Y Đạo Quan Đồ

Chương 483-3: Tiếc quá (3)



La Tuệ Trữ cười nói: "Yên Nhiên vừa từ nước Mỹ rất xa trở về, người ta là khách, chúng ta phải làm cho nàng uống hai chén mới được!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Dì La, cho cháu uống trà đi, mới vừa trở về nước, có chút không thích ứng được, dạ dày không dễ chịu lắm."

Trương Dương thân thiết nói: "Dạ dày em không dễ chịu à, tí nữa anh giúp em châm một châm."

La Tuệ Trữ có chút oán trách nói: "Thằng nhóc con càng ngày càng sơ ý, nếu như làm Yên Nhiên phải chịu ấm ức, ta cũng sẽ không tha cho con!"

Trương Dương liên tục gật đầu.

La Tuệ Trữ nhớ tới vừa rồi Trương Dương cũng không nói tới trọng tâm câu chuyện liền hỏi: "Trương Dương, con còn chưa nói cho mẹ biết Tần Bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trương Dương thở dài nói: "Chuyện có chút phức tạp, chẳng qua là Tần Bạch cùng vợ chưa cưới ẫm ĩ trở mặt, ngày kết hôn cũng là ngày quyết định ly hôn, qua ngày lễ sẽ phải đi làm thủ tục ly hôn."

La Tuệ Trữ nhíu mày nói: "Tại sao có thể như vậy, làm sao người trẻ tuổi bây giờ lại đem hôn nhân trở thành trò đùa như vậy chứ?"

Trương Dương không nói ra nguyên nhân thực sự, dù sao chuyện này liên quan đến mặt mũi của Tần Bạch, càng ít người biết càng tốt, Trương Dương nói: "Tình cảm bất hòa, đáng tiếc phát hiện muộn, thẳng đến lúc bái phu thê mới phát hiện đối phương không phải giống như trong cảm nhận của mình, xa nhau cũng tốt, miễn cho sau này kết xuống oán giận."

Sở Yên Nhiên nói: "Thấy Tần Bạch như vậy, anh có cái cảm xúc gì?"

Trương Dương cười nói: "Anh có thể có cái cảm xúc gì? Anh cảm thấy hôn nhân là một chuyện thần thánh, quốc gia chúng ta đề xướng kết hôn muộn là đúng, một nam một nữ đi vào điện phủ hôn nhân là phải suy nghĩ thật rõ ràng, đây là chuyện cả đời, dựa theo lời mẹ nuôi nói, cũng không phải trò đùa."

Sở Yên Nhiên nói: "Anh nghĩ vậy là được rồi, sau này nghìn vạn lần đừng hối hận vì chuyện này." Trương đại quan nhân cười tủm tỉm nhìn Sở Yên Nhiên nói: "Làm sao anh thấy lời em nói có ẩn ý thế?"

La Tuệ Trữ cười nói: "Được rồi, hai đứa bọn con cũng đừng đấu võ mồm nữa, người khác thống khổ là việc của người khác, các con hạnh phúc là chuyện của các con, đường là do chính mình chọn, không ai có thể trách người khác. Chỉ có thật sự yêu nhau, như vậy hôn nhân mới có thể vững chắc."

Văn Hạo Nam thấp giọng nói: "Cho dù thật sự yêu nhau cũng không nhất định có thể đi tới hôn nhân."

Trong lòng La Tuệ Trữ trầm xuống, không nghĩ ra mình vô ý nói ra một câu lại động tới thần kinh nhạy cảm của con trai.

La Tuệ Trữ nói: "Các con còn trẻ, có thời gian có tinh lực vẫn là chuyên chú tại trên sự nghiệp, cả ngày tình với yêu, các con không chán nhưng ta nghe thấy chán ngấy đó."

Trương Dương cười nói: "Con tán thành hai tay, con quyết định đem tính mạng có hạn của mình tập trung vào sự nghiệp phục vụ nhân dân vô hạn."

Sở Yên Nhiên thình lình nói tới một câu: "Vì nữ nhân dân phục vụ thì có!"

Trương đại quan nhân bị những lời nàng thình lình nói ra làm cho nghẹn họng, mặt nóng rần lên nói: "Yên Nhiên, đã là thời đại nào rồi, nam nữ bình đẳng!"

La Tuệ Trữ nhìn đôi trẻ bộ dạng gây gổ này, trong lòng không khỏi lén cười, bà thấy được giữa Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên nhất định gặp một chút vấn đề, cái này cũng khó trách, con nuôi của bà thực sự nhiều tình lắm, người con gái tốt như Yên Nhiên theo hắn quả thực là có chút ủy khuất, La Tuệ Trữ lại nhìn con trai mình một chút, giữa người với người thực sự rất khác nhau, con trai cùng con nuôi tựa hồ là đi tới hai hướng cực đoan, tuy rằng Văn Hạo Nam nghe theo Trương Dương trở về nhà, gần đây quan hệ cùng cha mẹ cũng hòa hợp hơn rất nhiều, nhưng La Tuệ Trữ lại biết, con trai mình vẫn không thể quên được Tần Manh Manh, từ góc độ ích kỷ của một người mẹ mà suy nghĩ, bà đã từng mong muốn Tần Manh Manh vĩnh viễn không trở về từ nước Mỹ, nhưng là gốc rễ người ta ở chỗ này, chung quy có một ngày sẽ phải trở về. La Tuệ Trữ chỉ hy vọng lần này Tần Manh Manh trở về, không nên phát sinh bất luận cái liên hệ gì với con trai mình, mong muốn cô ấy sẽ nhanh chóng rời khỏi mảnh đất kinh thành này giống như lời Sở Yên Nhiên.

Ăn xong bữa trưa, Trương Dương có hứng thú đi theo Văn Hạo Nam đi tới bãi bia tập bắn. Sở Yên Nhiên cùng La Tuệ Trữ ngồi ở dưới cái ô to che nắng, từ xa xa nhìn bóng lưng của Trương Dương cùng Văn Hạo Nam. La Tuệ Trữ mỉm cười nói: "Thiên tính của đàn ông, đa số đều cảm thấy hứng thú đối với súng ống."

Sở Yên Nhiên nói: "Đàn ông tôn sùng vũ lực, trong lòng bọn họ đều có máu anh hùng, đều muốn mình trở thành anh hùng."

La Tuệ Trữ cười nói: "Người đem mình trở thành anh hùng thì rất nhiều, nhưng thực sự có khí khái anh hùng lại không có mấy người, đứa con nuôi này của ta hẳn là tính một người đi."

Sở Yên Nhiên nói: "Tất cả khí khái anh hùng của hắn đều dùng vào việc cứu mỹ nhân!"

La Tuệ Trữ bị những lời này của nàng làm cho nở nụ cười, một hồi lâu mới dừng tiếng cười nói: "Yên Nhiên, có phải giữa các con có chút hiểu lầm hay không?"

Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: "Không có!" Nhưng vẻ mặt của nàng đã đem tâm tư của nàng bộc lộ rõ.

La Tuệ Trữ mỉm cười nói: "Yên Nhiên, đúng là có rất nhiều con gái thích tiểu tử Trương Dương này, có điều là nó đối với con là thật lòng thật dạ, con quen biết nó còn lâu hơn ta, hẳn là còn hiểu rõ nó hơn ta, nó chính là bộ dạng cà lơ phất phơ, cả ngày cợt nhả, thích nói bậy như thế, con đừng chấp nhặt với nó."

Sở Yên Nhiên nói: "Nếu như thật sự con có thể không chấp nhặt với hắn thì tốt rồi, con có thể bỏ qua hắn, hắn làm cái gì đều không quan hệ tới con."

La Tuệ Trữ nghe ra được oán niệm trong lời của Sở Yên Nhiên, bà đã sớm biết sự năm màu nhiều sắc lộn xộn trong chuyện tình cảm của Trương Dương, đối với thái độ trên mặt tình cảm của Trương Dương bà cũng rất là phê bình kín đáo, chỉ là có chút lời nói làm trưởng bối không tiện nói mà thôi, La Tuệ Trữ cho rằng Trương Dương là vì tuổi còn trẻ, có lẽ là sau này khi kết hôn sẽ thu lại, bà xem ra Sở Yên Nhiên không thể nghi ngờ là người ước thúc thích hợp mà Trương Dương chọn. La Tuệ Trữ nói: "Tình cảm cũng giống như trồng hoa, phải có ánh mặt trời, phải có không khí, còn phải có nước, một khi các con lười tưới, đóa hoa này sẽ héo rũ."

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi anh đào.

La Tuệ Trữ nhẹ giọng nói: "Yên Nhiên, ta biết Trương Dương rất quan tâm tới con, cũng nhìn ra được con rất quan tâm nó, người nó chọn hẳn là con, ta tin tưởng, các con sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về các con." Tiếng súng từ bãi bắn bia cắt đứt cuộc trò chuyện của các nàng, Trương đại quan nhân đứng ở chỗ đó giơ tay bưng súng, biểu diễn tuyệt kỹ bắn thần tốc của hắn cho cho Văn Hạo Nam cùng ba gã lính xem, mười phát súng bắn ra đều vòng 10, Văn Hạo Nam nhìn thấy sững sờ há hốc mồm, khi gã tin thành tích này là không lầm, mới cảm thán nói: "Thằng nhãi cậu hẳn là nên đi tham gia thế vận hội Ô-lym-pic."

Trương Dương vui vẻ nói: "Xem ra ngày hôm nay vận may của tôi rất tốt, chút nữa đi mua vé xổ số thôi!"

Văn Hạo Nam bưng súng trường lên, nhắm vào bia ngắm phía xa, thoáng một cái tiến vào trạng thái xạ kích, Văn Hạo Nam liền quên đi tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước, quyết đoán bóp cò súng.Vòng 9 điểm, so với Trương Dương còn kém một vòng, nhưng mà thuật bắn súng của Văn Hạo Nam cũng đã làm cho người xem xung quanh tương đối kinh hãi rồi.

Trương Dương xoay người, hướng Sở Yên Nhiên vẫy vẫy tay nói: "Yên Nhiên, qua đây thử xem!" Sở Yên Nhiên nói: "Các anh đều là tay súng thiện xạ, em sẽ không bêu xấu!" La Tuệ Trữ cổ vũ nói: "Đi đi! Thả lỏng tâm tình, chơi cho vui một chút!"

Lúc này Sở Yên Nhiên mới đứng dậy đi tới khứ, Trương Dương đưa súng giao cho nàng, Sở Yên Nhiên từ nhỏ đã ở quân khu, bãi bắn bia đối với nàng mà nói cũng không xa lạ gì, động tác lên đạn của nàng cực kỳ chuẩn mực, hai tay bưng súng nhắm ngay hồng tâm, súng thứ nhất được vòng 6 điểm, nhưng phát súng thứ hai chỉ được vòng 4 điểm.

Trương Dương cười tủm tỉm đi tới phía sau nàng, đưa hai tay luồn qua vai nàng, bàn tay to cầm đỡ lấy tay Sở Yên Nhiên, làm trò thân cận cùng hắn trước nhiều người như vậy, Sở Yên Nhiên có chút hơi ngượng ngùng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nhỏ giọng nói: "Đại sắc lang, lại chiếm tiện nghi của em!"

Trương Dương nói: "Chú ý một chút, nhìn bia ngắm!"

Sở Yên Nhiên nói: "Đã lâu không bắn súng, có chút mới lạ!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Không có việc gì, tin tưởng vào thiên phú của em, tập trung tinh thần, em hãy đem bia ngắm tưởng tượng thành một người đáng trách nhất."

Sở Yên Nhiên nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Anh!" Sau đó nàng mở đôi mắt đẹp, bóp cò súng một cái liền đem tất cả đạn còn lại đều bắn ra ngoài.

Báo cáo viên hồi báo thành tích cuối cùng là vòng 8 điểm, Sở Yên Nhiên có chút đắc ý nhìn Trương Dương một cái: "Cảm tạ, quả nhiên hữu hiệu!"

Trương đại quan nhân với vẻ mặt vô tội nói: "Anh bị em hận thành như vậy sao?"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Hận sâu như biển!" Nàng lại lên đạn một lần nữa nói: "Buông ra, lần này em muốn mình bắn một lần!"

Thiếu đi Trương Dương trợ giúp, lần này thành tích của Sở tiểu thư xuất hiện khoảng cách trên diện rộng, chỉ bắn ra vòng 5 điểm. Sở Yên Nhiên cong môi anh đào, buồn bực đi tới bên người Trương Dương: "Lần này mất linh!"

Trương Dương ngẩng khuôn mặt lên, vui tươi hớn hở nhìn nàng.

Sở Yên Nhiên nói: "Em nghĩ như thế nào cũng đều là anh hướng về phía em cười, vẻ mặt cười xấu xa làm em không nỡ hạ thủ." Trương đại quan nhân nói: "Nhưng em vẫn nổ súng, nha đầu, nếu thật sự muốn hướng về anh thì phải nhắm vào đầu, đừng bắn lệch! Đùa như vậy mới gọi là hành hạ!"

Sở Yên Nhiên nhỏ giọng nói: "Tiếc quá...".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv