Y Đạo Quan Đồ

Chương 497-2: Trộm cắp sau lưng (2)



Trình Diễm Đông có thể hiểu được sự phẫn nộ của Trương Dương lúc này, gã chủ động xin lỗi, nói: "Đường dây liên lạc bị cắt, thiết bị bị hủy, có liên quan tới việc công tác bảo vệ của chúng tôi không tốt, chúng tôi sẽ gánh trách nhiệm tương ứng."

Trương Dương nói: "Hiện tại không phải là lúc thảo luận ai gánh trách nhiệm, nhiệm vụ chủ yếu mà chúng ta phải làm là mau chóng phục hồi liên lạc, sau đó bắt hết những phần tử tội phạm, đồng thời tăng cường công tác bảo an để đảm bảo việc xây dựng sân bay mới không bị phá hoại và ảnh hưởng."

Thi luận vụ án đã hoàn tất, Trương Dương lại dùng di động liên hệ với lãnh đạo của bộ môn điện lực điện tín của Phong Trạch, nhấn mạnh là phải trong thời gian ngắn nhất khôi phục lại liên lạc và chiếu sáng.

Sau khi tan họp, Trương Dương và Tần Bạch cùng nhau tới hiện trường bị cắt dây, mấy chiếc xe sửa chữa đang bận rộn ở hiện trường, người phụ trách sửa chữa của bộ môn điện tín nghe nói lãnh đạo tới, liền chạy đến báo cáo tình hình với Trương Dương.

Trương Dương hỏi: "Anh dự tính lúc nào thì có thể khôi phục liên lạc?"

"Báo cáo thị trưởng Trương, đại khải là khoảng một tiếng nữa!"

Trương Dương gật đầu, tỏ ý hài lòng với tộc độ sửa chữa của họ.

Người phụt trách sửa chữa lại nói: "Thị trưởng Trương, chúng tôi chỉ có thể khôi phục được liên lạc điện thoại thôi, còn những thiết bị mà Hối Thông cung cấp thì cần phải có chuyên gia tới giải quyết."

Trương Dương nói với Phó Trường Chinh: "Đã liên hệ với phía công ti Hối THông chưa?"

Phó Trường Chinh nói: "Liên hệ rồi, bọn họ rất nhanh sẽ phái nhân viên sửa chữa tới!"

Trương Dương nhìn mấy chiếc xe sửa chữa, phát hiện không có xe kiểm tra và sửa chữa hệ thống điện lực ở bên trong, không khỏi nhíu mày, nói: "Cục điện lực vẫn chưa có ai tới à?"

Phó Trường Chinh nói: "Bảo là đã đi rồi, nhưng không hiểu sao vẫn chưa tới!"

Trương Dương nói: "Mất điện từ sáng tới giờ đã được hơn ba tiếng rồi, cho dù là mới đi thì cũng phải tới rồi, gọi điện thoại cho cục trưởng của hạ, trong vòng nửa tiếng, còn không thấy xe sữa chữa tới thì bảo họ tự động từ chức đi."

Phó Trường Chinh đã quen với phương pháp làm việc của Trương Dương, gã mỉm cười, vội vàng đi gọi điện thoại.

Tần Bạch nói: "Bọn trộm cắp này đã là trộm dây cáp để mưu lựu, vì sao lại phá hủy thiết bị của Hối Thông nhỉ?"

Trương Dương nói: "Cậu hoài nghi đây là hành vi phá hoại có mục đích ư?"

Tần Bạch gật đầu.

Trương Dương nói: "Bất kể mục đích của chúng là gì, ăn cắp nhiều dây cáp như vậy khẳng định sẽ ra tay, chỉ cần tìm thấy chỗ dây cáp đó, thuận theo đầu mối là có thể lôi được tên chủ sự ở sau lưng ra."

Tần Bạch nói: "Nếu bọn chúng là cố ý phá hoại, vậy thì sẽ không mang dây cáp tới khu thu hồi phế phẩm đâu."

Trương Dương nhìn Tần Bạch một cái, không biết gã vì sao lại nhận định chuyện này là có mục đích phá hoại.

Phó Trường Chinh mang theo hai cặp lồng đựng cơm đã đi tới, bởi vì phải xử lý sự kiện cắt dây cáp này, bọn Trương Dương vãn chưa kịp ăn trưa. Trương Dương cầm lấy cặp lồng cùng Tần Bạch ngồi xổm xuống gò đất mà ăn, nhìn khuôn mặt gầy gò của Tần Bạch, Trương Dương rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: "Cậu chừng nào thì điều đi?"

Tần Bạch ngây ra, sau đó và một miếng cơm to, da thịt ở hai gò má của hắn bởi vì cố sức nhai mà không ngừng uốn éo, một lúc sau một nói: "Không đi nữa!"

Trương Dương kinh ngạc nhìn gã.

Tần Bạch nói: "Em quyết định không đi nữa, trốn tránh cũng không phải là cách, cho dù là em đi tới chân trời, có một số chuyện vẫn không thể nào thay đổi được, em sinh ra ở Giang Thành, lớn lên cũng ở Giang Thành, bảo em rời khỏi nơi này, em không dứt được."

Trương Dương bật cười, nói: "Kỳ thực có những câu tôi luôn muốn nói với cậu, con người không thể chỉ vì tình cảm mà sống trên thế giới này được, còn có rất nhiều chuyện đang đợi chúng ta đi làm."

Tần Bạch khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười: "Chị em cũng khuyên em như vậy, khi chuyện vừa xảy ra, em quả thực là nghĩ không thông, cảm thấy người khác đều nhìn em với ánh mắt khác lạ, đều khinh thường em, nhưng hiện tại em nghĩ thông rồi. Em cả đời này không phải là sống vì người khác, người khác nhìn thế nào, nói thế nào không quan trọng, nhân lúc còn trẻ tuổi, em vẫn còn có rất nhiều chuyện phải làm! Nói một cách khác, đi đường riêng của mình, mặc kệ người khác nói gì!"

Trương Dương cười ha ha, lúc này thấy hai chiếc xe một trước một sau lái tới, chiến xe ở phía sau chính là xe jeep Cadillac của Kiều Mộng Viện, Trương Dương đứng dậy đón.

Kiều Mộng Viện lần này đến là vì nghe nói thiết bị thông tín mà Hối Thông của họ cung cấp cho sân bay mới bị hủy, cho nên đặc biệt tới hiện trường kiểm tra tình hình hỏng hóc, đi cùng cô ta còn có hai kỹ sư cao cấp của công ty.

Trương Dương từ kinh thành trở về, đây là lần đầu tiên gặp lại Kiều Mộng Viện, cô ta cắt tóc ngắn, thân mặc dồ màu đen, áo lót màu trắng, lộ ra vẻ vô cùng chắc khỏe, cả người trên dưới tràn đây một cỗ vị đạo nữ cường nhân.

Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, cô ta vốn cho rằng sau khi hắn thất tình sẽ có bộ dạng mặt ủ mày trau, nhưng thấy nụ cười sáng lạn trên mặt hắn, Kiều Mộng Viện lập tức ý thức được sự lo lắng của mình là thừa rồi, thằng ôn này căn bản là một kẻ không tâm không phế.

Trương Dương mỉm cười chìa tay ra: ""Hoan nghênh Kiều tổng tự mình tới chỉ đạo công tác."

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Kiều Mộng Viện cũng không tiện cự tuyệt hắn, chìa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay của Trương Dương nóng lên, nắm lấy tay Kiều Mộng Viện rồi không chút dấu vết nắn một cái, Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, rút tay khỏi tay Trương Dương, nói khẽ: "Tình huống thế nào?"

Trương Dương nói: "Dây thông tin và đường dây chiếu sáng đều bị trộm cắt hơn một ngàn mét, chiều hôm nay chắc là có thể sửa xong, có điều một số thiết bị do Hối Thông của các cô cung cấp bị người ta phá hoại, tổn thất cụ thể thì chưa rõ."

Kiều Mộng Viện gật đầu, cùng hai kỹ sư đi theo cô ta bắt đầu kiểm tra tình huống.

Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi cầm mấy bình nước khoáng tới, hắn tự mình đưa một bình cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện tiếp lại bình nước khoáng mà Trương Dương đưa, uống một ngụm, cô ta bước lên trước mấy bước, bởi vì trời vừa mưa, hiện trường rất lầy lội, giày cao gót của Kiều Mộng Viện không cẩn thận lún xuống đất, thân thể nghiêng đi, suýt nữa thì ngã, may mà Trương Dương kịp thời chạy tới, đỡ lấy tay cô ta, Kiều Mộng Viện nhấc chân lên, rút chân ra thì giày cao gót đã cắm sâu xuống bùn.

Trương Dương không nhịn được cười, hắn cúi xuống lôi giày cao gót của Kiều Mộng Viện ra, giúp cô ta đi vào chân. Ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt Kiều Mộng Viện không khỏi đỏ lên, hành động của thằng ôn này cũng quá thân mật rồi, để người ngoài nhìn thấy không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, Kiều Mộng Viện gạt ra, có vẻ tức giận nói: "Bỏ tôi ra!"

Trương Dương nghe thấy cô ta nói vậy, quả nhiên là thả cô ta ra, không những thả mà con quay người đi sang một bên.

Kiều Mộng Viện bước lên trước một bước, chân này rút được ra nhưng chân kia thì lại lún xuống, cô ta thầm cười khổ, sớm biết vậy thì mình không đi giày cao gót nữa.

Trương đại quan nhân ôm cánh tay cười ha ha nhìn Kiều Mộng Viện, bộ dạng tụ thủ bàng quan.

Kiều Mộng Viện trừng mắt lườm hắn, một chân sâu một chân nông đi ra, tuy cô ta rất cẩn thận, nhưng trên giày cao gót vẫn dính đầy là bùn, khi sắp ra khỏi chỗ lầy lộn thì chân giẫm đúng vào vũng bùn, nửa chân lún cả xuống dưới.

Trương Dương lúc này mới chạy tới, lần này Kiều Mộng Viện không cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, sau khi rút chân từ dưới bùn ra, một nửa ống quần đã dính đầy bùn.

Trương Dương nói: "Không có kinh nghiệm gì cả, biết là tới công trường còn đi giày cao gót."

Kiều Mộng Viện một tay tóm lấy hắn, chân phải rút mạnh ra, còn giày thì vẫn cắm dưới bùn.

Trương Dương lại cúi xuống lấy giày cao gót của Kiều Mộng Viện từ trong bùn ra, cười nói: "Tôi cõng cô đi nhé, giày này không đi được nữa rồi!"

Kiều Mộng Viện lắc đầu, ở trước mặt nhiều người mà làm vậy thì xấu hổ quá, cô ta có chút chịu không nổi, không ngờ lại cúi xuống cởi nốt giày bên trái ra, chỉ đi tất bước về xe jeep của mình.

Trương Dương thấy Kiều Mộng Viện làm vậy, vội vàng nhắc nhở: "Đừng, cẩn thận rách chân!" Hắn vừa nói xong thì nghe thấy Kiều Mộng Viện hét lên một tiếng đau đớn, thân hình cong xuống.

Trương Dương vội vàng chạy tới, quả nhiên là hắn nói trúng rồi, chân trái của Kiều Mộng Viện giẫm lên một mảnh thủy tinh.

Trương Dương bước tới trước mặt Kiều Mộng Viện, ngồi xuống hỏi: "Lên đi, tôi cõng cô."

Kiều Mộng Viện lúc này không sính cường nữa, chân trái đau đớn vô cùng, máu túa cả ra, cô ta bò lên lưng Trương Dương, Trương Dương cõng cô ta tới cạnh xe jeep, mở cốp xe ra, để Kiều Mộng Viện ngồi lên đuôi xe. Thấy chân trái của Kiều Mộng Viện vẫn đang chảy máu, mảnh thủy tinh vẫn còn găm trong chân. Trương Dương bảo Phó Trường Chinh vào trong xe pickup của mình lấy hộp cứu thương ra, từ bên trong lấy kéo ra, cẩn thận cắt tất của Kiều Mộng Viện, sau đùng dùng nước sạch rửa hết bùn đất dính trên chân của Kiều Mộng Viện. Lại thấy chân ngọc của Kiều Mộng Viện không to không nhỏ, da thịt ở dưới chân nhẵn nhụi, cả bàn chân đẫy đà nhưng lại không mập, thanh tú mà không gầy, năm đầu ngón chân tinh trí như ngọc mài dài ngắn đúng độ, tròn tròn xinh xinh, cực kỳ dụ người.

Kiều Mộng Viện bởi vì chân bị Trương Dương nắm trong tay, không khỏi có chút đỏ mặt tim đập mạnh, ngay cả cơn đau cũng quên đi mất, ho khẽ một tiếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv