Y Đạo Quan Đồ

Chương 92: Huynh đệ dùng để kiếm lời (1 + 2 + 3)



Trương Đức Phóng nói: “Ngươi dự định làm thế nào bây giờ?”

Vẻ mặt Cố Minh Kiện ưu sầu lắc đầu nói: “Ta không biết! Ta thật không biết nàng ta lại phiền phức như thế!” Lúc bắt đầu quen biết Triệu Nhị Văn, hắn cứ cho rằng nàng ta là một nữ tử phóng khoáng, không ngờ bây giờ cư nhiên lại tới mức này.

Trương Đức Phóng thở dài: “Ta đã sớm khuyên ngươi kiểm chế một chút, đã dự định không đâu vào đâu thì đừng có dính dáng vào, không may ra thì hỏng bét. Giờ thì sao? Đúng y như ta nói!” Trương Đức Phóng đối với tính cách Cố Minh Kiện tương đối hiểu rõ, tiểu tử này không phải là một người quả quyết, bằng không sự tình cũng không đến nỗi be bét ra như thế này.

Trương Dương nhìn được sự ưu thương sâu trong đôi mắt Cố Minh Kiện, hắn ý thức được Cố Minh Kiện cũng không phải một người vô tình cho lắm, hắn đối với Triệu Nhị Văn hiển nhiên có tình cảm, nếu như hắn chẳng quan tâm gì đến sống chết của nàng ta, thì căn bản hắn cũng không phải lo nghĩ nhiều. Kỳ thực đến bây giờ Trương Dương cũng không rõ lắm quan hệ của hắn với ba nữ tử kia là cái gì. Theo như hắn phân tích thì Cố Minh Kiện và Trương Như Bình là an hem họ, hẳn là không có vấn đề gì, bằng không thì hắn và Trương Đức Phóng cũng không như thế này được, còn về phần Trình Tú Tú và Triệu Nhị Văn thì rất khó nói.

Trương Dương đối với Cố Minh Kiện cũng rất quan tâm. Dù sao tiểu tử này cũng đã từng giúp đỡ mình, hơn nữa hắn còn lại em ruột của Cố Giai Đồng, nói trắng ra thì quan hệ có thể coi một phần như là cậu em vợ của Trương đại quan nhân, cũng là người thân trong nhà cả. Mặc dù bình thường người ta vẫn nói chí công vô tư, theo lý chứ không theo thân, nhưng thật ra những người có thể làm được như vậy từ cổ chí kim giờ không có được mất người. Hơn nữa Trương đại quan nhân đối với chuyện nam nhân có vài ba hồng nhan tri kỉ cũng không có chút phản cảm nào, bất quá chỉ là hắn cho rằng nam nhi đại trượng phu, đã dám làm thì cũng phải dám chịu, ngươi đã gây ra chuyện này thì ngươi phải đảm đương lấy hậu quả của nó, đây là một điểm phê bình của Trương Dương đối với Cố Minh Kiện.

Trương Dương thấp giọng hỏi: “Minh Kiện! Ngươi dự định làm sao bây giờ?”

Cố Minh Kiện thở dài, nói thật: “Ta cũng không phải là không thích nàng, nhưng mà cái cảm giác sớm chui đầu vào rọ, đem đời mình trói vào một nữ nhân sớm như vậy ta không thoải mái cho lắm!”

Trương Đức Phóng nở nụ cười, hắn càng thêm rõ ràng Cố Minh Kiện, tiểu tử này xem chừng đúng chính là một người nhân từ do dự, thiếu quyết đoán. Tiểu tử này là một tiên ăn chơi, đa tình, hoa tâm thế nhưng gặp phiền phức thì lại không biết giải quyết thế nào, đây cũng là việc mà người khác không thể đi theo sau giải quyết cho hắn được.

Trương Dương nói: “Trước hết ổn định nàng ta lại một chút…!” Vừa nói tới đây thì nhận được điện thoại của Cố Giai Đồng, Trương Dương nhìn dãy số một lượt, rồi đi ra phía xa xa mới tiếp nhận điện thoại.

Cố Giai Đồng hỏi hắn ở chỗ nào, bởi vì buổi tối nàng còn có công chuyện, không thể đi ăn cùng Trương Dương được.

Nàng nói sẽ liên lạc lại với hắn sau.

Trương Dương biết Cố Giai Đồng còn có công việc đang làm, hơn nữa chuyện hiện tại của Cố Minh Kiện cũng không thích hợp để nàng biết, hàn huyên vài câu rồi cúp máy.

Triệu Nhị Văn rõ ràng đối với Cố Minh Kiện rất sâu đậm, lúc Cố Minh Kiện nói hai câu xin lỗi, nha đầu kia lại đưa nhu tình chân tình về với hắn. Khiến cho Hà Hâm Nhan thấy thế không khỏi thầm than nàng ta trời sinh tiện mệnh, quay ra cảnh cáo Cố Minh Kiện hai câu rồi ly khai viện.

Trương Đức Phóng nhìn Hà Hâm Nhan đi xe không khỏi cười nói: “Cô nàng ta thật có tính cách, bât quá cũng không khác nam nhân là mấy, dính vào chẳng khác nào đâm đầu vào phiền phức!” Hắn cũng có sự tình cần làm, nói vài câu xong rồi cũng xin cáo từ.

Cố Minh Kiện bảo hắn gọi Trương Như Bình đến viện, ở đây trông Triệu Nhị Văn cùng với hắn.

Trương Dương xem chừng chuyện cũng qua hồi phong ba, chuyện ở đây cũng không có gì cần tới mình nữa, liền cáo từ rời đi.

Lúc ly khai, Trương Dương tùy tiện tìm một quán ăn ăn một bữa, định sau đó quay trở lại biệt thự của Cố Giai Đồng nghỉ ngơi. Đang đi được vài bước, thấy Hà Hâm Nhan đang đứng ăn vặt ở bên đường, Hà Hâm Nhan cũng đồng thời thấy Trương Dương, cười vẫy vẫy tay chào hắn.

Trương Dương mỉm cười bước tới: “Thế nào? Ta nói ngươi cũng thật là bất trượng nghĩa quá đi, chúng ta miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn bè chung hoạn nạn, thế nào đi ăn cũng không gọi một tiếng!” Hắn chỉ là có ý trêu chọc một chút, không ngờ nàng quay ra nói với ông chủ luôn: “Lão bản, cho bát vằn thắn, hai trứng trần luôn nhé!”

Trương Dương tròn hai mắt ra nhìn, không ngờ bản thân lại được tiếp đãi long trọng ngay như thế, hắn tươi cười lắc đầu nói: “Quên đi, ta không ăn đâu! Hà Hâm Nhân, buổi tối không có việc gì, đi uống rượu với ta nhé!”

Hà Hâm Nhan tròn mắt nhìn hắn, miệng vẫn đang ăn nói: “Ta ăn hết tiền rồi!”

Trương Dương không khỏi cười nói: “Trong bộ dạng ta tính toán thế sao! Là ta mời ngươi!”

“Là ngươi nói đó nha! Đừng hối hận!”

“Kháo! Ta trước giờ có nói chơi bao giờ!”

Hà Hâm Nhan cười giảo hoạt: “Vậy tới Hải Bá Vương ăn hải sản đi!”

Đợi tới lúc tới Hải Bá Vương rồi Trương Dương mới biết được ở đây chi phí cũng thật không thấp, nha đầu kia đúng là kiểu được thể mà tiến. Nhìn hai mắt Hà Hâm Nhan phát quang cảm thán nói: “Tới Hải Bá Vương ăn Hải Sản là ước muốn của ta trong năm nay, vốn tưởng phải tới cuối năm mới có thể, không ngờ ngươi lại giúp ta sớm thực hiện mong muốn này sớm được vài tháng.”

Trương Dương bỗng nhiên có cảm giác giống như mình trở thành một kẻ coi tiền như rác vậy, hắn không nói gì, Hà Hâm Nhan nhìn hắn, trên mặt hiện rõ vẻ tinh quái: “Ngươi đối tốt với ta như vậy, có phải là có cái ý đồ gì đúng không?”

“Có! Ta đặc biệt thích nhìn cảnh ngươi cầm bình rượu đập người khác… Ha ha, không bằng lát nữa ngươi diễn luyện lại một hồi cho ta xem?”

Hà Hâm Nhan khanh khách cười: “Ta xem ngươi cũng người tốt, chứ nếu xem ngươi không vừa mắt, ta lập tức cho ngươi ăn chai!”

Hai người vừa đi vào đại môn, lập tức được tiếp tân bước tới đón tiếp, ánh mắt quái dị của cô ta hướng vào nhìn Hà Hâm Nhan, đích xác một thân trang phục Hà Hâm Nhan rất làm cho ngươi ta chú ý, tiếp tân ngăn lại nói: “Xin lỗi! Ở đây chúng tôi không cho mang rượu từ ngoài vào!”

Trương Dương ngẩn người, sau đó ánh mắt quay lại nhìn bộ quần áo Hà Hâm Nhan mặc, người ta đây tưởng là nàng ta làm quảng cáo rượu đây mà.

Hà Hâm Nhan mày liễu dựng đứng, đôi mắt đẹp trợn ngược: “Ta mang rượu? Con mắt ngươi lớn như thế để trang trí thôi hả?”

"Thế nhưng..."

“Muốn mặc thế nào là quyền của ta, ta thích mặc cái áo quảng cáo này thì sao?”

Cô tiếp tân nghe nghẹn họng chỉ biết trân trối đứng nhìn, trên mặt cứng đờ không có chút biểu tình tươi cười vốn có nào.

Trương Dương cười nói một câu: “Chúng ta là tới dùng bữa, ngươi định mời khách hàng ra khỏi cửa sao?”

Nghe cậu nhắc nhở của Trương Dương, nàng tiếp tân mới phục hồi bộ dạng tươi cười, mời hai người ngồi vào bàn.

Trang phục Hà Hâm Nhan đích thực là khá bắt mắt, từ đại môn đi vào trong mà cũng có tới ba người khách hàng trong quán hướng nàng mà gọi: “Tiểu thư! Cho hai chai Bách Uy!” Nàng ta vô cùng ngạc nhiên nói: “Không ngờ cái bia Bách Uy kia cũng được hoan nghênh quá nhỉ!”

Trương Dương mỉm cười: “Ý không ở trong lời! Là ngươi được hoan nghênh đó!”

Hà Hâm Nhan liếc mắt nhìn Trương Dương: “Ta mới phát hiện một điều, ngươi cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì!”

Tuy rằng Trương Dương đã sớm có chuẩn bị tâm lý về sức ăn của Hà Hâm Nhan, nhưng mà nhìn đống bát đĩa trùng điệp trên bàn ăn, Trương Dương không nhịn được nói: “Nha đầu! Không phải ta khoa trương quá, nhưng mà gọi bao nhiêu ra như thế, ăn không hết thì có phải là vô cùng lãng phí không? Lãng phí là không tốt một chút nào đâu!”

Hà Hâm Nhan nói: “Ngươi biết ta ăn thế nào không? Hơn nữa ta đã đói bụng cả một ngày một đêm rồi!”

“Nha đầu này! Cũng không nên ăn quá nó, không tốt cho dạ dày đâu!”

“Yên tâm! Ta ăn uống thế nào ta rất rõ mà!”

Hà Hâm Nhan ăn trông rất ưu nhã và văn tĩnh, bất quá sức chiến đấu thì dai dẳng tới kinh người, nhìn đám bát đĩa trống trơn trên bàn, Trương Dương thắc mắc một điều không biết làm sao mà bố mẹ nàng ta lại có thể nuôi được nàng ta.

Trương Dương gọi một chai nhất phẩm Dương Hà, Hà Hâm Nhan uống được hai chén, còn đâu phần rượu còn lại đều vào bụng Trương Dương cả, sau khi ăn các món ăn xong xuôi, Hà Hâm Nhan lại gọi thêm một chai nữa.

Trương Dương có chút khó hiểu nhìn Hà Hâm Nhan hỏi: “Để làm gì đây? Muốn đem ta chuốc quá chén à?”

Hà Hâm Nhan cười nói: “Rượu này giá thị trường có 88, ngươi uống hai bình cơ bản cũng coi như hòa!”

Trương Dương thực sự là phục cô nàng này sát đất, một nữ từ tính toán như thế hắn mới thấy lần đầu: “Cái này… Không nên uống nhiều rượu, dễ loạn lắm đó!” hắn thấp giọng nhắc nhở.

Hà Hâm Nhan mở chai, rót đầy thêm vào chén cho Trương Dương: “Trong tay ta có hai chai rượu, không sợ ăn đập thì loạn cho ta xem nào!” Nha đầu này bưu hãn có thể nói ngang với An Ngữ Thần, bất quá An Ngữ Thần còn có thực lực, còn cô nàng này thì thực sự là …

Hà Hâm Nhan đi vào trong toilet một thời gian, lúc đi ra gặp một trung niên nhân tới bắt chuyện: “Tiểu thư, xin chào! Ta là đạo diễn từ Hồng Kông, ta xem ngươi rất không sau, muốn ngươi tham gia đóng phim…”

Hà Hâm Nhan chỉ Trương Dương đang ngồi phía kia: “Ngươi trước hết đi hỏi ca ca ta!”

Gã mập mạp này theo hướng tay chỉ của Hà Hâm Nhan nhìn về phía Trương Dương, khuôn mặt nhất thời tươi cười tiến nhanh về phía đó: “Tiểu Trương chủ nhiệm! Thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a! Không ngờ tới Đông Giang mà cũng có thể gặp lại ngươi!”

Trương Dương cũng thật không ngờ sẽ gặp lại đạo diễn lưu manh Vương Chuẩn ở đây, mặc dù nhìn hắn không ừa mắt nhưng kỳ thực Vương Chuẩn cũng là có một chút danh tiếng. Hai ngươi bắt tay chào hỏi, Trương Dương còn chưa kịp mời hắn ngồi hắn đã ngồi xuống và tươi cười nói: “Ta lần này tới là đáp ứng lời mời tới làm giáo thụ tại học viện nghệ thuật Đông Giang!”

Hà Hâm Nhan chính là sinh viện tịa học viện nghệ thuật Đông Giang, nghe được Vương Chuẩn nói thế cũng có chút hứng thú, nhẹ giọng bắt chuyện: “Ngài là đạo diễn thật sao?”

Vương Chuẩn lập tức xuất ra danh thiếp đưa cho Hà Hâm Nhan nói: “Vương Chuẩn!” Lão này chỉ nói đúng hai chữ tên mình, chứng tỏ lão rất tự tin về danh khí của mình.

Chỉ tiếc là Hà Hâm Nhan lại chưa bao giờ nghe qua tên của hắn: “Thật không có ý tứ! Vương đạo diễn cũng từng làm phim a?”

Vương Chuẩn chưa kịp trả lời đã bị Trương Dương giành lời nói: “Dữ lang cộng vũ! *** bảo giám!”

Vương Chuẩn trên mặt có thoáng chút xấu hổ, mẹ nó, thế nào lại phải chịu nhục nhã thế này chứ. Ta đây ít nhất cũng đã làm ba bộ phim, ngươi có nhưng nhưng thật ra không chuẩn, ta đây cũng đã từng được giải thưởng về phim sao ngươi không nói tới.

Trương Dương còn bổ sung thêm một câu: “Cũng vì còn nhiều hạn chế ở nước ngoài nên về đây dự định làm tiếp.”

Vương Chuẩn lúc này không nhịn được nữa mỉm cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm thực sự là hài hước…”

Hà Hâm Nhan lặng lẽ vứt cái tờ danh thiếp của lão xuống đất.

Trương Dương chợt nhớ tới chuyện An Lão liền mỉm cười nói: “Ta nghe nói gần đây An lão tiên sinh thân thể không được tốt cho lắm, không biết là thế nào?”

Vương Chuẩn đáp: “Công ty điện ảnh Long Thịnh chỉ là một công ty con của tập đoàn thế kỉ An Thái, tình huống của An Lão ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá nghe nói lão đã lâu không quan tâm đến những công việc này nữa, công việc hiện tại cho nhị thế gia An Đức Phong chủ trì.”

Trương Dương gọi thêm một vài món ăn, rót rượu mời Vương Chuẩn: “Vương đại diễn, có chuyện ta cũng không giấu ngươi, đó alf gần đây công việc đầu tư tại Thanh Thai Sơn đột nhiên đình trệ, khiến cho lòng người có chút lo lắng. Cái trường phim kia lâu cũng không có tới quay chụp, có đúng là xảy ra vấn đề gì không?”

Vương Chuẩn đang định nâng chén rượu lên uống thì lại thôi, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi vì sao không trực tiếp hỏi An lão hay An tiểu thư?”

Trương Dương cười nói: “Không liên lạc được với An Ngữ Thần, máy lúc nào cũng tắt. An lão thì ta không có cách liên lạc được.”

Vương Chuẩn nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Con cả của An Lão là An Đức Minh trong bộ máy chính trị đang bị điều tra!”

Trương Dương nao nao, hắn đối với An gia không rõ ràng lắm, tự nhiên không biết An gia còn có lực trong bộ máy chính quyền tại Hồng Kông.

Vương Chuẩn nói: “Tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng cho lắm, bất quá nói chung lần này An gia có chút phiền phức!” Hắn hiển nhiên không muốn lấy vấn đề này làm trọng tâm câu chuyện mà nói, tiếp tục hàn huyên vài câu rồi đứng đậy xin cáo từ, trước khi rời đi vẫn không quên hướng Hà Hâm Nhan nói: “Tiểu thư, ngươi thực sự là rất không sai, chỉ cần có chút cố gắng, nhất định sẽ trở thành ngôi sao quốc tế!”

Hà Hâm Nhan lắc lắc đầu nói: “Ta đối với làm phim không có hứng thú lắm!” Qua vài lời nói của Trương Dương, Hà Hâm Nhan đoán chừng nhất định lão đạo diễn kia cũng vớ vẩn.

Vương Chuẩn lộ ra một tia cười khổ, trong lòng thầm nghĩ kì quái, thế nào mà hình như tất cả mỹ nữ trên đời này đều dính dáng đến cái tên tiểu tử kia không biết?

Trương Dương bởi vì chuyện Vương Chuẩn vừa nói, tâm tình trở lên trầm xuống rất nhiều, hắn lấy điện thoại ra gọi lại cho An Ngữ Thần một lần, vẫn nhận được tin báo đối phương đang trong trạng thái tắt máy, Trương Dương bắt đầu cảm thấy được chuyện này khả năng thập phần nghiêm trọng, nếu không An Ngữ Thần tuyệt không tắt máy như thế.

Hà Hâm Nhan nhìn ra Trương Dương đang có tâm sự, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có việc a?”

Trương Dương mỉm cười lắc đầu hỏi nàng: “Ngươi học học viện nghệ thuật hả? Học chuyên khoa nào?”

Hà Hâm Nhan nói: “Vũ đạo!”

“Ồ! Khi nào có thời gian múa một đoạn cho ta xem nhé!”

Hà Hâm Nhan cười nói: “Lễ mừng năm mới này, hội diễn khai giảng này, ngươi cứ đi cổ vũ cho ta, thế nào cũng được xem!”

“Tốt! Nếu có thời gian ta nhất định tới!” Những lời này của Trương Dương tràn ngập ý tứ, dù sao hiện tại hắn cũng làm ở văn phòng địa diện tại Bắc Kinh.

Hơn nữa lễ mừng năm mới, văn phòng tại Bắc Kinh chắc chắn là bận rộn không cần phải bàn cãi, hơn nữa hắn với Hà Hâm Nhan cũng chỉ là bạn xã giao hời hợt, không có khả năng bỏ giở công việc mà chạy đến Đông Giang cổ vũ cho nàng. Hà Hâm Nhan thì rất nghiêm túc: “Coi như ngươi đã đáp ứng rồi nhé. Đối với lời nói phải có thành tín a!”

Điện thoại của Trương Dương bỗng nhiên đổ chuông, hắn vốn tưởng rằng là Cố Giai Đồng gọi tới, nhưng không ngờ là Lý Trường Vũ. Trương Dương đứng dậy ly khai khỏi phòng khách ồn ào, tìm một chỗ yên lặng nghe máy: “A lô!”

Thanh âm Lý Trường Vũ trầm thấp: “Trương Dương! Chuyện khai thác du lịch tại Thanh Thai sơn sợ rằng có vấn đề, hiện tại thông tin về sự tình An gia bên kia, sợ rằng liên lụy phiền phức sẽ rất lớn đó.” Tuy rằng lời nói của hắn rất uyển chuyển, thế nhưng ý tứ biểu đạt đã tương đối minh xác, chueyẹn này nếu như chuyển hóa không tốt, liên lụy đầu tiên sẽ là hắn, lúc đương nhiệm bí thư huyện ủy Xuân Dương, chính lão kí hợp đồng kinh tế với An ão, cũng vì thành tích tích cực này mà hắn leo lên được chức vụ thường ủy phó thị trưởng. Nói gì thì đối tác cũng là một tập đoàn tư bản chói lọi, thế nhưng thế sự thật là không thể lường được, ai có thể ngờ được một chuyện tốt như thế cư nhiên lại chuyển hóa thành xấu như thế này.

Trương Dương cho rằng Lý Trường Vũ nhất định còn có chuyện chưa nói với hắn, liền thấp giọng hỏi: “Lý thúc, ngươi rốt cuộc là nói chuyện gì?”

Lý Trường Vũ trầm mặc xuống một lúc rồi nói: “Có thông tin cho rằng An gia là một thế lực hắc bang ở Hồng Kông, trước giờ thường xuyên làm ăn phi pháp, cho nên mới tích lũy được lượn tài phú kinh người như vậy. Hiện tại tập đoàn của An gia biểu hiện ra rât trong sạch thực tế chỉ là các hoạt động rửa tiền…” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “An lão đầu tư tại Thanh Thai Sơn nhiều khả năng cũng bị coi là hoạt động rửa tiền… cho nên…”

Trương Dương đã hoàn toàn minh bạch, thảo nào mà Lý Trường Vũ lại tỏ ra lo lắng như vậy, giả như An Lão thực sự là lợi dụng chuyện đầu tư tại Thanh Thai sơn để rửa tiền thì hậu quả của chuyện này là rất nghiêm trọng. Hắn chỉ là một cán bộ phụ cấp, hơn nữa của đã rời khỏi sở thương mại và đầu tự, liên lụy hẳn là không lớn, thế nhưng những thành viên trong ban đầu tư, rồi thường vụ phó thị ủy Lý Trường Vũ, chủ tịch huyện Tần Thanh, tất cả từ trên xuống dưới vì chuyện này hẳn là sẽ gặp chuyện không hay rồi, thậm chí có thể vì thế mà hỏng hết tiền đồ, trách nhiệm đầu tiên chắc chắn thuộc về Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nói: “Mau chóng làm rõ ràng chuyện này, nghĩ biện pháp liên hệ với An gia một chút, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Khoản đầu tư của bọn họ vào Thanh Thai Sơn có vấn đề gì không?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tìm cách làm rõ chuyện này.”

Cúp máy xong, tâm trạng Trương Dương trầm trọng đi rất nhiều, Lý Trường Vũ gọi điện thế này không chỉ là nhắc nhởm,mà chủ yếu chính là cầu viện, người trong quan trường thường càng ở vào vị trí cao thì càng sợ mất đi địa vị vốn có. Lý Trường Vũ khắc khổ nhiều năm như vậy mới có vị trí ngày hôm nay, nguyên bản trông cậy vào du lịch Thanh Thai sơn sẽ viết lên bảng chính tích huy hoàng cho hắn, nhưng tham vọng của hắn không những không thành mà bản thân còn có nguy cơ lâm vào khốn cảnh.

Biểu hiện không yên lòng của Trương Dương không qua được mắt Hà Hâm Nhan, nàng cầm khăn tay lau miệng rồi nói: “No rồi! Nào, chúng ta đi thôi!”

Trương Dương đúng lên, lúc này Cố Giai Đồng mới gọi điện thoại tới, Trương Dương bảo nàng tới Hải Bá Vương đón hắn. Thanh toán xong cùng Hà Hâm Nhan đi ra cửa rồi gọi taxi cho nàng, lúc taxi chuẩn bị rời đi, Hà Hâm Nhan kéo kính xuống, vươn cánh tay trắng nõn ra đưa cái khăn tay cho hắn. Trương Dương nhìn thấy tren cái khăn tay là số điện thoại của nàng, Hà Hâm Nhan nói: “Lần sau tới Đông Giang gọi cho ta!”

Trương Dương gật gật đầu cười nói: “Hình ảnh cô nàng bán rượu này không hợp với ngươi đâu. Mà cũng đừng có động tí là vác chai mà đập người ta. Làm bị thương ngươi khác thì không sao, cẩn thận lại làm ị thương chính bản thân mình đó.”

Hà Hâm Nhan cư nhiên có biểu hiện ra một chút nghe theo: “Biết rồi!”

Hơn mười phút sau Cố Giai Đồng tới Hải Bá Vương, Trương Dương vừa lên xe nàng đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, không khỏi cười nói: “Thế nào? Một mình cô đơn tịch mịch, tìm rượu giải sầu à?”

Trương Dương cười nói: “Tiêu sái anh tuấn, ngọc thụ lâm phong như ta đây, bên người có bao giờ thiếu mỹ nữ bầu bạn.”

Cố Giai Đồng bĩu môi: “Ta phát hiện bản thân mình thực sự quá tốt, thực sự không chịu nổi ngươi!”

“Ngươi chịu không nổi ta a? Vật mỗi lần còn muốn không để yên?”

Cố Giai Đồng đỏ mặt lảng sang chuyện khác: “Mệt chết đi được! Vì chuyện làm ăn công ty gần đây mà bận rộng quá, cái đám ở công ty chẳng được việc gì, chuyện gì cũng phải tới tay tự giải quyết!”

“Ta nói ngươi là tổng giám đốc, không cần phải việc gì cũng vơ vào làm đâu, cứ thoải mái đi một chút!”

Cố Giai Đồng thở dài: “Ta vốn thật muốn cho Minh Kiện tới công ty giúp ta, nhưng ngươi nhìn cái bộ dạng hắn xem, suốt ngày chỉ chơi bời lêu lổng, cứ vài ngày không gặp là thấy đi với một cô khác.”

Trương Dương chợt nhớ tới Cố Minh Kiện hiện giờ cũng đâng chật vật chưa biết thế nào, hắn mỉm cười nói: “Cũng chưa biết thế nào. Cứ cho cưới vợ đi, lúc ấy còn có thể chơi bời lêu lổng tán gái nữa sao?”

“Ngươi thực sựu là rất chủ nghĩa phụ hệ, đáng ghét! Được rồi, chừng nào thì ngươi về Bắc Kinh?”

“Ngày mai! Ta tại Đông Ging cũng chẳng có việc gì. Ta về Bắc Kinh xem xét liên hệ với Lưu Truyện Khôi xem thế nào. Cố gắng đưa Lưu Đại Trụ tới Bắc Kinh!”

“Ta còn có chút công việc, vốn định đi cùng với ngươi, nhưng xem chừng…” Cố Giai Đồng nói có chút tiếc nuối.

Trương Dương mỉm cười: “Tiểu biệt thắng tân hôn! Chờ bao giờ ngươi tới, ta sẽ chuẩn bị sức khỏe thật tốt để tiếp đón!”

Trong đôi mắt đẹp Cố Giai Đồng lộ ra vô vàn sắc mị, nàng dịu dàng nói: “Tại Đông Giang ta là chủ, đêm nay ta sẽ chiêu đãi ngươi!”

Ai chiêu đãi ai cũng chẳng trọng yếu, trọng yếu là có thể làm cho đối phương thỏa mãn. Thời gian mây mưa vần vũ qua đi. Cố Giai Đồng nằm lép trong lòng Trương Dương nghe nhịp tim của hắn đập, ôn nhu nói: “Có những lúc, ta thật muốn chỉ làm một nữu nhân bình thường như những người khác, chí ít cũng không phải lo lắng chuyện lọ chuyện kia, hạnh phúc ở bên cạnh người mình yêu!”

Trương Dương cười nói: “Sống trên đời, những truyện éo le trong tình cảm là không thể tránh được.” Hắn nhè nhẹ vỗ về tấm lưng ngọc ngà mềm mại nhẵn như tơ lụa của Cố Giai Đồng, đầu lưỡi khe khẽ chấm vào vành tai của nàng khiến cho nàng nhẹ nhàng rên rỉ lên.

Trương Dương chợt nhớ tới chuyện Lý Trường Vũ nói, hắn nghĩ trong đầu chuyện lớn như thế theo lý thuyết chắc trên tỉnh cũng phải biết, vì vật mà thấp giọng đem chuyện đầu tư tại Thanh Thai sơn ra nói.

Sauk hi nghe xong, đôi mày thanh tú của Cố Giai Đồng cau lại: “Nếu như An gia là xã hội đen thật thì chuyện này khẳng định là cực kì phiền phức, có cơ hội ta sẽ hỏi qua cha ta một chút, xem rốt cuộc là chuyện thế nào. Mà ngươi cũng không cần phải lo lắng, ngươi hiện tại cũng không phải là người của sở thương mại, hơn nữa lúc làm ở sở ngươi cũng không có chút dính dáng nào về mặt pháp lý, như vậy thì một chút quan hệ cũng không có. Cứ cho nếu chuyện thực sự xấu như thế, thì truy cứu trách nhiệm cũng thuộc về lãnh đạo!”

Trương Dương cũng vốn biết là như thế, nhưng nếu thực sự có chuyện thì hắn không thể ngồi nhìn Tần THanh và Lý Trường Vũ chịu trận được.

Điện thoại của hắn đổ chuông, cầm điện thoại lên thấy là số của Cố Minh Kiện, hướng Cố Giai Đồng làm cái động tác đưa ngón tay lên miẹng ra hiệu im lặng, Cố Giai Đồng cũng thấy là điện thoại của đệ đệ gọi đến, khuôn mặt chợt đỏ lên, đúng là cái cảm giác yêu đương vụng trộm lại bị chính người nhà phá đám.

Nguyên nhân Cố Minh Kiện gọi điện đến là thế này, không biết thế nào Trình Tú Tú lại biết hắn ở lại bệnh viện trông Triệu Nhị Văn, vì thế mà tìm tới nơi. Hai nữ nhân giáp mặt nhau, bung bét cả lên, Cố Minh Kiện vội gọi Trương Dương tới cứu hỏa, hắn thực sự là không còn cách nào khác mới tìm Trương Dương.

Lúc hai người nói chuyện, Cố Giai Đồng đang nằm sát bên Trương Dương cũng lờ mờ nghe được câu nọ câu kia, vốn thông minh nên nàng đoán được đệ đệ mình đang có chuyện gì. Trương Dương nguyên bản là cũng muốn né ra một chút để không cho nàng nghe thấy, nhưng hai người đang trần truồng quấn lấy nhau, Cố Giai Đồng quấn chặt làm hắn không thể tránh ra được, nên cũng đành chịu như vậy.

Cố Minh Kiện thấp giọng: “Trương Dương! Ngươi nhất định phải tới, Triệu Nhị Văn vốn rất nghe lời ngươi, lần nay coi như là cứu ta đi!”

Trương Dương xấu hổ nhìn Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng cũng gật đầu ra hiệu cho hắn đồng ý đi.

Trương Dương đáp ứng Cố Minh Kiện xong liền cúp máy.

Lúc này Cố Giai Đồng bắt đầu nổi giận ầm ầm nhéo mạnh hai lỗ tai hắn: “Tốt lắm! Minh Kiện xảy ra chuyện lớn như vậy mà cả ngươi lẫn hắn đều gạt ta> có phải là ngươi muốn ta tức chết hay không?”

Trương Dương đau khổ cầu xin tha thứ Cố Giai Đồng mới buông hai cái lỗ tai hắn ra. Hai người mặc quần áo xong xuối, Cố Giai Đồng nhất định đòi theo Trương Dương tới bệnh viện. Nàng đã vừa nghe được Cố Minh Kiện đang ở tại bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, kể cả Trương Dương không cho nàng đi theo thì nàng vẫn có thể tìm được.

Trương Dương vốn định mặc kệ, nhưng nhìn bộ dạng như lửa đốt của Cố Giai Đồng biết không thể giấu diếm thêm nữa. Dù sao Cố Minh Kiện sợ cũng là sợ cha hắn, Cố Giai Đồng là tỷ tỷ chắc sẽ không bán đứng đệ đệ mình đâu.

Bởi vì lo lắng Cố Giai Đồng nóng ruột vội vàng nên Trương Dương chủ động gánh trách nhiệm lái xe, Cố Giai Đồng nói: “Cái tên tiển tử hỗn đản, ta đã sớm nói không nên dây dưa với mấy nữ tư linh tính đó, hắn lại cứ không nghe, bây giờ thì có chuyện rồi!” Nói xong lại nhớ tới Trương Dương, trong lòng đang bực bội, vươn tay sang cấu hắn một cái thật mạnh lên đùi hắn. Trương Dương đau tới nhăn mặt, thảm thiết gào lên: “Ta kháo! Chuyện có liên quan gì tới ta chứ!”

“Đều là tại ngươi cả!”

Nữ nhân hình như đều thích nói những lời này, Trương Dương cùng Cố Giai Đồng tới bệnh viện, Trình Tú Tú cắt mạch tay tự vẫn, đã được bác sĩ cấp cứu, khâu vết cắt lại, hiện tại đang nằm trong phòng theo dõi. Bây giờ cũng một phòng bệnh, một bên là Triệu Nhị Văn, một bên Trình Tú Tú.

“Đều là ngươi mà ra cả!” Triệu Nhị Văn nói đầy u oán.

“Đều là do ngươi!” Trình Tú Tú cũng nói như thế.

Cố Minh Kiện đang sầu mi khổ não ngồi giữa hai cái giường bệnh, trên mặt đất tàn thuốc rơi lả tả.

Trương Như Bình đứng ngoài của, thấy Trương Dương cùng Cố Giai Đồng tới trong lòng nhất thời sợ sệt vô cùng. Trong mấy anh chị em, nàng ta sợ nhất là Cố Giai Đồng, bình thường Giai Đồng luôn tỏ ra là một đại tỷ nghiêm khắc, cũng là một người rất khó tiếp cận. Cố Minh Kiện lần này gây tai họa lớn như vậy quan hệ tới nàng không nhỏ, nếu như không phải là nàng giới thiệu thì Minh Kiện cũng không quen hai cô nàng đó, Trương Như Bình rụt rè chào: “Biểu tỷ!”

Trên thực tế, Giai Đồng đối với cả hai anh em họ nhà Trương Đức Phóng vẫn không có hảo cảm tốt, nên cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Trương Như Bình lấy một cái. Trực tiếp đảy cửa bước vào trong phòng bệnh.

Cố Minh Kiện thật không nghĩ tỷ tỷ lại xuất hiện ở chỗ này, vội đứng lên chào, khi thấy sau lưng Giai Đồng là Trương Dương thì minh bạch chuyện gì đã xảy ra. Có chút phiền muộn liếc mắt nhìn Trương Dương, trong tâm trách tiểu tử kia, mình đã dặn phải giữ kín đừng có lộ ra, tiểu tử nhà ngươi thế nào chớp mắt đã báo cáo với tỷ ta. Bất quá tức giận thì cũng đành nuốt vào, tỷ tỷ biết so với cha hắn vẫn còn nhẹ nhàng lắm, đành đau khổ chào: “Tỷ!”

Cố Giai Đồng nhìn hắn, sau đó lại nhìn hai người con gái năm trên hai cái giường bệnh, sau đó nói một câu: “Ngươi cũng thật có tiền đồ!” Sau đó đặt hai cái giỏ hoa quả lên tủ giường của hai người, đệ đệ gây họa, thân tỷ tỷ đành phải giúp hắn giải quyết hậu quả thôi.

Cố Minh Kiện vẫn đang bực mình quay sang nhìn Trương Dương, con mẹ nó, huynh đệ xem chừng dùng để mua bán kiếm lời a? Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu than: “Đừng có nhìn ta như thế. Ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv