Y Đạo Quan Đồ

Chương 55: Quả phụ thanh



Tràng diện rơi vào thế giằng co, Ngưu Văn Cương chạy tới cửa phòng vừa vặn thấy một màn đó, hắn không khỏi có chút đau đầu, nhưng nhìn đến Trương Dương vẫn bình thản ngồi uống rượu ở kia, trong lòng nhất thời minh bạch, người ta còn không gấp, mình gấp cái gì chứ? Điền Bân, An Ngữ Thần hai người này ai mình cũng không thể đắc tội được. Bất quá hai người họ đấu nhau ngược lại có khi lại hay, chuyện này Điền Bân không có chiếm được phần tốt, bất quá Ngưu Văn Cường là ông chủ quán vẫn phải ra mặt. Hắn vội chạy tới mặc dù trong lòng không muốn, hắn cuống quít nói: “Hiểu Lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Điền đội trưởng! Vị này chính là trưởng đoàn khảo sát từ Hồng Kông An Ngữ Thần, cháu gái của An lão tiên sinh!”

Điền Bân nghe được câu sau trong lòng không khỏi sửng sốt. Con mẹ nó, rốt cuộc này xảy ra chuyện gì? Ý tứ của Thiệu Vệ Giang chính là muốn chỉnh Ngưu Văn Cường, nói hắn bán rượu giả cho đoàn khảo sát Hồng Kông. Thế nào mà h An Ngữ Thần này lại ngồi ở quán hắn uống rượu? Điền bân vốn là một người bản tính đa nghi rất nặng, nhưng tình huống trước mặt cũng không cần suy nghĩ nhiều, hắn có thể cảm giác được chính mình bị người khác lợi dụng, chậm rãi buông khẩu súng xuống, nét lạnh lùng căng thẳng trên mặt tan biến, nhanh chóng tươi cười: “An tiểu thư, nguyên lai đều là hiểu lầm.”

Nhưng AN Ngữ Thần vẫn chưa có hạ thanh kiếm trên cổ hắn xuống: “Ta lại không có cảm thấy đây là hiểu lầm!”

Trương Dương lúc này mới bắt đầu tiến lại, cười gười giữ tay An Ngữ Thần xuống nói: “Điền đội trường nói hiểu lầm thì là hiểu lầm, đạo lý khẳng định là nằm trong tay của Điền đội trưởng a!”

Sắc mặt Điền Bân sầm xuống, thằng nhãi này cư nhiên dám nói móc mình.

Điền Bân nhìn qua thanh kiếm của AN Ngữ Thần, thấp giọng nói: “QUả là đao tốt!”, nhưng trong tâm thầm chửi, mẹ kiếp, nếu như ngươi không phải là người của An lão, chỉ bằng vào cái tội mang theo dao kiếm bên người, lão tử cũng có thể xử ngươi rồi. Nói xong câu đó hắn phất phất tay, hai tên cảnh sát bị đánh gục kia mặt xám xịt vội chạy ra ngoài. Khi Điền Bân đi ra đến cười, An Ngữ THần còn alnhj lùng nói theo: “Ngươi còn quên xin lỗi thì phải!”

Thân hình cao lớn của Điền Biên Dừng lại trước cửa, hắn cũng không thèm quay người lại mà chỉ thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi!” Sau đó tiếp tục rời đi.

Điền Bân vừa rời đi cùng mấy tên cảnh sát, Ngưu Văn Cường mới nhận được điện thoại của Khương Lượng. Khương Lượng gọi là nhắc nhở hắn chú ý, Ngưu Văn Cường ỉu xìu nói: “Chậm rồi! Việc cũng xảy ra xong hết rồi.”

Khương Lượng không khỏi căng thăng, nghe Ngưu Văn Cường kể lại không có chuyện gì xảy ra, lúc này hắn mới bình tâm lại, mà khi Ngưu Văn Cường nói cho hắn rằng Điền Bân thiếu chút nữa đem An Ngữ Thần coi là gái làng chơi đem bắt lại, Khương Lượng không nhịn nổi bật cười sằng sặc, sự tình phát triển thật có thể nói là khó lường, hắn thấp giọng đem chủ mưu đứng sau vụ này ra nói cho Ngưu Văn Cường.

Ngưu Văn Cường không nhịn được chửi: “Ta đã sớm nhìn cái tên Tống Thụ Thành không vừa mắt, hắn lần này căn bản là muốn nhân cơ hội chỉnh ta đây mà.”

Khương Lượng nhắc nhở: “Lần trước thái tử gia của bí thư với hắn ta gặp chuyện ở đây. Nếu không phải có Lý phó thị trưởng thì cũng phiền phức to rồi, chúng không mang thù trong lòng mới là lạ!”

Ngưu Văn Cường nghiến răng nghiến lời: “Lão Dương kia thì ta không thể trêu vào thì đành chịu! CÓn cái tên Tốn THụ Thành kia, cứ đợi đấy!”

Ngưu Văn Cường nẹh nhàng trở lại phòng, đem nguyên nhân hậu quả chuyện này nói cho Trương Dương biết. Trương Dương nghe xong mỉm cười gật đầu, tối ngay hôm nay hắn thuỷ chung giữ vị trí người đứng ngoài cuộc quan sát chuyện xảy ra, ĐIền Bân rõ ràng la bị người khác lợi dụng, TỐng Thụ THành nguyên bản là muốn chơi Ngưu Văn Cường, nhưng chẳng ai lại nghĩ tới An Ngữ Thần lại tới quán của Ngưu Văn Cường cả, xem ra Ngưu Văn Cường cũng thật có phúc khí.

Trải qua vụ lộn xộn với đám cảnh sát, An Ngữ THần cũng không còn có tâm trạng uống rượu nữa, nàng đứng dạy ly khai phòng hát, Trương Dương cũng đi theo tiễn làng, trải qua một buổi tối nói chuyện, lại trải qua một tràng ầm ĩ, cả hai bất giác sinh ra một cảm giác cùng có chung kẻ địch.

An Ngữ Thần đóng cửa xe ô tô cái rầm, cặm giận nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho Điền Bân kia!”

Trương Dương cười nói: “Thực ra mà nói thì, chuyện tối nay Điền Bân kia cũng chỉ là người bị kẻ khác lợi dụng, hơn nữa chuyện này cũng không phải là nhắm vào ngươi, Tống Thụ THành kia là vì tư thù nên muốn trả đũa Ngưu Văn Cường nên mới đặt ra cái sự này. Nói trắng ra ngươi chỉ là bị hắn kéo vào chuyện này thôi.” Trương đại quan nhân rất nham hiểm, nói thì nghe như nhẹ nhàng là khuyên giải người ta, nhưng thực chất lại chính là khiến An Ngữ THần trút giận gữ lên Tống Thụ Thành.

An Ngữ Thần nhíu mày: “Cái tên Tống Thự Thành kia ta vốn cũng không ưa gì. Đúng là cái dạng tiểu nhân, chuyên giở trò sau lưng người khác.

Từ phản ứng của An Ngữ Thần, Trương Dương biết mục đích của mình đã đạt được. Hắn lái xe đưa An Ngữ Thần về khách sạn Minh Châu, đang chuẩn bị lái xe rời đi thì bônhx dể ý thấy phía xa xa có một chiếc Santana màu đỏ, Trương Dương nhìn qua là biết đó chính là chiếc xe của sở thương mại.

Chiếc Santana đỏ đi tới dừng lại ở ngay phía trước cửa khách sạn, Tống Đại Minh từ trong xe bước xuống, sau đó hắn mở cửa sau xe, bên trong một nữ tử chừng hơn hai mươi tuổi bước ra, nhan sắc của nàng cũng thuộc vào là khá, bất quá trông khá là đầy đặn, vừa bước chân xuống xe Tống Đại Minh đã thò tay nhéo lên cái mông nở nang kia một cái, nữ tử này uống éo người nói một tiếng: “Đáng ghét!” Sau đó hai người khoác tay nhau bước vào khách sạn.

Tống Đại Minh cũng coi như chẳng ra gì, thằng nhãi này thừa dịp đoàn khảo sát Hồng Kông ở trong khách sạn Minh Châu, bảo Khang Quốc Cường đặt cho hắn một cái phòng dùng kinh phí chiêu đãi của sở thương mại và đầu tư, buổi tối hắn mang gái theo điên loan đảo phượng, đến xe cũng là mượn của sở.

Trương Dương nguyên bản mang hận với Tống Thụ THành, hiện tại lại thấy quý tử của hắn, tự nhiên muốn tính món nợ này lên người thằng nhãi kia, cha ăn mặn thì con khát nước vậy.

Tống Đại Minh cùng bạn gái hắn vừa tiến nhập vào trong phòng cũng không có thèm bật đèn, lập tức ôm hôn nhau, hai người vừa hôn vờ sờ xoạng khắp người, vừa di chuyển về hướng cái giường. Tống Đại Minh một tay cởi áo bạn gái hắn, một tay tháo dây lưng của mình. Quần áo vừa mới cởi ra thì sau lưng tự nhiên bị điểm một cái, cả người đổ rầm về phía trước đè ập lên cô nàng kia. Cô ả bị thân hình to đùng của Tống Đại Minh đè lên, suýt nữa thì bị thằng nhãi này đè chết, nàng sẵng giọng nói: “Ngươi không nhẹ nhàng một chút được sao, cứ đổ như lợn chết vậy…” Nói còn chưa dứt lời, cả người cảm thấy tê rần.

Đồn cảnh sát địa phương nhận được tin báo từ khách sạn Minh Châu, lập tức xuất người tới đó. Gõ cửa phòng không thấy động tĩnh gì liền phá cửa xông vào, sau khi bật đèn lên thì thấy một đôi nam nữ đang loã thể ôm nhau làm cái chuyện nọ. Tuy rằng tình huống cụ thể không rõ, nhưng vừa nhìn cái tư thế cũng minh bạch được.

Vài tên cảnh sát như lang như hổ xông vào, kết quả thế nào cũng có thể đoán ra được.

Tống Thụ THành biết con trai hắn bị túm thì cũng không nói gì, chuyện đi với gái cũng không có gì đáng nói lắm. Nhưng có hai điểm làm hắn không thể bình tĩnh nổi. Đó là thằng trời đánh kia lại dùng danh nghĩa của sở thương mại và đầu từ để đăng kí và dùng kính phí của sở để thanh toán, hơn nữ nữ tử đi với nó kia là một hồ ly tinh có tiếng ở sở, chẳng hiểu thế nào mà lại thông đồng với nó nữa cơ chứ.

Tống Thụ THành cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc, thế nhưng cũng chẳng có thời gian mà ngẫm nghĩ, vội tới đồn công an bảo lãnh cho thằng trời đánh đó về. Về tới nhà cũng đã gần sáng rồi, nguyên bản đang ngủ ngon thì nhận được điện thoại của Dương Thủ Nghĩa gọi hắn tới.

Nghe giọng Dương Thủ Nghĩa có chút bất thiện, Tống THụ THành nhất thời cảm thấy không ổn rồi, quả nhiên vừa thấy mặt hắn, Dương Thủ Nghĩa giận giữ hét lên: “Ngươi làm ăn cái kiểu gì vậy? Ta cho ngươi tới làm chủ nhiệm sở thương mại đầu tư không phải để ngươi lấy của công là việc riêng. Ngươi nhìn mà xem, hiện tại cả cái huyện Xuân Dương này đều nói ngươi dung túng cho nhỉ tử lợi dụng của công, hoàn toàn đang đả kích sở thương mại đầu tư!”

Tống Thụ THành cười khổ giải thích: “Hắn đúng là thực sự không phải!”

Dương Thủ nghĩa đập bàn cái ‘rầm’ nói: “Không phải? Bị người ta bát quả tang thông dâm tại trận, một tiểu tử chưa lập gia đình cùng một ả hồ ly tinh đã có chồng. Ngươi không thấy mật mặt sao?”

Tống THụ THành mặt đỏ rần lên nói: “Ta thật sự không biết tiểu tử này lại dám làm những việc như thế!”

Dương Thủ Nghĩa đang chuẩn bị chửi hắn tiếp thì thư kí của hắn từ bên ngoài đi vào nói: “Dương thí thư, có điện thoại của Lý chủ nhiệm văn phòng thị uỷ.” Dương Thủ Nghĩa trong lòng căm giận Tống THụ THành, sắc mặt đang hầm hầm nhưng khi cầm lấy điện thoại lập tức nét mặt cùng giọng thay đổi. Hắn vừa cười trừ, vừa nói xin lỗi, hứa hẹn các kiểu. Lúc buông điẹn thoại thì mặt đầy mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi chửi: “Tống THụ Thành, ngươi là cái đồ phế vật! Ta bảo ngươi tiếp đón đoàn khảo sát Hồng Kông, rút cuộc ngươi lám cái quái gì thế?”

Tống Thụ Thành ngơ ngác không hiểu nói: “Ăn uống ngủ nghỉ ta đều dùng tiêu chuẩn tối cao đê tiếp đãi mà!”

“Thối lắm! An tiểu thư thế nào lại ở quán của Ngưu Văn Cường? Ngươi không phải nói Ngưu Văn Cường bán rượu giả cho người ta sao?”

“Đây là…”

Dương Thủ Nghĩa cười lạnh: “Ngươi được đấy! Điền Bân tối qua tới quán của Ngưu Văn Cường, còn cho rằng An tiểu thư là gái làng chơi, suýt nữa thì đem bắt đi!”

“A!” Cả người Tống THụ Thành nhu chìm vào hầm băng.

Dương Thủ Nghĩa oán hận nói: “An lão trực tiếp gọi điện tói văn phòng thị uỷ trác cứ tác phong làm việc của chúng ta. Ta nói cho ngươi Tống THụ Thành, từ nay về sau, bất cứ chuyện gì đừng có nói hươu nói vượn trước mặt ta.”

Tống Thụ Thành nói: “Nhất định là cái tên tiểu tử Trương Dương kia bày trò!”

Dương Thủ Nghĩa thờ ơ nói: “Chuyện tiếp đón đoàn khảo sát Hồng Kông ngươi không cần quản nữa, giao cho Trương Dương phụ trách đi!”

“Cái gì?” Tống Thụ Thành trợn mắt, hắn quả thực còn cho rằng mình nghe nhầm.

Dương Thủ Nghĩa nói: “Đây là yêu cầu của bên phía Hồng Kông đưa ra, họ nói ngươi cứng nhắc bảo thủ, thiếu linh hoạt, đấy là còn chưa nói đến vụ kia. Ngươi bây giờ đi lo cho sạch sẽ đi cho ta.”

Trương Dương căn bản không thèm coi Tống Thụ THành là đối thủ, một tên tiểu nhân như vậy không đáng để coi trọng. Lần thứ hai bước vào trong sở thương mại và đầu tư, mọi ánh mắt nhìn Trương Dương hoàn toàn bất đồng so với lần trước.

Sở chỉ có một mục đích, đó chính là phải thực hiện vụ đầu tư của An lão cho thật chắc chắn, bọn họ vì mục đích này mới thành lập, vì mục đích này mà tồn tại. Toàn bộ sở thương mại và đầu tư, thậm chí toàn bộ Xuân Dương, Trương Dương là người duy nhất An lão tín nhiệm, một khi chuyện này đã rõ ràng, toàn bộ phó chủ nhiệm trong sở lập tức minh bạch ai mới là chủ tử thực sự của họ.

Tống Thụ Thành tuy rằng tiếng là chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư, nhưng trên thực tế hắn rất lười tới sở. Hiện tại thằng con trời đánh lại gây ra chuyện tình mắt mặt kia, chồng của cô ả kia ba ngày nay ngày nào cũng tới sở chửi ầm lên. Tống Đại Minh thì vờ bệnh ở nhà, Tống Thụ THành thân là lãnh đạo không thể cáo bệnh mà trốn như con hắn được, đành vác cái mặt dày đến sở.

Triệu Thành Đức nhìn hắn với cái ánh mắt đầy châm biếm và khinh thường, vừa mới chỉ vài ngày trước còn phong quang lắm, ngưu bức triêu thiên, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều biến mất hết, lại còn thành ra cái dạng thê thảm thế này. Cái này là thực lực a! Ngươi không có thực lực thì đừng có ra vẻ, nếu không cuốc lấy hậu quả chỉ là bản thân mình thôi. Triệu Thành Đức cũng thập phần minh bạch Tống THụ THành sở dĩ rơi vào cái thảm cảnh này chính là nhờ Trương Dương tặng cho, trong lòng đối với Trương Dương cang thêm vài phần nể trọng và kính sợ. Đúng là vô luận tại thời nào, vô luận tại nơi nào, người có thực lực luôn khiến cho người khác phải nể trọng. Hắn hiểu ra được ban đầu Trương Dương không có biểu hiện gì không phải là bơi Trương Dương sợ Tống Thụ Thành kia mà căn bản không thèm để hắn vào trong mắt,

Trương Dương lái xe đi vào phía trong sân trụ sở, sau đó đi tới phòng làm việc của Triệu Thành Đức. Triệu THành Đức nghiệt tình đứng lên đón tiếp hắn vào trong, tươi cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm a! Hình như lâu rồi chưa có tới ở đó!”

Trương Dương nở nụ cười: “Ta lần này tới là để hội báo công tác cho Triệu chủ nhiệm đây!”

Triêu Thành Đức cười nói: “Hiện tại chủ nhiệm sở vẫn là Tống Thụ Thành, tiểu Trương chủ nhiệm nhầm đối tượng rồi!”

“Không lầm a! ban đầu tư là thuộc về sở thương mại, ngươi chính là chủ nhiệm sở thương mại, ta không tìm ngươi thì tìm ai chứ?”

Triệu Thành Đức trong lòng vui mừng, những lời này của Trương Dương khiến cho hắn rất có mặt mũi. Muốn thu được tình cảm của người khác, trước tiên là phải khiến cho bọn họ cảm giác được ràng mình tôn trọng họ, Trương đại quan nhân hiểu được cái đạo lý nếu muốn người khác kính ngươi, thì trước hết ngươi phải kính người ta.

Trương Dương nói: “Ta cuối tuần phải tới Giang Thành, đi học tập huấn tại Trường Đảng, cho nên chuyện tình tại đây sợ rằng phải làm phiền nhiều Triệu chủ nhiệm rồi.”

Triệu Thành Đức trong lòng khẽ động, tới trường Đảng tập huấn chính là giống như đồng được mạ vàng. Trường Đảng cấp tỉnh, trường Đảng cấp thành, trường Đảng cấp trung ương, mỗi cấp khác nhau thì sau khi đào tạo cũng cho ra những sản phẩm khác nhau. Trương Dương còn trẻ như thế, vừa bước chân vào quan trường chưa tới nửa năm lại có thể có được kỳ ngộ như thế thật khó tin. Nếu không phải có bối cảnh thâm sâu thì nhất định không thể đạt được điều đó, Triệu THành Đức không khỏi nhứo tới Lý Trường Vũ hiện tại đã là phó thị trưởng Giang Thành, xem ra người ta đồn đại Trương Dương là con tư sinh của Lý phó thị trưởng cũng không phải là không có nguyên do a! Lý Trường Vũ tuy rằng đã đi Giang THành, nhưng vẫn không quên chiếu cố cho Trương Dương tại đây, đúng là nghĩa độc tình thâm.

Trong mắt Triệu Thành Đức, Trương Dương nghiễm nhiên trở thành một thế lực chính trị tiềm tàng, tiểu tử này tiền đồ vô hạn. Nghĩ như vậy, thái độ của Triệu Thành Đức đối với Trương Dương lại càng thêm thành khẩn.

Trương Dương nói: “Đoàn khảo sát Hồng Không lần này khảo sao tương đối thảo mãn, bọn họ đợi bộ văn hoá phê chuẩn thì sẽ bắt đầu. Cuối tuần sẽ có đoàn làm phim tới đây chuẩn bị tiến hành công tác. Lúc đó ta còn đang ở Giang Thành, không thể mỗi ngày đều tới lui được, cho nên mọi vấn đề tại Xuân Dương huyện đành phiền Triệu chủ nhiệm chỉ trì cho.”

Triệu Thành Đức tươi cười: “Chủ trì thì hẳn là ngươi rồi, nếu như ngươi thực sự coi trọng ta, ta sẽ cố gắng hỗ trợ thật tốt!” Lấy thân phận của hắn mà lại nói ra những lời đó rõ ràng là ý tứ a dua xiểm nịnh cực kì.

Trương Dương nói: “Lát nữa ta muốn triệu tập một cuộc họp nhỏ tại sở.”

Triệu Thành Đức lập tức lãnh hội được ý tứ của Trương Dương: “Để ta triệu tập mọi người!” Triệu Thành Đức tuyệt đối là một người tâm tư linh hoạt, Trương Dương hiện tại vẫn chỉ là một phó chủ nhiệm, với chức danh này đương nhiên triệu tập cuộc họp là không được phù hợp cho lắm, so với bản thân mình ra mặt rõ ràng là không hợp lý bằng. Trương Dương tìm hắn cũng là vì tâm tư này, hơn nữa, hắn còn cần Triệu THành Đức để áp chế Tống THụ Thành.

Cuộc họp của sở diễn ra tại phòng họp, ngoài dự đoán đó là Tống Thụ Thành lại lảng tránh không tham dự. Từ sau cái vụ nhục nhã đó, hắn quyết định chỉ cần có mặt Trương Dương, hắn sẽ không xuất hiện. Cái này gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Triệu Thành Đức tiếng là chủ trì cuộc họp, nhưng trên thực tế chỉ là áp trận cho Trương Dương, hắn mỉm cười nói: “Ngày hôm nay triệu tập cuộc họp này là muốn an bài công tác trong thời gian tới. Cuối tuần sẽ có người của phía Hồng Kông tới đây, cụ thể thế nào xin mời Trương chủ nhiệm an bài.”

Trương Dương cười nói: “Đầu tiên xin nói cho mọi người một tin tức tốt. Sau đợt khảo sát vừa rồi, bên phía Hồng Kông rất vừa lòng, công ty điện ảnh Long Thịnh đã quyết định cử một đoàn phim tới Thanh Thai sơn, lấy ngoại cảnh nơi này làm phim. Có lẽ cuối năm nay sẽ có vài bộ phim mà nơi đây là ngoại cảnh!” Nói đến đây Trương đại quan nhân cố ý dừng lại một chút, theo như kinh nghiệm của tiểu tử này thid dây là để cho người khác có thời gian vỗ tay.

Phòng họp vẫn im ắng, cư nhiên không có ai vỗ tay, yên tĩnh khoảng chừng năm giây, sau đó Vu Tiểu Đông là người đầu tiên vỗ tay một cái, Triệu Thành Đức vỗ thay theo, lúc này những người còn lại mới bắt đầu ỉu xìu vỗ tay theo. Trương Dương chú ý đến Lương Tại Hoà cùng Khang Quốc Cường, hai tên này kì thực vỗ tay chỉ như để lấy lệ, ngay cả âm thanh cũng không phát ra.

Trương Dương cười lạnh, con mẹ các ngươi chứ, không có chút tôn trọng ta nào cả a. Hai tiểu tử ngươi chờ xem. Trương Dương lại nói tiếp: “Cuối tuần đoàn làm phim sẽ tới. Chuyện xe cộ, vận chuyển sẽ do Lương Tại Hoà phụ trách.”

Lương Tại Hoà hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ khó tin. Bình thường vẫn nghe người ta gọi hắn một tiếng Lương phó chủ nhiệm, giờ Trương Dương lại gọi đích tên hắn khiến cho hắn có chút không thích ứng được.

Trương Dương lạnh lùng nói tiếp: “Đoàn phim từ Hồng Kông đến hẳn là mang theo không ít đạo cụ, việc này đều do ngươi lo liệu. Ta không mong muốn có chút bất mãn nào từ phía đoàn phim.”

Lương Tại Hoà rất nhanh có thể ý thức được đó chính là khổ sai, Trương Dương hẳn là muốn hắn trở thành một tên khổ sai vận chuyển. Thân phận của hắn chính là lái xe, đã thế đoàn phim lại là làm việc trong núi, lúc đó chẳng phải là hắn phải trường kì chạy tới chạy lui từ xã Hắc Sơn Tử và huyện Xuân Dương sao, ngẫm lại thực sự là nhức đầu: “Tiểu Trương, công tác này thực sự có chút nặng nề, ta sợ bản thân không đảm nhiệm nổi…”

Trương Dương nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu như hiện tại ngươi cảm thấy không làm nổi công việc, thì có thể lập tức ly khai khỏi sở thương mại đầu tư này, chúng ta tuyệt đối không miễn cưỡng.”

Lương Tại Hoà sửng sốt, nhưng lập tức phẫn nộ đứng lên, lão tử đây đường đường là phó chủ nhiệm của sở, ngươi dựa vào cái gì mà sai khiến được ta, hắn đập bàn đứng dạy: “Trương Dương, ngươi có cái ý gì đây? Sở thương mại đầu tư này không tới lượt ngươi lên tiếng.”

Lúc này Triệu Thành Đức mới thể hiện cái uy của mình, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lương Tại Hoà: “Lương Tại Hoà, ngươi nói năng như thế với lãnh đạo sao? Thái độ như thế là sao?” Những lời này chính là nói cho Lương Tại hoà rằng ngươi chỉ là một tên xa phu mà thôi chứ lãnh đạo cái quái gì. Huyện chỉ đạo xuống sở này cũng chỉ có Trương Dương và Tống Thụ Thành là chính thức mà thôi, các ngươi tới đay được gọi một tiếng chủ nhiệm đã cho rằng mình to lắm sao.

Lương Tại Hoà tuy rằng biết Triệu Thành Đức cùng Trương Dương cùng một ruộc, nhưng không ngờ Triệu Thành Đức lại công khai đứng về phía Trương Dương như thế. Triệu Thành Đức lại nói tiếp: “Sở công thương chỉ có bốn gã tài xế, nếu ngươi cảm thấy không đảm nhận được công việc thì có thể yêu cầu chuyển công tác đi nơi khác đi!”

Lương Tại Hoà đành nuốt cục tức mà ngồi xuống, hắn có gan cãi lại Trương Dương, nhưng đối với Triệu Thành Đức thì lại không.

Trương Dương lại hướng mắt nhìn Khang Quốc Cường: “Lão Khang, ngươi làm việc tuy rằng rất tích cực, điều đó ai cũng có thể thấy được, thế nhưng dù sao biên chế cũng không phải thuộc về sở thương mại đầu tư, có nhiều chuyện không thể tuỳ tiện làm được, nếu không người ngoài nhìn vào lại bảo chúng ta dĩ quyền mưu tư, lấy việc công làm việc riêng!”

Khanh QUốc Cường cũng là một người tinh anh, lập tức minh bạch sự kiện Tống Đại Minh kia chính là Trương Dương lén lấy danh nghĩa của sở để đăng kí phòng và kinh phí của sở để thanh toán cho hắn, chính chuyện này đã khiến cho Tống Thụ Thành sống dở chết dở. Không ngờ Trương Dương lại cũng lấy vậy làm đắc ý, dù sao bản thân hắn cũng là trong thể chế nhiều năm, đã cống hiến không ít và cũng đã là một phó chủ nhiệm một ban ngành. Tuy rằng bị Trương Dương nắm lấy yếu điểm, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không phục: “Tiểu Trương, về vấn đề này ta cũng đã làm kiểm điểm, ta cũng không biêt Tống Đại Mình kia lại làm cái việc đó, dù sao khoản đó cũng đa bồi hoàn lại. Làm người ai chẳng có lúc sai lầm, lẽ nào cứ phải sai lầm thì không được sửa chữa sao?”

Trương đại quan nhân cực kì đắc ý cười: “Lão Khang, chúng ta là đồng sự, ta thế nào lại có thể làm như thế chứ, thế nhưng bên phía Hồng Kông vì chuyện này hết sức tức giận. Hành vi của Tống Đại Minh đã bôi nhọ hình tượng của chúng ta, bên trên muốn truy cứu rõ ràng truyện này. Cho nên ta xem ngươi tốt nhất là nên tránh đi một thời gian, tránh để cho mâu thuẫn trở lên gay gắt. Triệu chủ nhiệm sẽ an bài cho ngươi.”

Khang Quốc Cường mình bạch rõ ràng đây chính là người ta muốn đá mình ra khỏi đây.

Triệu Thành Đức tuy trước đây có cũng có trao đổi sơ qua, nhưng vẫn không khỏi trầm trồ thán phục thủ đoạn của Trương Dương. Ngay cả chủ nhiệm Tống Thụ Thành và hai tên thân tín Khang Quốc Cường, Lương Tại Hoà đều là nhân tố bất ổn, đem chúng đá ra kỏi sở là một lừa chọn chính xác không thể nghi ngờ. Nhưng Triệu Thành Đức cũng phát hiện rằng chính mình đã leo lên ngồi một thuyền với Trương Dương, điều này làm cho hắn có hơi chút bất đắc dĩ, nhưng nếu phải lựa chọn thì hẳn là hắn cũng sẽ phải lựa chọn thế lực của Trương Dương rồi.

Khang Quốc Cường cả giận nói: “Công tác của ta là do huyện phân công, ngươi không có cái quyền an bài cho ta.”

Trương Dương vẫn mỉm cười nói: “Giả như phía Hồng Kông biết ngươi vẫn ở đây, sợ rằng sau đó sẽ không ít chuyện phiền phức a!” Uy hiếp, đấy chính là trắng trợn uy hiếp, thế nhưng Khang Quốc Cường cunhx hiểu rằng, nếu như Trương Dương muốn cho phía Hồng Kông truy cứu chuyện này thì thật sự dễ như trở bàn tay. Giờ ngay cả Tống Thụ Thành cũng muốn muốn lưu lại cái vũng nước đục sở thương mại đầu tư này, chính mình dù có miễn cưỡng lưu lại cũng không có ý nghĩa gì. Hắn đành trầm mặc xuống không nói gì.

Ánh mắt Trương Dương lại đảo qua Tô Nham, Vương Lỵ và Vu Tiểu Đông, đối với bọn họ hắn cũng không có mẫu thuần gì. Bất quá khi ánh mắt Trương Dương lướt qua, trong lòng họ không khỏi giấy lên một chút cảm giác bất an, bọn họ cảm nhận rõ ràng được sở thương mại đầu tư này không phải là một cái chỗ tốt lành gì, quyền lực thực sự nằm trong tay Trương Dương, hiện tại tiểu tủ này chính là người đại diện phát ngôn của phía Hồng Kông. Trương Dương cười nói: “Các người cứ phụ trách công việc như đã phân công. Ta cuối tuần phải đi tập huấn ở trường Đảng Giang Thành. Hy vọng các vị ở đây có thể đoàn kết nhất trí, cùng nhau nỗ lực, thực hiện cho được hợp đồng đầu tư này của phía Hồng Kông. Phải cho cả Xuân Dương, toàn bộ Giang Thành, thậm chí cả tỉnh Bình Hải này thấy được năng lực của chúng ta.”

Lần này không cần phải chờ đợi chút nào, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên. Lợi dụng lần họp này, Trương Dương coi như đã loại bỏ xong thành phần chống đối, đồng thời cũng khiến cho những người còn ại trong sở hiểu được ai mới là chủ nhân thực sự của cái sở thương mại đầu tư này.

Tống Thụ Thành ngồi trong phòng làm việc của hắn mà lặng lẽ uống chén trà, ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn gió thổi xào xạc ngoài cửa sổ, hắn tựa hồ cảm nhận được điều gì, thở dài thấp giọng nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng…”

Chủ nhật Trương Dương tới Giang Thành, vì lo lắng sẽ phải liên tục lui tới Giang Thành và Xuân Dương cho nên hắn quyết định tự lái xe đi. Bất quá tiểu tử này thực sự là một tên mù đường, cứ đi một đoạn là lại phải dừng xe hỏi đường. Từ Xuân Dương tới Giang thành chỉ có tám mưới năm km mà hắn đi mất hơn hai giờ. Tiến vào trong trung tâm Giang Thành rồi, thấy xe cộ đông đúc như nêm, đường xá thì phức tạp càng khiến cho tiểu tử này hoa hết cả mắt. Tuy rằng hắn cũng đã tới tỉnh lị Tĩnh An trực thuộc Bắc Nguyên, nhưng dù sao lúc đó cũng là Sở Yên Nhiên cầm lái, hắn chỉ ngồi mà thôi. Giang Thành tuy rằng không phải là tỉnh lị, nhưng dù sao cũng là đô thị lớn nhất tại tỉnh Bình Hải, là một trong những trung tâm kinh tế lớn nhất bắc bộ. Tuy rằng diện tích không có lớn bằng TĨnh An, nhưng vì lý do lịch sử, cho nên đường xá trong nội thành thập phần phức tạp. Trương Dương vừa lái xe, vừa nhìn xung quanh xem có chỗ nào mua được bản đồ hay không, suốt cả buổi mà vẫn không tìm được một chỗ nào.

Vì mải nhìn ngó đường xá, Trương Dương không có để ý tới đèn giao thông nên vượt quá vạch bị cảnh sát giao thông bắt lại. Hắn thầm kêu xui xẻo, lái xe vào phía vỉa hè dừng lại.

Viên cảnh sát giao thông đi tới bên xe hắn, lịch sự chào hỏi rồi nói: “Đồng chí, xin xuất trình giấy tờ xe và bằng lái!”

Trương Dương cuống quít đem giấy tờ lần lượt trình ra, nhưng giấy tờ xe thì hắn lại không có, vì dù sao đây cũng là mua lại xe cũ, có còn thì cũng có khi hết thời hạn sử dụng rồi. Trương Dương cảm giác có chút không ổn, hắn cười nói: “Đồng chí cảnh sát giao thông, ta vừa rồi thật là sơ ý, tax in thừa nhận khuyết điểm. Ngươi cứ ghi hoá đơn phạt đi, ta xin chịu phạt!”

Viên cảnh sát giao thông vẫn kiên trì nói: “Yêu cầu xuất trình giấy tờ!”

Trương Dương giả bộ tìm tìm trong ví một chút, sau đó thất thanh kêu lên: “Hỏng rồi! Ta quên mang theo rồi. Thật là… Vội vàng tới Giang Thành quá, ngay cả việc quan trọng như thế cũng quên.”

“Mời xuống xe, dưa theo quy định thì không có giấy thông thành không được phép chạy xe.”

“Đồng chí, ngươi xem ta còn có việc rất gấp, có thể thông cmả một chút không?” Trương Dương vừa nói vừa lấy một bao thuốc A Thi Mã kín đáo đưa cho viên cảnh sát.

Không ngờ viên cảnh sát này vẫn hết sức nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên: “Đồng chí, ngươi không nên làm cái loại chuyện như thế này! Đề nghị xuống xe!”

Trương Dương lúc này mới ý thức được có điện thoại di động tiện như thế nào, giả như trên tay lúc này có một cái di động, điện một cuộc điện thoại cho Lý Trường Vũ có phải dễ dàng giải quyết không. Nhưng hiện có nói thế nào thì cũng đã muộn rồi, Trương Dương thở dài nói: “Đồng chí cảnh sát, ta thực sự là có việc gấp, ta tới Giang Thành là hội báo công tác với Lý phó thị trưởng.”

“Ngươi có quen tới Hứa bí thư cũng vô dụng. Vi phạm là sẽ bị xử phạt!”

Trương Dương cũng là một người đúng nguyên tắc, thế nhưng loại người nguyên tắc tới mức cứng nhắc bảo thủ thế này thì thực sự là khiến người ta khó chịu. Hắn gật gật đầu rồi bỗng nhiên đề ga phóng thẳng, viên cảnh sát giao thông giẫn dữ hét lên: “Đứng lại cho ta!”

Trương Dương không có ý định chạy, hắn chỉ cố tình làm trò một chút thôi, tiến sát vào vỉa hè, hắn dừng xe lại, tủm tỉm cười bước xuống xe nói với viên cảnh sát đang đỏ bừng mặt vì tức giận kia: “Thật xin lỗi, cái chân ga… lỗi quá!”

“Đưa chìa khoá xe đây!”

Trương đại quan nhân vung tay lên, một vật nho nhỏ sáng như chùm chìa khoá bay chéo sang cái khe lắp cống thoát nước gần chỗ tên cảnh sát đang tiến lại: “Chết ta rồi! Chùm chìa khoá của ta.”

Điều phiền phức là chiếc xe của vẫn còn đậu dưới lòng đường, rất nhanh chóng tạo thành chướng ngại giao thông khiến cho đường trở lên ùn tắc khó đi. Viên cảnh sát giao thông nổi giận đùng đùng dùng điện thoạt điện về trung tâm cứu hộ giao thông gọi xe tải tới. Nhưng trong lúc đó thì giao thông càng ngày càng trở nên ùn tắc. Trương Dương thì vẫn đứng khoanh tay vui vẻ nhìn.

Một gã cảnh sát giao thông niên kỉ khá lớn đi tới, bực mình hét lên: “Tần bạch, ngươi làm cái trò gì thế?”

Viên cảnh sát giao thông tên gọi Tần Bạch kia giận dữ nói: “Hắn không có giấy thông hành xe, lại chống cự lại người thi hành công vụ.”

Trương Dương ra vẻ vô tội: “Ta không có chống người thi hành công vụ mà, ngươi bảo ta đỗ xe vào hè ta cũng đỗ, ngươi bảo ta giay giấy tờ ta cũng giao rồi.”

Lão cảnh sát giao thông kia kinh nghiệm phong phú, thấp giọng hỏi Tần Bạch đã xảy ra chuyện gì, sau đó hướng Trương Dương nói: “Đi nào! Đừng có giở trò với ta!” Hắn hẳn là đã nhìn ra nội tâm Trương Dương, loại xe cũ này hiển nhiên là xe công cũ, có thể lái được loại xe này hẳn chủ nhân của nó cũng có chút sâu xa. Dù sao ở Giang Thành này cũng có nhiều nhân vật không nên đắc tội, với lại chút vi phạm nhỏ này cũng chẳng có gì to tát.

Lão cảnh sát giao thông đưa lại giấy tờ x echo Trương Dương nó: “lần sau nhớ chú ý đó!”

“Vâng!” Trương Dươ g vui vẻ tiếp nhận giấy tờ xe của mình, rồi từ đâu lôi ra một chiếc chìa khoá nổ máy rời đi.

Viên cảnh sát giao thông trẻ kia nóng nảy: “Hắn rõ ràng cố ý giấu chìa khoá!”

Lão cảnh sát giao thông cười ha hả: “Thằng nhãi ranh giảo quyệt thật!” Sau đó quay lại nói với viên cảnh sát tên Tần Bạch kia: “làm công vụ thì cũng cần linh hoạt một chút, hiện đang là giờ tan tầm, lằng nhằng gây ùn tắc giao thông, đến lúc đó lại phải gánh trách nhiệm a!”

“Thế nhưng cũng không thể phá vỡ nguyên tắc được!”

“Nguyên tắc có mài ra ăn được không? Mất thời gian vì một thằng lì lợm làm gì? Ngươi thật là không có đầu óc kinh tế. Quá ấu trĩ.”

Trương Dương vừa đi vừa mò mẫn bản đồ suốt một giờ mới tới được trường Đảng Giang Thành. Trường Đảng nằm ở nam khu Giang Thành, tiếp giáp ngay cạnh bệnh viện nhân dân số 1, đối diẹn với công viên Thanh Long, lại nói hắn vì không biết đường mà đi hết sức là mua đường, từ khu đông thành sang khu bắc, sau đo lại mò sau khu tây thành, tới cuối cùng mới về tới đây, coi như là đi dạo quanh Giang Thành một vòng rồi mới tới trường Đảng. Lúc tiến nhập vào trong, Trương đại quan nhận tự nhiên là bị bảo vệ thường trực hỏi han, đối phó với dạng này, đương nhiên Trương Dương quá quen thuộc rồi, hắn rút ra hai bao A Thi Mã cho họ, rồi xuất ra giấy thông báo nhập học. Tên bảo vệ tiểu Trần vui vẻ nhiệt tình chỉ vị trí nhà khách trường Đảng cho hắn, sau đó lại tự mình lái xe Trương Dương cất đi.

Kinh phí học tập lần này của Trương Dương là do huyện nhà cấp, bất quá hắn cũng không có thói quan lãng phí khoản công. Trường Đảng là an bài cho học viên ăn ở đều là hai người một phòng. Cùng phòng với Trương Dương là phó chủ tịch xã Trà Lâu huyện Nghi Nam là Chu Chiêm Nguyên, năm nay ba mươi tuổi, cũng có thể coi là một cán bộ trẻ, thế nhưng so với Trương Dương thì đích thị vẫn là một lão cán bộ không hơn không kém. Lúc nói chuyện giới thiệu bản thân, Trương Dương đương nhiên không có nói đến cái chức chủ nhiệm kế hoạch hoá đình xã Hắc Sơn Tử, mà đương nhiên là chức danh phó chủ nhiệm sở thương mại và đầu tư huyện Xuân Dương. Chu Chiêm Nguyên nghe thấy Trương Dương còn trẻ như vậy mà đã là phó chủ nhiệm sở tương mại và đầu tư huyện, trong mắt không khỏi hiên lên vài phần kính nể và ao ước. Nhưng là hắn cũng không rõ ràng lắm về những lời thằng nhãi này nói, ngay cả căn cước cũng không thấy có.

Chu Chiêm Nguyên tại thể chế cũng đã dốc sức không ít năm, kiểu học tập chuyên tu tại trường Đảng cũng không phải là lần đầu tiên tham gia, cho nên về kiến thức các mặt đương nhiên hơn Trương Dương rất nhiều. Theo như miệng hắn nói thì Trương Dương biết được tập huấn chuyên tu này là chủ yếu là đào tạo công tác, cho nên các xã, thị đều đưa tới các cán bộ trẻ tuổi nòng cốt để tham dự. Ngày mai còn có cả bí thư thành uỷ Hứa Thường Đức tới tham dự lễ khai giảng khoá học này.

Trương Dương nguyên bản là có kế hoạch đi tìm Lý Trường Vũ, lần này tới đây Tô lão thái cũng bảo hắn mang cho Lý Trường Vũ nhiều thứ, thế nhưng nhìn lại đã hơn tám giờ tối, đành bỏ ý định này đi. Nhà ăn cũng đã đóng cửa, đành ra ăn qua loa mấy thứ bên ngoài, đang trở về thì gặp Chu Chiêm Nguyên đang cùng mấy tên đồng hương ra ngoài uống rượu, Chu Chiêm Nguyên sảng khoái bắt chuyện mời Trương Dưogn đi cùng. Trương Dương in cảm ơn ý tốt của hắn những cũng tạ lỗi khôgn đi, dù sao hắn cũng không hợp đi với người ta.

Trương Dương rửa mặt xong, uể oải bật ti vi lên xem, trên màn hình dần dần xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, thanh âm thân thiết nhu hoà của Hải Lan vang lên bên tại hắn, cả người hắn ngây ngốc ra, cặp mắt cứ dán chặt vào khuôn mặt mỹ lệ của Hải Lan đang tươi cười trên màn hình. Một thời gian không gặp, nàng tựa hồ cũng gày đi không ít. Hải Lan hiện đang làm phóng sự tại Bình Hải, Trương Dương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng lặng trĩu, không khỏi thở dài cảm thán thực sự là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Suốt đêm đó Trương Dương nằm cứ trằn trọc miên man, hắn phát hiẹn ra rằng bản thân hắn thuỷ chung không thể quên được hình ảnh của Hải Lan, tuy rằng hắn đã chốn thật sâu tình cảm đó trong lòng, thế nhưng khi nhìn thấy hình ảnh của nàng, nghe thấy giọng nói, nhìn thấy điệu cười của nàng thì tỉnh cảm ẩn sâu trong lòng ấy lại bùng cháy lên dữ dội. Cảm giác này làm cho hắn thấy khó hiểu, không biết lý trí của nữ nhân làm bằng cái gì, nói buông là có thể buông dễ dàng như thế được sao

Mãi tới gần lúc bình mình, Trương Dương mới mơ màng thiếp đi lúc nào ko biết, trong giấc mơ ấy, hắn lại mơ thấy lúc hai người bên nhau, say đắm trao nhau nụ hôn dài miên man bất tận.

Đang mộng đẹp thì có người lay lay hắn: “Dậy! Dậy!”

Trương Dương mở hai mắt, cảnh vật trước mắt hắn từ mông lung bắt đầu hiện rõ ra. Trước mặt hắn là một khuôn mặt mỹ lệ, tóc dài chải chuốt chỉnh tề, búi lên trên thành một búi. Hàng lông mày lá liễu dài hiện ra một nữ nhân trông bừng bừng anh khí. Dưới gọng kính đen là một đôi mắt trong sáng như làn nước mù thu, tràn ngập vẻ trông mình và trí thức. Mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày đầy vẻ quyến rũ Tây phương. Tuy rằng Trương Dương thừa nhận nữ tử này quả thật là đẹp, nhưng hắn cũng cảm giác thấy nàng thiếu mất một điểm mà nữ nhân cần phải có đó là sức cuốn hút.

Thân thể của nàng cũng khá cao, đại khái vào khoảng 1m7, mặc một bộ véc nữ đen, thân thể có thể nói là rất tuyệt. bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, trông hết sức thanh lịch mà lại sang trọng. Trương đại quan nhân lúc này mới hốt hoảng, nữ nhân trước mặt này khiến cho người ta có một loại cảm giác khí thế uy áp khó diễn tả, nhưng hắn thực sự không rõ, sao tự nhiên lại có nữ nhân trong phòng mình.

Không đợi Trương Dương kịp định thần, khí chất mỹ nữ kia lên tiếng, giọng đầy vè nghiêm túc khiển trách: “Ngươi làm sao vậy? Giờ đã là 9h30 rồi? Sao vẫn còn chưa thèm rời giường?”

Trương Dương vừa bực mình vừa buồn cười, ngáp dài một cái rồi nói: “Ngươi có nhầm hay không a? Đây là quyền riêng tư của ta, ngươi là mẹ ta hay nữ nhân của ta mà quản được sao?”

Khí chất mỹ nữ cắn môi, kéo tung chăn trên người Trương Dương ra, rồi quát lên: “Đứng lên cho ta!”

Trương đại quan nhân sửng sốt, cái chuyện con mẹ gì thế này? Lão tử làm người hai kiếp rồi mà còn chưa thấy qua nữ nhân nào bưu hãn như thế a! Sở yên Nhiên cùng An Ngữ Thần tuy rằng rất có cá tính, nhưng chắc chắn cả hai nàng đều kiên quyết không làm cái chuyện kéo chăn đàn ông ra thế này a.

Khí chất mỹ nữ cũng có phần sửng sốt, nàng hiển nhiên là thấy được tiểu tử này đang mặc áo ba lỗ và quần lót. Tuy rằng hắn vẫn mặc quần lót, nhưng vì đang mộng mị ngon lành, cái… của hắn lại đang ngóc đầu dạy khiến quần hắn dựng lên cao vút. Khí chất mỹ nữ đỏ bừng mặt, oán hận quát lên: “Mặc quần áo, mau mặc ngay quần áo vào cho ta.”

Trương Dương trong lòng thầm mắng con mẹ nó chứ, ta đây mới phải là người xấu hổ mới phải chứ, chính ả là người kéo chăn ta ra kia mà. Ngẫm lại vừa rồi chính mình đang nằm mơ thấy cùng Hải Lan XXOO không khỏi nuối tiếc cho giấc mộng đẹp. Chậm rãi mặc quần áo, vừa mặc vừa suy nghĩ về lại lịch của nữ nhân này. Sau đó thong thả đi vào toilet vệ sinh cá nhân chừng hơn mười phút, đi ra vẫn thấy nữ nhân kia đang đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào đợi mình, Trương Dương còn phát hiện trên hành lang còn có mười sáu tên được cử tới chuyên tu tại trường Đảng đồng khoá với mình, trong đó đương nhiên có cả Chu Chiêm Nguyên, cả đám đang đứng cúi đầu y như học sinh bị thày cô phạt. Trương Dương trong lòng lấy làm lạ, cái nữ nhân này đang làm gì thế? Như thế nào đều như đang sợ nàng ta vậy?

“Ngây lập tức tới hội trường! Tất cả hành vi của các ngươi ta sẽ ghi vào hồ sơ lúc tốt nghiệp!” Nàng nói xong xoay người bước đi.

Gần hai mươi chuyên tu sinh lúc này mới như trút được gánh nặng, thờ dài rời đi. Trương Dương vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Nàng là ai vậy? Sao ra vẻ ép người gớm thế?”

Chu Chiêm Nguyên lặng lẽ kéo tay áo hắn nói nhỉ: “Đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh!”

“Cái gì?” Trương Dương kinh ngạc trợn hai mắt lên, phàm là cán bộ tại Gianh Thành không ai là không biết tới đại danh Tần Thanh, nàng tốt nghiệp Đại Học Bắc Kinh năm 90, sau đó lại đi du học tại Havard, trong vòng ba nắm đạt đến học vị tiến sĩ, vị hôn phu Lý Chấn Dương của nàng cũng là một cao tài sinh ở Havard, bọn họ quen và yêu nhau ở nước ngoài. Sauk hi về nước Lý Chấn Dương liền bước chân vào quan trường, đảm nhiệm bị trí thư kí thị trưởng cho thị trưởng Giang Thành Lê Quốc Chính. Bọn họ đã chuẩn bị kết hôn thì Lý Chấn Dương bị tai nạn vào đúng ngày hôn lễ. Tần Thanh từ đó bắt đầu bước chân vào quan trường, ngắn ngủi trong vòng một năm đã leo lên vị trí Đoàn thị uỷ bí thư, đừng nói là tại Giang Thành mà ngay cả tỉnh Bình Hải cũng chưa hề có tiền lệ như vậy. Tần Thanh xử sự tác phong thẳng thắn, rất có phong độ lãnh đạo, thế nhưng đồng sự và hạ cấp nói rằng nàng ta có chút bất cận nhân tình, dần dân hình thành biệt hiệu quả phụ Thanh. Mọi người làm trong quan trường Giang Thành không ai không biết tới nàng ta.

Trương Dương yên lặng suy nghĩ một chút, quả phụ Thanh, đoàn thị uỷ bí thư, tính ra nàng ta cũng ngang cấp với chức bí thư huyện uỷ. Trong biên chế hắn chỉ là một chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình xã, nếu người ta muốn xem chừng mình chết chắc. Ngẫm lại phản ứng của mình vừa rồi, Trương cũng có chút hơi ngại, tiểu đệ đệ lúc đấy đang ngóc cao đầu, hắn thầm mắng đúng là thật không biết nặng nhẹ gì cả, lúc nào cũng cứ như vậy được.

Chu Chiêm Nguyên vẻ mặt đau khổ nói: “Lần này thật phiền phức!”

Trương Dương có chút bất mãn nhìn hắn một cái, thằng nhãi này vừa rồi nhất định là ra mở cửa nên quả phụ Thanh kia mới xông vào trong phòng mình như thế được.

Chu Chiêm Nguyên nhìn Trương Dương lập tức ý thức được hắn đang nghĩ gì, lập tức đỏ mặt nói: “Là nàng bức ta mở cửa, ta cũng không có biện pháp a!”

Trương Dương cười cười: “Không có việc gì, lên phòng họp đi thôi!”

Cả đám chuyên tu sinh mặt xám xịt tiến nhập vào trong hội trường, lúc này hội trường cũng vang lên một tràng hoan hô vỗ tay như sấm dậy, Trương Dương nhìn lại thấy giật mình, nguyên lại thị uỷ bí thư Hứa Thường Đức đã tới rồi.

Cùng tiến vào với Hứa Thường Đức là thư kí thị uỷ bí thưu Lưu Trường Văn, đoàn thị uỷ bí thư Tần Thanh, ngoài ra còn có một số lãnh đảo của trường Đảng, bọn họ đi tới bàn chủ tịch ngồi. Sau đó hiệu trưởng kiêm bí thư Đảng uỷ trường Đảng bước lên bục phát biểu một bài diễn văn hùng hồn, sau đó nhường lại mic cho bí thư thị uỷ Hứa THường Đức.

Trương Dương đối với mấy cái loại diễn văn phát biểu này vốn chẳng có nhiều hứng thú, hắn liền ngồi đánh giá Hứa Thường Đức. Hứa Thường Đức năm nay năm mươi mốt tuổi, bởi vì chăm sóc sức khoẻ và ngoại hình tốt nên thoạt trông hắn trẻ hơn tuổi mình cũng không ít, tóc đen, lông mày rậm, mắt to, bất quá nước da trắng dưới ánh đèn leon chiếu xuống trông càng thêm tái nhợt, thanh âm của hắn cũng không to, nhưng lại có sức hút, sức ảnh hưởng lớn. Trương Dương ngòi quan sát Hứa Thường Đức một lúc thì cảm thấy một trận buồn ngủ, cư nhiên ngồi dựa lưng vào ghế mà ngủ gật.

Mở mắt ra thấy hội nghị đã tan cuộc, mũi hắn ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng, hắn xoay người sang bên nhìn thì thấy Tần Thanh đã đứng gần bên quan sát hắn.

Trương Dương bất đắc dĩ cười cười: “Thế nào trùng hợp a! Lại gặp nhau rồi!”

Trên mặt Tần Thanh không có chút mảy may cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng như băng vậy: “Ngươi đi theo ta một chút!”

Trương Dương ngoảnh lại nhìn Chu Chiêm Nguyên cùng mấy tên đồng khoá, tất cả thấy hắn nhìn lại đều nhanh nhanh chóng chóng lẩn mất, Trương Dương thầm mắng đúng là một đám không có nghĩa khí, tần thanh tới gần cũng không nhắc nhở ta một tiếng.

Trương Dươgn phiền muộn đi theo Tần Thanh, đại quan áp chết người, cấp bậc của Tần Thanh lớn hơn Trương Dương rất nhiều, nếu muốn đối phó với hắn quả thật đơn giản như trở bàn tay.

Với tư cách là người phụ trách ban đào tạo tại trường Đảng, đương nhiên Tần Thanh cũng có một phòng làm việc khá lớn. Vừa mới không lâu trước, nàng mới hoàn thành một đợt chuyên tu cho cán bộ xong, đợt lần này sẽ do chính nàng sắp xếp chường tình học, hơn nữa tới cuối cùng nàng là người chấm điểm và đánh giá, có thể coi nàng chính là chủ nhiệm lớp đợt này.

Ánh mắt Trương đại quan nhân toàn bộ đều tập trung trên váy của Tần Thanh, có thể nói eo của tần Thanh rất thon, đường cong của cặp mông vô cùng ưu mỹ lại còn vểnh hơn sơ với người thường một chút nữa, trông càng có vẻ khiêu khích nam nhân, bất quá đây là đánh giá của cá nhân Trương Dương. Cặp mông như vậy càng phù hợp với thân thể, chân đi một đôi giày nữ bệt nhỏ, đôi chân nhỏ và dài. Trương Dương xem chừng với vóc dáng ấy, vị đoàn bí thư thị uỷ này xem chừng rất thích hợp với làm người mẫu.

Tần Thanh bước vào phòng làm việc, ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Trương Dương nhìn một chút, trong gian nhà không có một cái ghế nào trừ bộ bàn ghế tiếp khách kia, như vậy cũng có nghĩa là hắn phải đứng.

Tần Thanh mày liệu dựng lên, mắt phượng hàm uy cả giận nói: “Trương Dương, ngươi mặc dù tới từ Xuân Dương tới đây, nhưng thân là một cán bộ quốc gia, hẳn người phải hiểu được tính tổ chức và kỉ luật. Đảng và chính phủ tổ chức một lần học tập cho các ngươi biết bao nhiêu khó khăn mới có được? Ngươi thế nào lại không biết quý trọng điều đó? Thái độ lười nhác của ngươi như vậy thật khiến cho người người kì vọng vào ngươi phải thất vọng.”

Trương Dương đối với nàng có chút phản cảm, hắn nhíu mày nói: “Ta bất quá chỉ là ngủ dạy muộn một chút mà thôi? Điều đó có liên quan gì tới năng lực công tác của ta? Con người đâu phải thánh thiền, làm sao có thể hoàn mỹ được cơ chứ? Ngươi dù sao cũng phải cho ta cơ hội để sửa chữa sai lầm, không thể một gậy đánh chết được a!”

Tần thanh không ngờ tiểu tử này không có một chút gì gọi là sợ hãi mà cư nhiên dám đứng nói đạo lý với nàng, nàng cả giận nói: “Ngươi không chỉ ngủ dạy muộn mà còn ngủ gật trong hội nghị. Thái độ như vậy là thiếu tôn trọng lãnh đạo…”

Trương Dương cười nói: “Ta ton trọng hay không tôn trọng có quan hệ gì tới công tác? Đảng dạy ta rằng chúng ta là công bộc của nhân dân chứu không phải nô bộc của lãnh đạo. Ta tôn trọng nhân dân là đủ rồi.”

“Ngươi…” Tần THanh bị thằng nhãi này nói cho tới nghẹn lời.

Trương Dương lại nói: “Lại nói tới lúc Hứa bí thư nói chuyện, tất cả mọi người đều tôn trọng hắn, ta đương nhiên là cũng như vậy, nhân gia chắc sẽ không để ý đến một tiểu nhân vật như ta. Hẳn là Tần bí thư chú ý tới ta, ta thừa nhận là ta có chút sai sót. Xin cam đoan từ nay về sau sẽ chú ý.

Tần Thanh cảnh cáo hắn: “Cái miệng lưỡi trơn tru của ngươi ít nói đi. Bất kì cái dạng cán bộ như thế nào ta đều gặp qua rồi!”

Trương Dương đương nhiên nghe ra vẻ ý hiếp trong lời nói của nàng, hắn ha hả cười một tiếng, sau đó nhìn Tần Thanh một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tần bí thư, trong mắt có nhiều tơ máu, da có vẻ khô, lưỡi đỏ, hẳn là do khí huyết không đều. Ta có biết qua về trung y, có thể bắt mạch cho bí thư chứ!” Tiểu tử này trong lời nói lộ ra vẻ thân thiết, trên mặt đầy vè a dua nịnh hót.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv