Y Đạo Quan Đồ

Chương 493-3: Luân hồi (3)



Hà Trường An bị sặc khói, y ho dồn dập, một lúc sau mới bình thường lại, nói khẽ: "Tôi lúc trước nói với cậu điều đó không phải là vì tôi muốn phá hoại tình cảm của họ, quan hệ giữa tôi và Văn gia rất tốt, quả thực là không muốn Hạo Nam bị người ta lừa."

Trương Dương nói: "Vậy chú vì sao không trực tiếp nói mà lại muốn thông qua cháu."

Hà Trường An thở dài, nói: "Là tôi bị lòng ích kỷ sai khiến, tôi không muốn gánh trách nhiệm, không muốn bị Hạo Nam oán trách, nhưng tôi cũng không ngờ cậu lại giúp đỡ Tần Manh Manh."

Trương Dương nói: "Tần Hoan bị u não, nếu không phải là vì đứa bé này, cháu cũng không biết Tần Manh Manh phải chịu áp lực lớn như vậy." Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hà Trường An: "Chú đối đãi với Tần Manh Manh như vậy, rốt cuộc là chú có thù với cô ta hay là có thù với Tần gia?"

Cơ nhục ở miệng Hà Trường An co giật mấy cái, y dùng sức hít một hơi thuốc, nói: "Trương Dương, để tôi kể cho cậu một cố sự." Ánh mắt của y biến thành mơ màng, ký ức của y quay về cái ngày ấy của hai mươi năm trước.

"Hai mươi năm trước, Ninh Viễn xảy ra địa chấn, lúc đó tôi vừa hay đi công tác ở bên ngoài. Vợ tôi là giáo viên trường mầm non ở Ninh Viễn, con gái tôi, Bội Bội lúc đó mới chỉ có hai tuổi năm tháng, cũng ở trong lớp của vợ tôi. Sau khi tôi nghe nói có động đất, lập tức từ bên ngoài về Ninh Viễn, ngồi xe lửa một ngày một đêm tới trạm Bình Lăng, từ Bình Lăng tới Ninh Viễn vì động đất nên đường bị ngắt đoạn, tôi chỉ đành đi bộ lộ trình hơn năm mươi km, tôi đi mất hai ngày, bước vào nội thành Ninh Viễn thì trước mắt đâu đâu cũng là nhà cửa đổ nát, người người than khóc vì đau đớn, đường còn bị nứt ra từng rãnh lớn, cả thành thị đã bị bọc trong một mảng hoang tàn, trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi muốn tìm thấy vợ con tôi." Hà Trường An nói tới đây, vành mắt có chút đỏ lựng, lại rít một hơi thuốc. Ổn định lại tình tự rồi mới nói tiếp: "Tôi lảo đà lảo đảo, trên đường vừa đi vừa hỏi, trên đường lại phát sinh vô số lần dư chấn, khi tôi tới được vườn trẻ thì phát hiện tòa nhà đã sụp đổ." mắt Hà Trường An ươn ướt, y dùng sức cắn chặt môi. Hai mươi năm nay, mỗi lần nhớ lại chuyện này, trong lòng y lại giống như bị dao cắt, khó chịu vô cùng, ngày hôm đó đã trở thành một cơn ác mộng mà y không thể nào thoát ra được.

Trương Dương cầm bình trà lên rót đầy chén cho Hà Trường An, cố sự của Hà Trường An đã khiến hắn cảm động.

Hà Trường An nói: "Quân giải phóng phụ trách cứu viện đã bắt đầu rút lui, bọn họ từ bỏ cứu viện, tôi tra danh sách những người sống sót, vợ tôi, con gái tôi đều vẫn còn ở bên dưới khu đổ nát. Tôi khóc lóc cầu xin đám quân nhân đó cứu người tiếp. Tôi tìm viên sĩ quan dẫn đội, tôi qùy xuống trước mặt y, tôi dập đầu với y, trán tôi đập đến chảy cả máu, nhưng bọn họ vẫn không đáp ứng tôi." Trong hai mắt Hà Trường An đầy lệ nóng, chuyện này đè nén trong lòng y nhiều năm, hai mươi năm nay y chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai.

Trương Dương nhìn y đầy thông cảm, nhưng hắn không biết nên an ủi Hà Trường An như thế nào.

Hà Trường An rút khăn tay ra lau nước mắt, nói khẽ: "Nhân viên cứu hộ đi rồi, ông trời lại không làm việc tốt, trút xuống một trận mưa lớn. Tôi vẫn không bỏ cuộc, con gái và vợ tôi đều ở bên dưới, tôi muốn sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. Tôi ở hiện trường đào bới cả hai ngày hai đêm, người dân ở xung quanh thấy tôi như vậy đều tới giúp tôi, tôi cuối cùng cũng tìm thấy vợ tôi trong đống đổ nát. Con gái tôi, lúc đó là bọn trẻ đều mặc đồng phục, lúc tìm thấy chúng thì thi thể của chúng đã nát bấy biến hình, không nhận ra mặt mũi." Hà Trường An nói tới đây không nén nổi bi thống trong lòng, nước mắt tí tách rơi. Nam nhi không dễ khóc, chỉ khóc khi quá thương tâm. Trương Dương uống một ngụm trà, tâm tình của hắn cũng vì tao ngộ của Hà Trường An mà trở nên trầm trọng, nói khẽ: "Về sau."

Hà Trường An lau nướt mắt, hít vào một hơi, nói: "Về sau, tôi tra được sĩ quan đó tên là Tần Hồng Giang, con gái của y cũng ở trong lớp mà vợ tôi dậy.

Trong lòng Trương Dương chấn động, lúc này hắn mới hiểu Hà Trường An vì sao lại dày công bố trí để đối phó với Tần Manh Manh như vậy, vì sao lại muốn để lộ việc chửa hoang của Tần Manh Manh cho hắn, Hà Trường An không nghi ngờ gì nữa gọi Tần Hồng Giang là kẻ đầu sỏ giết chết con mình. Y tràn đầy cừu hận đối với Tần gia, cho dù là không có tầng quan hệ với Văn gia, y cũng muốn hủy đi cuộc sống của Tần Manh Manh. Nhưng chuyện này bí mật như vậy, Hà Trường An vì sao lại muốn nói cho mình?

Hà Trường An nói: "Trương Dương, vừa rồi tôi thấy Phật bình an mà Tần Hoan đeo."

Trương Dương gật đầu, vừa rồi lúc tắm rửa, cử chỉ của Hà Trường An sau khi nhìn thấy phật bình an rất thất thường, chẳng lẽ là trong đây có ẩn tình gì.

Hà Trường An nói: "Phật bình an đó là tôi tặng cho con gái!"

Trương đại quan nhân tuy đã thấy quen cảnh đời, nhưng lúc này cũng không khỏi thấy giật mình, Phật bình an mà Hà Trường An tặng cho con gái sao lại rơi vào trong tay Tần Hoan, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là nghĩ ra được quan hệ trong đó, chẳng lẽ Tần Manh Manh mới là con gái ruột của Hà Trường An ư? nếu tất cả là thật, vậy Hà Trường An tính đi tính lại, không ngờ lại thành hại con gái của mình. đây đúng là một sự mỉa mai tuyệt diệu.

Trương Dương nói: "Trên thế giới này chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy."

Hà Trường An nói: "Tôi không biết, nhưng khi tôi thấy tiểu Hoan, loại cảm giác huyết mạch tương liên đó là chân thực, tôi thấy bộ dạng sợ hãi của nó, tim tôi như vỡ ra." Y dừng lại một chút rồi nói: "Những năm nay tôi tự hỏi sớm đã lòng dạ sắt đá, sớm đã quên tình cảm là tư vị gì rồi, nhưng khi tôi thấy nó."

Trương Dương hiểu cảm thụ của Hà Trường An, hắn gật đầu, nói: "Tôi một mực đều cảm giác Tần gia thiếu cái gọi là tình thân với Tần Manh Manh, nếu chỉ bởi vì chuyện cô ta chưa chồng mà có con, tựa hồ cũng không giải thích được, lần này Tần Chấn Đông bị giết, Thương Ngọc Khiết biểu hiện cực kỳ kích động, đẩy hết tất cả tội nghiệt lên người Tần Manh Manh, nếu Manh Manh quả thật là con gái ruột của họ, một người làm mẹ tuyệt sẽ không có biểu hiện như vậy."

Hà Trường An trong lòng cũng nhận định Tần Manh Manh chắc chắn là con gái của mình. Trương Dương nói không sai, nếu Tần Manh Manh thật sự là con gái ruột của Thương Ngọc Khiết, cho dù là cô ta giết Tần Chấn Đông, Thương Ngọc Khiết cũng sẽ không biểu hiện ra vẻ tuyệt tình như vậy. Hà Trường An nói: "Trương Dương, chúng ta phải liên hệ với Manh Manh, chỉ có vậy chúng ta mới giúp được nó."

Trương Dương nói khẽ: "Chú có từng nghĩ, nếu Tần Chấn Đông thật sự là bị Manh Manh giết thì chuyện này chúng ta nên làm thế nào?"

Hà Trường An biến sắc, y nói khẽ: "Giúp tôi tra rõ chuyện này, tôi sẽ không tiếc trả bất kỳ giá nào."

Trương Dương vỗ nhẹ lên vai Hà Trường An: "Muốn chứng minh quan hệ giữa chú và Tần Manh Manh không có gì là khó cả, có thể làm xét nghiệm, chỉ cần chú cung cấp mẫu máu, cháu có thể giúp chú tra ra chuyện này."

Hà Trường An nói: "Phật bình an đã chứng minh rồi!"

Trương Dương nói: "Chuyện của chúng ta hôm nay, chú đừng nói với bất kỳ ai."

Hà Trường An trịnh trọng gật đầu, Trương Dương nhìn đồng hồ, đứng dậy, nói: "Bắt đầu công việc luôn, chúng ta lập tức đi lấy mẫu máu, cháu đi tra rõ quan hệ giữa chú và Manh Manh."

...

Hình Triêu Huy thật sự là bất lực đối với Trương Dương, nửa đêm lại gọi điện thoại dựng y dậy. Hình Triêu Huy bụng đầy oán ngôn, nói: "Tôi thật sự là hối hận vì đã quen cậu, còn hối hận là đã đưa cậu vào Quốc An hơn."

Trương đại quan nhân vui vẻ nói: "Lúc trước chính là ông cầu tôi gia nhập tổ chức, lúc cần tôi thì nhớ tới tôi, giờ tôi có chỗ khó, tổ chức lại muốn tránh mặt, còn có chút tình cảm giai cấp nào không?"

Hình Triêu Huy nói: "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trương Dương kể lại mục đích của mình, Hình Triêu Huy nghe nói nửa đêm giúp hắn làm giám định, không khỏi nhíu mày, có điều y hiểu rất rõ tính của thằng ôn này, chỉ cần là chuyện mà Trương Dương đã quyết định, cho dù là trâu cũng không kéo hắn lại được. Hình Triêu Huy bị hắn cuốn lấy không cách nào dứt ra được, chỉ đành dẫn tới hắn căn cứ bí mật của Quốc An.

Trương Dương nhân lúc Tần Hoan đang ngủ lấy mấy giọt máu của nó. Máu của Hà Trường An lấy cũng không có gì phí sức. Tần Manh Manh tuy không có mặt, không thể nào thu thập mẫu máu của cô ta, nhưng có mẫu máu của hai người bọn họ là có thể làm giám định thân nhân rồi.

Trương Dương không nói mẫu máu này thuộc về ai cho Hình Triêu Huy, Hình Triêu Huy cũng lười chả buồn hỏi. Sau khi giao mẫu máu cho nhân viên hóa nghiệm, Hình Triêu Huy mặt đầy vẻ mệt mỏi cùng Trương Dương tới văn phòng ngồi đợi. Hình Triêu Huy nói: "Tôi bảo cậu tra chuyện của Lưu Khánh Vinh, tới giờ vẫn chưa có tiến triển gì, không xuất lực vì tổ chức, mà tư nguyên của tổ chức thì lại bị cậu lợi dụng rồi."

Trương Dương cười nói: "Không có chút đãi ngộ phúc lợi, tôi sao cam tâm ra sức cho các ông."

Hình Triêu Huy lườm hắn một cái, lười biếng ngồi dựa vào ghế: "Tôi vừa rồi mới liên hệ với Trình Chí Vĩ, án tình rất rõ ràng, trên cơ bản đã có thể đoán định Tần Manh Manh giết đại ca của cô ta, căn cứ vào điều tra ở hiện trường, lúc đó trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa trước chuyện bọn họ từng phát sinh chanh chấp, trên đất có dấu máu thuộc về Tần Manh Manh, hai người chắc là vì một chuyện gì đó mà phát sinh tranh chấp, Tần Chấn Đường rút súng ra, trong lúc tranh chấp. Tần Manh Manh đánh ngất Tần Chấn Đông, lấy súng của anh ta, sau đó lợi dụng ghế dựa của sa lông để giảm thanh, bắn ba phát vào ngực Tần Chấn Đông."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv