Y Đạo Quan Đồ

Chương 511-4: Thấp thỏm (4)



Dư Xuyên dùng ngón trỏ chỉ vào Trương Dương nói: "Dối trá, ha ha, người làm quan hay dối trá"

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không phải là quan lớn gì, một cán bộ cấp phó xử, tôi cần gì phải dối trá anh? Đáng giá sao?"

Dư Xuyên nói: "Thật ra con người có lúc đắc thế, cũng có lúc thất thế, lúc đắc thế, đuôi không nên vểnh quá cao, lúc thất thế, cũng không nên quá uể oải, tiểu lão đệ à, cậu nói xem lời tôi nói có đúng hay không?" Hay đấy, gã ta đã gọi Trương Dương là tiểu lão đệ luôn.

Trương Dương cũng không tính toán với Dư Xuyên, thật ra những lời nói của Dư Xuyên cũng rất có đạo lý, mình ở trong mắt nhiều người đích thật là đang thất thế, lúc trước là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, bây giờ thì mối quan hệ này đã không còn, trong mắt người bình thường, thân phận địa vị của mình bị suy giảm mạnh, Dư Xuyên uống nhiều, có thể nói ra lời thật, nói ra suy nghĩ của rất nhiều người trong lòng.

Trương Dương cười nói: "Dư tổng nói rất có đạo lý, anh có cái nhìn gì với tôi?"

Dư Xuyên uống vào một ngụm rượu, nói: "Cậu tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn, tuổi trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm phó thị trưởng của một thành phố cấp huyện rồi, tâm khí cao ngạo là điều không thể tránh khỏi, nói thật, lúc trước... tôi đối với cậu khách khí, cũng không phải là do cậu quen biết với Mã Lực, chủ yếu là hướng về quan hệ phía sau của cậu, chỉ là cậu, vẫn luôn xa cách tôi, tiểu lão đệ à, tôi lớn tuổi hơn cậu, đi cầu đi đường cũng nhiều hơn cậu, ăn muối cũng nhiều hơn cậu ăn cơm, cậu nói có đúng không?"

Đối mặt với Dư Xuyên uống say, Trương Dương cũng không nổi giậ, mà chỉ cảm thấy buồn cười, hắn gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, Dư ca, vậy xin anh chỉ giáo cho em"

Dư Xuyên nói: "Biết đêm nay tại sao không ai đến không?" Không đợi Trương Dương trả lời, gã đã gõ mạnh xuống bàn nói: "Đó là bởi vì cậu đã không giống ngày xưa, người ta lúc trước chơi cùng với cậu, xưng huynh gọi đệ với cậu, tất cả đều là hướng về ông cha vợ tươn lai Tống Hoài Minh của cậu, Tống Hoài Minh là ai? là tỉnh trưởng của tỉnh Bình Hải chúng ta, là nhị đương gia của Bình Hải, người khác đến lôi kéo tình cảm với cậu, đối tốt với cậu, cũng không phải là vì cậu lợi hại, mà bởi vì cậu có một vị đại nhân ở sau lưng"

Trương Dương uống một ngụm rượu, lời của Dư Xuyên tuy rằng không tốt, nhưng mà rất có đạo lý.

Dư Xuyên nói chưa hết ý nên tiếp tục:" Biết cảm thụ lúc trước của tôi chưa, tôi mời ăn, cậu không nể mặt tôi, đó là bởi vì cậu đắc thế, trong mắt cậu căn bản là không có sự tồn tại của một tiểu thương như tôi, cậu mời tôi ăn, tôi cảm tạ cậu, thật ra trong lòng tôi cũng rất rõ ràng... cậu, chẳng qua chỉ là gọi tôi đến cho đông vui thôi, khách nhân mà cậu muốn mời chủ yếu không phải là tôi" Những lời này của Dư Xuyên không sai, Trương Dương mời gã đến ăn cũng chỉ là có mặt cho đông vui mà thôi.

Trương Dương nói: "Em mời là cảm ơn anh đã bảo dưỡng xe giúp em!"

Dư Xuyên cười nói: "Quan hệ giữa người với người là như vậy, hết thời rồi thì bị bất kính, bất kính đến cực độ, tôi bảo dưỡng xe cho cậu là nịnh bợ cậu, nghĩ thông suốt hơn là muốn kết giao một ít quan hệ với cậu, nếu như không phải bây giờ cậu đang thất thế, cậu sẽ không ngồi cùng tôi một chổ để uống rượu, cũng sẽ không nói chuyện thành thật như vậy"

Trương Dương cười nói: "Dư ca nói rất có lý, chúng ta uống thêm một ly"

Dư Xuyên cụng ly với hắn, đầu lưỡi cũng có chút dài ra rồi, gã thở dài nói: "Tiểu lão đệ à, anh biết các người lăn lộn trong quan trường cũng không dễ dàng, nhưng mà khi cậu nhìn mọi việc thì nên nhìn theo ánh mắt của một đại quan nhân, phải chú ý đến từng chi tiết, tổng bí thư trung ương đảng của chúng ta có lớn hay không? Chủ tịch quốc gia có lớn hay không? Người ta còn có thể thâm nhập vào quần chúng, hòa mình với dân chúng, cậu đó, muốn đi xa trong quan trường, nhất định phải chú ý đến việc này, nhất định phải bình dị gần gũi, cho dù là giả bộ"

Trương Dương cười ha hả, vốn dĩ hắn vì mời khách không ai đến nên có chút phiền muộn, nhưng mà bị lời nói của Dư Xuyên làm cho tâm tình trở nên thoải mái rất nhiều, tuy rằng Dư Xuyên nói ra là do rượu vào, chỉ là Trương Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, lời nói của gã cũng không phải là không có đạo lý, có đôi khi mình quả thật là không chú ý đến chi tiết, thậm chí là rất ít khi nào lo lắng đến cảm thụ của người khác, Dư Xuyên là một thương nhân nhỏ, lúc trước mình không hề để gả trong lòng, ngày hôm nay do rượu vào nên gã nói ra nhiều lời như vậy, đủ để chứng minh rằng lúc trước mình đã lơ đãng xúc phạm tới người ta rồi, không bận tâm đến cảm thụ của người ta, nếu như thoáng bận tâm đến cảm thụ của đối phương, có thể làm cho đối phương thoải mái, thì mình thật ra cũng có thể thoải mái rất nhiều. Sở dĩ mình và Sở Yên Nhiên đi đến tình cảnh ngày hôm nay, nguyên nhân căn bản cũng là do mình không suy nghĩ đến cảm thụ của cô ấy.

Dư Xuyên thấy Trương Dương im lặng nửa ngày không nói gì, cho rằng trong lòng hắn có khổ, lại vỗ vỗ vai của hắn nói: "Tiểu lão đệ, cậu cũng đừng khổ sở, cậu còn trẻ, cơ hội còn dài, cậu làm quan thì có kinh nghiệm nhiều hơn tôi, nhưng mà về đối đãi thì tôi có kinh nghiệm hơn cậu, muốn làm quan tốt, đầu tiên là phải làm người tốt, những người bạn của cậu, chưa chắc đã là bạn tốt, bạn bè thật sự thì vô luận là cậu thành công hay thất bại đều đứng chung một chổ với cậu, thật ra cậu rất đáng thương, ngay cả một người cũng không có, một người bạn cũng không có"

Trương Dương cười cười, hắn đương nhiên là không tồi tệ như Dư Xuyên nói, nhưng mà ngày hôm nay quả thật quá trùng hợp, chuyện này liền mạch với nhau thành một chuỗi. Trương Dương nói: "Nghe anh nói như vậy, em thật sự nên kiểm điểm lại bản thân, sau này cần phải chú ý đến cảm thụ của người khác"

Dư Xuyên nói: "Biết sai có thể sửa là tốt, tôi xem trọng cậu"

Lúc này tổng giám đốc Nam Quốc Sơn Trang Nhâm Văn Bân từ ngoài cửa đi vào, thấy trong phòng chỉ có Trương Dương và Dư Xuyên hai người, cũng không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có hai người uống thôi sao?"

Trương Dương cười nói: "Dư tổng đang bàn luận nhân sinh cho tôi"

Dư Xuyên đã uống hơi nhiều, bật cười khà khà.

Nhâm Văn Bân vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: "Sao vậy? Đám bạn của cậu đâu rồi?"

Dư Xuyên tiếp lời: "Đều là đám người thực tế, thấy Trương Dương đi xuống, liền không tới..."

Nhâm Văn Bân vừa nghe liền biết Dư Xuyên đã uống nhiều, cười nói: "Làm gì có chuyên đó"

Trương Dương nói: "Nghe Dư tổng nói vậy, tôi cũng cảm thấy đúng là mất mặt, bây giờ tôi gọi điện, ít nhất cũng phải có người đến"

Nhâm Văn Bân cười hỏi: "Rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Là bỗng nhiên có chút cảm xúc, quản lý Nhâm, sao ông đến trễ vậy?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv