốn thấy hắn có kết cục rơi vào ma đạo theo như nguyên tác.
Việt Trầm Thủy mím môi, im lặng không trả lời, lát sau mới lạnh mặt rời đi.
Giang Hoài Ngọc cũng không biết hắn có nghe vào hay không, đành cất đan dược đi rồi định trở về Trường Minh Điện. Nước mắt y đã ngừng rơi, trừ đôi mắt đỏ bừng ra cũng không ảnh hưởng lắm.
"Giang Hoài Ngọc, ngươi nói thật là dễ nghe."
Mai Tử Kỳ không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, hắn chặn đường Giang Hoài Ngọc, sau đó vỗ tay châm chọc: "Hay cho một câu hy vọng, không phải là ngươi sợ sư huynh sẽ tranh người ngươi thích đấy chứ? Nói thẳng ra đi."
Giang Hoài Ngọc nhìn hắn, không phải hắn đã từ giã Lâm Trạm rồi đến Hoàng Tuyền Cốc tìm linh dược sao, sao hắn còn ở đây?
Quả thật Mai Tử Kỳ phải đi Hoàng Tuyền Cốc nhưng lúc chuẩn bị rời đi lại liếc thấy Giang Hoài Ngọc đang nhìn lén gần đó, hắn cố ý ôm Lâm Trạm để chọc tức Giang Hoài Ngọc.
Thấy Giang Hoài Ngọc đi khỏi hắn mới tạm biệt Lâm Trạm, chuẩn bị đi cảnh cáo Giang Hoài Ngọc một phen, tốt nhất đừng bám lấy Lâm Trạm, nếu không chờ hắn quay về sẽ cho y mất mặt, ai ngờ đụng phải Việt Trầm Thủy đang nói chuyện với nói chuyện, coi như có kịch hay.
Giang Hoài Ngọc liếc Mai Tử Kỳ một cái rồi bước hướng khác, không buồn để ý sự chế nhạo của hắn.
Mai Tử Kỳ thấy y đi hướng khác, liền giơ tay lên đè bả vai y lại, "Lấy lui làm tiến, thật là ngu xuẩn."
Hắn vừa nói vừa lấy một túi càn khôn ném cho Giang Hoài Ngọc, "Trong này có một trăm ngàn thượng phẩm linh thạch, thêm mấy chục món linh bảo, kể từ hôm nay, ta hy vọng ngươi sẽ không bám lấy Lâm tôn giả nữa."
Mai Tử Kỳ nhìn ra y phục đỏ rực Giang Hoài Ngọc mặc hôm bị phạt là nhuộm màu, có thể nói, không ai rảnh đi nhuộm y phục, trừ phi là nghèo.
Không ngờ rằng đường đường là tôn giả, đích tử duy nhất của Giang gia lại nghèo thành thế này. truyện đam mỹ
Giang Hoài Ngọc: "..."
Giang Hoài Ngọc nhìn y phục trắng thuần hôm nay mình mặc, vì bị thương nên y chọn bộ khá thoải mái, cũng không dư sức đi nhuộm nữa.
Chẳng lẽ cả người trắng toát sẽ khiến người ta cảm thấy mình thật thảm?
Tiếp đó là tình tiết tổng tài bá đạo —— Cầm lấy chi phiếu một triệu đây, tránh xa con trai ta.
Giang Hoài Ngọc nghĩ đến mấy quảng cáo truyện giật tít, suýt chút nữa cười sặc.
Cố nhịn cười, y ném trả túi càn khôn cho Mai Tử Kỳ, nhưng quả thực y rất muốn bật cười, vậy nên ngón tay cũng run rẩy theo.
Sắc mặt Mai Tử Kỳ rất phức tạp, thấy đôi mắt Giang Hoài Ngọc đỏ bừng, lại cúi đầu nhìn những ngón tay đang khẽ run của y.
Hóa ra y thích Lâm tôn giả đến vậy, thà rằng nghèo đến mức phải nhuộm y phục cũng không chịu nhận lấy? Rõ ràng tay đã run như thế.
Giang Hoài Ngọc trả lại túi, đang định nói vài câu, nhưng ngước mắt nhìn một cái, vẻ mặt Mai Tử Kỳ lại có ba phần đồng cảm, ba phần khinh thường, còn có bốn phần lạnh lùng.
Mai Tử Kỳ: "Cho dù không muốn ngươi cũng không được làm phiền Lâm tôn giả nữa, biết chưa?"
Giang Hoài Ngọc đã bình tĩnh lại: "Không cần, ta không thiếu tiền. Dù sao thì, ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không dính dáng tới Lâm tôn giả nữa."
Y chân thành nhìn Mai Tử Kỳ, "Chúc hai ngươi trăm năm hòa hợp, sớm sinh..." quý tử.
Tiếng quý tử kia còn chưa bật ra, Giang Hoài Ngọc lập tức nhận thấy không đúng, hơi vấp một chút mới không chút sơ hở tiếp lời, "... sống ở Tiên giới."
Mai Tử Kỳ nghe vậy, đồng cảm bỏ xa ý muốn chế nhạo, hắn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng trả lời: "Nhớ lấy lời ngươi nói." Sau đó triệu ra phi kiếm.
Lúc sử dụng phi kiếm rời đi hắn cũng đã ném túi càn khôn lại cho Giang Hoài Ngọc.
"Ta biết ngươi nghèo, không cần giả bộ, cái gì mà không thiếu tiền. Túi càn khôn này ngươi cầm lấy, vậy mới coi như đồng ý với yêu cầu của ta, nếu sau này ngươi trái lời, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Giang Hoài Ngọc: "..."
...
Mai Tử Kỳ ngự kiếm bay rất xa mới dừng lại trong một trấn nhỏ, hắn muốn tìm người hỏi thăm tin tức Hoàng Tuyền Cốc, vừa sờ bên hông đã đen mặt.
Một cắc cũng không còn.
Sao hắn phải nóng đầu lên, thông cảm cho tên tình địch Giang Hoài Ngọc chết tiệt kia rồi cho y túi càn khôn của mình?!