Y Đạo Quan Đồ

Chương 489-2: An ủi (2)



Trương Dương đi đôi dép lê, dạo qua cửa hàng quần áo thể thao đối diện nhà khách, mua lấy một đôi Nike giá ba trăm hai mươi tệ. Đang đi thử đôi giày bỗng chủ nhiệm Vu Tiểu Đông của nhà khách tìm đến gặp hắn nói: "Thị trưởng Trương, đôi giày này không xứng với anh đâu!" Khả năng giao tiếp của Vu Tiểu Đông rất giỏi, tất cả các cửa hàng quanh đây đều biết mặt cô, người bán hàng giờ mới biết Trương Dương là người quen của chủ nhiệm Vu. Vu Tiểu Đông nói: "Cô Lâm, đây là lãnh đạo của chúng tôi, cô không nên lấy hàng chất lượng thấp ra, phải là hàng thật!". Nơi đây đa số tiểu thương tốt xấu lẫn lộn, thấy khách lạ là lấy hàng thứ phẩm ra thay hàng thật mong kiếm chác lợi nhuận. Đương nhiên Vu Tiểu Đông quá quen với cách kinh doanh của họ, vừa nhìn qua cũng đủ biết là lừa gạt.

Lúc này người chủ cửa hàng mới đi vào phía trong lấy ra mấy đôi giày made in Việt Nam chính gốc, Trương Dương chọn lấy một đôi, cảm thấy vừa vặn đang định trả tiền thì Vu Tiểu Đông nói: "Không cần đâu, cô Lâm, cứ ghi vào sổ, cuối tháng tôi sẽ thanh toán." Trương Dương đi luôn đôi giày mới đi ra cùng Vu Tiểu Đông, một thời gian không gặp trông Vu Tiểu Đông càng thêm phúc hậu. Lúc ra ngoài Vu Tiểu Đông liền đeo đôi kính đen lên, bấy giờ Trương Dương mới phát hiện ra trên tay cô có đeo một chiếc nhẫn kim cương, không khỏi hiếu kỳ: "Chiếc nhẫn đẹp thật!"

Vu Tiểu Đông cười: "Mắt cậu tinh quá, đó là nhẫn hôn phu tôi tặng!"

Trương Dương hỏi tiếp: "Hôn phu ư? Cô Vu, cô đã nhanh chóng tìm được một hôn phu rồi sao?" Vu Tiểu Đông cười: "Nhanh gì chứ? Tôi cũng đã ba mươi tuổi rồi, nếu không lấy chồng thì sẽ thành bà già mất."

Trương Dương nói: "Thế vị anh rể tương lai của tôi là ai vậy?"

Vu Tiểu Đông đáp: "Một quân nhân, là người rất thật thà." Nói đến đây, cô như có chút áy náy: "Buổi tối tôi đã hẹn đi xem phim với anh ấy rồi, chỉ e không thể đi ăn cơm cùng cậu." Trương Dương nói: "Mau đi đi, đương nhiên là phải đi với anh rể tương lai chứ. Hai ngày nay tôi rất mệt, định nghỉ ngơi một chút."

…… Vu Tiểu Đông đi rồi, Trương Dương đành quay về phòng, hắn lập tức cảm thấy cực kì cô đơn. Lần này Sở Yên Nhiên đòi chia tay làm cho hắn cảm thấy mất mát đau khổ cực kì, Trương đại quan nhân bắt đầu thấy hối hận, biết vậy cứ ở lại đánh bóng với hội Tra Vi kiếm chỗ ầm ĩ cho đỡ buồn. Trương Dương đang cân nhắc có nên đi ra ngoài uống rượu một mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn mở cửa ra thì thấy Tra Vi đứng ngoài, Trương Dương có chút bất ngờ, hắn ngạc nhiên nói: "Cô lại chơi trò theo dõi tôi đấy hả?"

Tra Vi nói: "Tôi sợ anh buồn bã, nhỡ nhất thời nghĩ không thông lại đi tự tử." Trương Dương cười: "Tôi là loại người đó sao?" Tra Vi nói tiếp: "Không nói nhảm nữa, đi, chúng ta đi uống rượu!" Trương Dương nói: "Hai chúng ta thôi sao?"

Tra Vi không nói gì mà đi thẳng xuống dưới tầng. Trương Dương đi theo Tra Vi ra ngoài, thấy cô không định lái xe mới gặng hỏi: "Đi đâu đây?"

Tra Vi nói: "Hoa viên bia Thanh Đảo, hội Giang Quang Á đã chờ sẵn ở đó rồi!" Trương Dương hỏi tiếp: "Ai mời đây?" Tra Vi liếc hắn một cái: "Anh thật là tầm thường, tôi mời được chưa?"

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Các cô đều đang đi học, tiền cô tiêu đều là đồng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, cứ để tôi mời vậy!"

Tra Vi nói: "Sao tôi cứ thấy hôm nay anh nói toàn câu kích bác người khác vậy?" Trương Dương nói: "Tôi nói thật lòng, cô đừng có suy nghĩ nhiều." Tra Vi nói: "Tôi thèm vào nghĩ nhiều, anh đừng có coi tất cả chúng tôi giống như đám dựa giẫm ăn hại. Tôi nói cho anh biết, tôi đã tốt nghiệp rồi. Bây giờ là người có nghề nghiệp tự do." Trương Dương vui vẻ nói: "Tự lực tự cường bao giờ cũng tốt hơn tất cả mọi thứ!"

Tra Vi nói: "Sao tôi nghe thế nào cũng cảm thấy như đang bị châm chọc vậy?"

Ánh mắt của Trương Dương lại bị một người khác gây chú ý, hắn nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đi đến. Đã lâu không gặp, Cố Dưỡng Dưỡng quả thực càng ngày càng đẹp hơn. Trước kia cô ta lúc nào cũng có bộ dạng đáng thương khổ sở, sau khi thân thể hồi phục cô lại càng tràn trề sức sống, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, ánh mắt long lanh đầy tự tin, một Cố Dưỡng Dưỡng xinh đẹp khác hẳn với quá khứ đang đi tới.

Cô nàng vẫy tay Trương Dương từ xa, rồi nhanh chóng chạy đến. Tra Vi nói nhỏ với Trương Dương: "Thật ngại quá, tôi đã mượn danh nghĩa anh để gọi Dưỡng Dưỡng đến!"

Trương Dương thở dài nói: "Nếu cô mà sống ở thời cổ đại thì cũng là một ả gian phi, chuyên làm những trò độc ác như giả truyền thánh chỉ..."

Nếu như không phải đang ngoài đường thì Tra Vi đã đánh nhau với Trương Dương rồi nhưng cô không làm như vậy. Cô cũng phải chú ý đến hình tượng của mình, ai lại thục nữ mà đi đánh người!

Cố Dưỡng Dưỡng chạy đến trước mặt Trương Dương, khuôn mặt xinh xắn lại càng hồng hào. Không biết trong lúc vội vã chạy gấp hay là vì thẹn thùng mà ánh mắt dịu dàng của cô sáng lên cả vẻ mừng rỡ: "Anh Trương, anh đến Bắc Kinh khi nào thế?"

"Tới hai ngày rồi! Bận công chuyện nên không có thời gian gặp em!" Cố Dưỡng Dưỡng cười: "Dù sao cũng biết mời em ăn cơm, không quên có cô em này là được rồi!" Trương Dương không nhịn được mà nhìn Tra Vi một cái, Tra Vi ra vẻ đắc ý. Ngoài Giang Quang Á ra còn có năm bạn học khác của Tra Vi đến, trong đó Cố Dưỡng Dưỡng là sinh viên khóa dưới, kém họ hai khóa, còn lại đều đã tốt nghiệp.

Giang Quang Á đã gọi món trước, nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đến gã cười tươi chào đón: "Dưỡng Dưỡng, lâu rồi không gặp em!"

Cố Dưỡng Dưỡng cũng không hề tỏ ra khách sáo với gã, lạnh nhạt nói: "Không phải thứ bảy tuần trước anh vừa mới qua trường sao?"

Giang Quang Á đỏ mặt, vội vàng chuyển chủ đề: "Dạo này học hành có bận không? Hẹn em mãi cũng không được."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cũng bình thường!" Rồi lập tức chuyển sang nói chuyện với Trương Dương: "Anh Trương, anh ở lại Bắc Kinh mấy ngày? Hai ngày này em đều được nghỉ, nếu cần em sẽ đưa anh đi thăm thú khắp nơi?" Trương Dương cười nói: "Hờ, ngày mai là về rồi, không có thời gian chơi." Cố Dưỡng Dưỡng trong lòng có phần chán nản.

Tra Vi thấy vậy, trong lòng lại thầm nghĩ, chuyện tình cảm đúng là không nói ra thì không hiểu gì, Giang Quang Á đối xử ân cần với Cố Dưỡng Dưỡng, Dưỡng Dưỡng lại thờ ơ với gã, trong mắt lại chỉ chăm chăm tới Trương Dương, còn Trương Dương lúc này lại duy trì khoảng cách. Tra Vi nói: "Cùng ngồi xuống rồi nói chuyện chứ!"

Hôm nay Trương Dương rõ ràng không chuyên tâm, lúc uống rượu toàn là người khác chúc hắn mới nâng chén, đến mức Dưỡng Dưỡng cũng nhìn ra, cô ân cần hỏi: "Anh Trương, có phải là gặp chuyện buồn gì phải không?"

Trương Dương lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt thôi!" Tra Vi nói: "Mệt thì về nghỉ sớm đi, chúng ta cũng về sớm thôi!"

Trương Dương áy náy nói: "Các cậu cứ uống đi, đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến tâm trạng của các cậu." Hắn vốn định uống chút rượu, mượn chỗ ầm ĩ để quên đi chuyện với Sở Yên Nhiên, nhưng càng trong hoàn cảnh này lòng hắn lại càng cảm thấy cô độc. Hắn quyết định phải nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng Trương Dương dần đi khuất, Giang Quang Á mới hỏi: "Chị Vi, Trương Dương sao vậy?"

Cố Dưỡng Dưỡng cũng nhìn Tra Vi, hy vọng biết được chút gì từ cô, Tra Vi cười: "Anh ấy nói công việc bận bựu tối mặt, dù gì người ta cũng là phó thị trưởng, thân đè nặng việc công!" Trương Dương cũng không lập tức trở về nhà khách, hắn không chủ đích mà đi dọc theo con phố. Ngày hôm nay hắn thấy rất hồ đồ, có thể coi là ngớ ngẩn, hắn chán ghét cái trạng thái này, hắn nóng lòng thoát khỏi nói, thậm chí là không muốn ở lại Bắc Kinh này nữa. Có lẽ chỉ cần về Giang thành, nhanh chóng vùi đầu vào công việc hắn mới có thể thoát khỏi cái trạng thái mơ hồ này.

Mới đi được một lúc hắn đã thấy Tra Vi lái xe đuổi theo, Trương Dương ngượng cười nói: "Tra Vi, hôm nay cô định theo dõi tôi đến cùng đấy à!"

Tra Vi vừa mở xe vừa nói: "Coi anh là bạn mới đi theo anh chứ, anh mà là người lạ, tôi thèm vào để ý!"

Trương Dương dừng lại, Tra Vi dừng xe bên đường, mở cửa xe bước ra: "Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của anh, trước đây chỉ thấy một Trương Dương sắc mặt lạnh lùng độc ác."

Trương Dương nói: "Cô đừng có sỉ vả tôi nữa, chúng ta tốt xấu gì thì cũng từng có tình cũ, dù cô không thể giúp đỡ lúc khó khăn thì cũng đừng có mà đổ thêm dầu vào lửa chứ!" Tra Vi nói: "Ai có tình cũ với anh chứ? Đừng tưởng bở!" Trương Dương nói: "Hôm nay không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người chứ?"

Tra Vi nói: "Chủ yếu là mời anh, anh đi rồi thì mọi người cũng dừng thôi!"

Trương Dương đáp: "Kết thúc rồi à, cô còn lấy tôi làm cái cớ để giúp cho Giang Quang Á và Cố Dưỡng Dưỡng, tôi cũng nhìn ra được, không thành đâu."

Tra Vi đáp: "Sự vật đều phát triển biến hóa, anh sao lại nói là không thành được? Tôi mới thấy coi thường anh, bản thân mình thất bại trong chuyện tình cảm là chỉ mong cho cả thế giới này ai cũng phải gánh chịu bi kịch như mình." Trương Dương cười ầm lên, chỉ tay vào quán ba mặt: "Đi, tôi mời cô đi uống!" Tra Vi nói: "Không hơi sức đâu, ồn ào lắm, nghe thôi đã thấy chán rồi!" Trương Dương nói: "Nếu không tôi đi mua chút đồ, chúng ta về phòng tôi uống!" Tra Vi nói: "Anh không phải là có ý đồ đen tối gì chứ?" Trương Dương nói: "Đừng trêu tôi nữa, cùng lắm chỉ là muốn nghe cô an ủi vài câu thôi, cũng đâu phải là cầu xin cô an ủi tôi!"

Tra Vi đỏ mặt mắng: "Đồ lưu manh!"

Trương Dương mua chút lạc rang, thịt bò muối, vịt quay về, Tra Vi đòi mua thêm hai bình rượu sái. Hai người quay về nhà khách, nhà khách này thuê hai toàn nhà có năm và sáu tầng, Tra Vi lúc này đột nhiên nảy ra ý lên sân thượng ngồi uống rượu. Lầu sáu lại có thang máy chạy thẳng lên sân thượng. Hai người lên đó cùng nhau uống, Trương Dương tu một hơi đầy bằng chai vì không có cốc, hắn uống xong lại đưa cho Tra Vi, Tra Vi cũng cầm lấy mà uống một ngụm.

Trương đại quan nhân cười nói: "Chúng ta đúng là đang hôn nhau gián tiếp mà." Tra Vi dè bỉu một câu rồi nói: "Anh còn nói như vậy là tôi về luôn, tốt xấu gì cũng là cán bộ nhà nước, động một tí là giở trò lưu manh, chả trách Sở Yên Nhiên đá anh." Trương Dương nói: "Cô cứ tự do hứng lên là sát muối vào nỗi đau của tôi, lại cấm tôi không được đùa giỡn, đây là đạo lý gì thế hả?"

Tra Vi đáp: "Có phải anh rất buồn đúng không? Muốn khóc không? Khóc cho tôi xem, dù sao thì cũng chỉ có hai người chúng ta, tôi bảo đảm với anh sẽ không nói với bất kì ai đâu!" Trương Dương uống một ngụm lớp, vê hạt lạc cho vào miệng nhai: "Tra Vi, cô thấy tôi là người thế nào?"

Tra Vi đáp: "Trông anh thật quá vô lại, nhưng tổng thể cũng là người tốt. Trông cũng không thể nói là thích đảng lưu manh, nhưng mà hơn hẳn bọn lưu mạnh hạ cấp." Trương Dương nói: "Cô đánh giá tôi cao như vậy thật là khiến tôi cảm động." Tra Vi nhận lấy bình rượu từ tay hắn uống một hơi, cô nhăn mày lại, loại rượu sái này cũng khá nặng. Trương Dương bẻ đùi vịt đưa cho cô: "Ăn nhiều một chút! Món vịt quay này ngon lắm!"

Tra Vi cười nói: "Đêm nay, tôi phát hiện thấy anh cũng có chút phóng khoáng hảo tâm đấy!" Trương Dương nói: "Nên cô phải cẩn thận, nhất định đừng có mà nhân lúc tôi bi quan chán nản, nảy ý định nhảy vào chiếm chỗ, không khéo lại tự mang vạ vào thân." Tra Vi nói: "Thôi đi, anh là người như thế nào tôi còn không biết, suốt ngày nói những lời ong bướm ngon ngọt, một tên chăng hoa háo sắc, loại đàn ông như anh đúng là kẻ thù chung của phái nữ!" Trương Dương sửng sốt: "Cô coi tôi là loại người như thế sao?"

Tra Vi nói: "Tôi coi anh là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là bạn gái anh coi anh như thế nào. Nói thử xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hai người đã đính hôn rồi cơ mà? Đang yên đang lành lại đột ngột chia tay là sao?"

Trương Dương lại uống, lời của rượu nói thay hắn: "Tra Vi, nếu tôi nói sự thật, cô có xem thường tôi không?"

Tra Vi nói: "Hẳn là không rồi!" Trương Dương nói: "Tôi có một cái bệnh!"

Tra Vi cũng hơi chút men rượu nói: "Đừng nói nữa, tôi không hứng thú với vấn đề sinh lý của anh!" Trương đại quan nhân khâm phục trí tưởng tượng của Tra Vi, nói: "Tôi nói này Tra Vi, tôi không có bệnh về đường sinh lý, mà là trong tâm lý!"

Tra Vi nói: "Nói đi, bổn tiểu thư tôi đây rất giỏi giúp người khác phân tích vấn đề tâm lý, nói đi! Rốt cuộc là anh có bệnh gì?"

Trương Dương nói: "Tôi gặp ai yêu người đó!"

Tra Vi nói: "Tôi ghét nhất là loại người có mới nới cũ như anh!"

Trương Dương nói: "Tôi không phải là có mới nới cũ, mà tôi là có mới nhưng không nới cũ. Tôi cùng lúc thích đến mấy người phụ nữ, cô có hiểu không?"

Tra Vi nói: "Đó là trăng hoa, vậy thì sai rồi, anh cũng không nghĩ xem, anh làm như vậy có công bằng không? Dù anh không quản được thói trăng hoa của mình nhưng mà việc kết hôn cũng chỉ được với một người thôi. Nếu anh kết hôn rồi, những người còn lại sẽ nghĩ sao? Họ có vì anh mà thấy bị tổn thương không?"

Trương Dương đáp: "Chính là vì sợ làm tổn thương họ nên tôi mới khó xử, thật đấy, tôi không thể từ bỏ một ai cả!" Trương đại quan nhân lai uống một hơi, men rượu vào lại tiếp tục nói: "Tôi chỉ hận một nỗi không thể làm cho tất cả những người phụ nữ tốt thành của riêng mình."

Lông mày Tra Vi dựng đứng lên, đôi mắt đẹp trợn tròn lại, đây là lời nói vô sỉ nhất mà cô từng nghe, cô liền tặng cho Trương Dương bằng một câu: "Không biết xấu hổ!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv