Y Đạo Quan Đồ

Chương 472-3: Đề bạt (3)



Ngô Minh chắp tay ra lưng nghe bảo an giải thích với mọi người, còi báo cháy kia là do có người bấm nhầm, đám khách ở đây oán giận một câu, rồi từng tốp đi trở về phòng của mình.

Khi tất cả trở lại yên tĩnh, Trần Thiệu Bân mới chậm rãi xuất hiện, thấy Trương Dương đã thu dọn thỏa đáng, không khỏi cười nói: "Quay được cái gì không? Cho tôi xem..."

Trương đại quan nhân thở dài nói: " Toàn mấy cái tào lao, hai người ở bên trong ngồi nói chuyện nhảm về tình hình xã hội, không có bất kỳ nội dung mang tính thực chất nào hết..."

Trần Thiệu Bân làm sao mà tin được: "Tôi không tin, cậu gạt tôi..."

Trương Dương nói: "Có cần phải vậy không? Đi! Chúng ta đi ăn thôi, đói rồi..." Hắn cũng không phải là không tin Trần Thiệu Bân, chỉ là không muốn có nhiều người biết chuyện tối nay, tính tình của Trần Thiệu Bân hắn cũng biết, là một người thiếu tính kiên nhẫn, có những bí mật chỉ có ở trong tay mình mới có thể trở thành bí mật, sau này mới có thể phát huy ra được lực lượng lớn nhất, cái này cũng không phải là do Trương Dương ích kỷ, mà ở trong thể chế, những cái này đều là chuyện cần phải chú ý, Trần Thiệu Bân không phải là người trong thể chế, nói cho hắn biết, thì đối với hắn cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào hết, chẳng qua chỉ là tăng thêm một đề tài khi trà dư tửu hậu thôi.

Thế nhưng Trần Thiệu Bân lại không nghĩ như vậy, thằng nhãi này có hứng thú cực lớn đối với mấy chuyện yêu đương vụng trộm, huống chi tối hôm nay là Trần Thiệu Bân đã cung cấp dụng cụ theo dõi, tích cực dấn thân vào hàn hđộng, đến bây giờ vẫn còn đói bụng, thằng nhãi này cho rằng mình đã nỗ lực rất lớn, nên có quyền được biết, vì thế trong suốt quá trình lái xe đến chổ ăn, ngồi lải nhải từ đầu đến cuối.

Trương Dương nói: "Tôi nói cậu có biết phiền hay không vậy? Chuyện này có liên quan đến cậu sao?"

"Sao lại không liên quan? Chúng ta là hợp tác mà! Tôi ra sức lớn như vậy, dù sao cậu cũng phải cho tôi biết bên trong phòng xảy ra chuyện gì chứ..."

Trương Dương nói: "Thật sự không có gì mà! Người ta chỉ là uống trà nói chuyện phiếm mà thôi, cậu đã doán đúng rồi, Trương Lập Lan là một đồng chí tốt, một người phụ nữ tuân thủ nguyên tắc, tôi đã hiểu lầm bà ta rồi..."

Trần Thiệu Bân tin hắn mới là lạ, hầm hừ nói: "Con người của cậu đúng là không có trượng nghĩa, vừa rồi thì một mực khẳng định Trương Lập Lan là một dâm phụ, lúc này lại nói như vậy, cậu đơn giản là sợ tôi biết, nên muốn giữ bí mật này một mình..."

Trương Dương cười nói: "Cậu biết thì thế nào? Đơn giản chỉ là thỏa mãn lòng tò mò mà thôi"

Trần Thiệu Bân nói: "Coi như tôi cầu cậu đi, nếu mà cậu không nói cho tôi biết, tối hôm nay tôi khẳng định là ngủ không ngon rồi..."

Trương Dương cười nói: "Nếu như cậu ngủ không ngon, thì cứ thẳng thắn chơi đùa với "chị Năm" đi..."

Trần Thiệu Bân cả giận nói: "Con mẹ nó tôi thật sự là bị mù rồi, quen với những loại người không trượng nghĩa gì hết..."

Trương Dương nói: "Bạn thân à, tôi chỉ là muốn tốt cho cậu, biết càng nhiều không có nhiều chổ tốt cho cậu đâu, lỡ như sau này mọi chuyện bại lộ, người ta muốn giết người diệt khẩu, cậu nghĩ đi, nếu như tìm đến đầu của cậu, thì cái mạng nhỏ của cậu có giữ được không?"

Trần Thiệu Bân thở dài nói: "Cậu không nói thì thôi, dù sao thì cũng không liên quan đến tôi, sau này có chuyện gì nữa, thì cậu cũng đừng tìm đến tôi..."

Trương Dương thấy Trần Thiệu Bân đã thật sự giận, không khỏi cười nói: "Đừng khách khí, tình cảm bạn bè của chúng ta cũng không thể bị một chút chuyện này làm ảnh hưởng, tôi thừa nhận là tôi sai, tôi mời ăn được chưa?"

Trần Thiệu Bân nói: " Mời ăn cũng được, tối nay tôi nhất định phải ăn cho thỏa thích!"

Trương Dương nói: "Tùy cậu, cậu muốn thế nào thì tối nay tôi đều tiếp cậu cả..."

Trần Thiệu Bân lái xe đến Phú Quý phường của trung tâm thành phố Đông Giang, chổ này nổi tiếng là nơi tiêu phí đắt đỏ nhất Đông Giang, Trương Dương biết thằng nhãi này tối hôm nay khí không thuận nên ý định chém mình một đao, nhưng mà ngẫm lại ngày hôm nay hắn cũng ra sức không ít, mình thu hoạch được nhiều, trả giá một chút cũng là đáng giá, vừa xuống xe, Cố Giai Đồng gọi điện thoại đến, Trương Dương cười cười nói địa điểm ra cho cô biết, kêu Cố Giai Đồng cùng nhau đến ăn, thuận tiện gọi điện cho Đinh Triệu Dũng luôn, dù sao thì cũng là hắn mời khách, thẳng thắn gọi hết bạn bè ra, nhưng mà hắn không gọi cho Lương Thành Long đến, vì biết Lương Thành Long có mâu thuẫn với Trần Thiệu Bân, vậy thì cần gì phải chọc vào cái phiền phức đó.

Nhìn hai cô gái tiếp khách để hở ngực lộ "nhũ", Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: "Trần Thiệu Bân ơi là Trần Thiệu Bân, cái chổ này sao nhìn giống như kỹ viện thời cổ đại vậy?"

Trần Thiệu Bân cười nói: "Đừng nói bậy, đây là nhà hàng Nhi Bát Kinh, thời Đường triều đều ăn mặc như vậy cả!"

Trương Dương cười cười, có một câu không thể không biết xấu hổ mà nói ra, bạn thân của cậu từ thời điểm ấy đến, ăn mặc ra sao, tôi còn không biết sao? Hắn quan sát hai cô gái tiếp khách này một chút, phát hiện ra tướng mạo của hai cô thuộc loại thượng đẳng, nhưng mà đều hơi đẫy đà một chút, nhưng mà vào thời Đại Đường thì lấy mập làm đẹp mà, Dương Quý Phi cũng đều là cái dạng này.

Hai người vào trong phòng, Trương Dương nói: "Cậu gọi món trước đi, tôi xuống dưới xem Đinh Triệu Dũng và Cố Giai Đồng có đến không"

Trần Thiệu Bân cười nói: "Tùy tiện cậu!"

Trương Dương đi ra ngoài bãi đậu xe thì gọi điện thoại di động cho Trương Lập Lan, Trương Dương cẩn thận suy nghĩ rồi, cái thứ kia bây giờ cũng không cần phải sử dụng, dựa vào những gì mà mình nắm giữ muốn chém Trương Lập Lan một đao cũng rất dễ rồi, nhưng mà lại không có bất khả năng nào đụng vào Khổng Nguyên cả, về phần Ngô Minh, thằng nhãi này cạnh tranh chức bí thư thị ủy với Thường Tụng, những chứng cứ này tạo thành uy hiếp lớn nhất với gã ta, Trương Dương nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy rằng trước tiên không nên bại lộ việc này, mục đích của hắn bây giờ là giải quyết tốt vấn đề bằng tốt nghiệp.

Trương Lập Lan nhận được điện thoại của Trương Dương cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn cả, theo bà ta thấy bởi vì Trương Dương không lấy được bằng tốt nghiệp nên đã hận mình, trong chuyện này Trương Lập Lan cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, bà ta cũng không muốn đắc tội với con người này, nhưng mà nếu Khổng Nguyên đã lên tiếng rồi, thì bà không thể không làm, dù sao thì bà có thể có được vị trí hiện tại bây giờ, cũng đều là do một tay Khổng Nguyên ban tặng.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Trương, xin chào, tôi là Trương Dương!"

Trương Lập Lan lạnh đạm nói: "Tiểu Trương, chuyện công việc để lúc đi làm nói, bây giờ tôi rất mệt, muốn đi nghỉ ngơi..." Bà chuẩn bị cúp điện thoại.

Trương Dương có chút trào phúng nói: "Phó bí thư Ngô còn mệt hơn cô nữa, người ta bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi..."

Những lời nói của Trương Dương cứ như là sét đánh vào trong đầu của Trương Lập Lan, mặt của bà lập tức trắng bệch ngay, nhìn thấy nhiều ngôi sao bay vờn quanh trước mắt, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, bà nói thế nào cũng không nghĩ ra là vì sao Trương Dương lại biết chuyện này? Bà rất cẩn tah6n5, chuyện của bà và Ngô Minh không ai biết cả, trong đầu của Trương Lập Lan liên tiếp vang lên một âm thanh "Xong! Xong hết rồi! Gia đình của mình, tiền đồ của mình, tất cả đều đã xong hết". Bà rất sợ người nhà nhìn ra dị dạng, chậm rãi đi vào trong phòng sách, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Tiểu Trương, cậu nói cái gì..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv