Y Đạo Quan Đồ

Chương 453: Mỗi năm có cá



Cố Giai Đồng tóc mây rối tung, hai má đỏ hồng, thân thể chìm đắm trong tình yêu không tự chủ được mà run rẩy từng chập, Trương đại quan nhân ôm chặt lấy cô ta, ghé vào bên tai, nói: "Sơn thanh thủy tú không có người quấy nhiễu, đúng là một nơi thích hợp cho ân ái."

Cố Giai Đồng thở hổn hển, nói: "Anh không ngờ lại khi phụ một nữ tử yếu đuối như em."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Có thích được anh khi phục không?"

Cố Giai Đồng gật đầu, dựa vào người Trương Dương, ôn nhu nói: "Chuyện mà số mạng đã định trước, có muốn chạy cũng không chạy được..."

Lúc Trương Dương và Cố Giai Đồng về tới Giang Thành thì đã là hơn chín giờ tối, Cố Giai Đồng nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Trương Dương, nhất thời xấu hổ vô cùng, giơ nắm đấm lên thụi mấy phát vào người hắn.

Trương Dương cười nói: "Ăn no rồi làm đầu bếp chính là loại người như em."

Cố Giai Đồng gắt: "Còn dám nói nữa à, tới giờ mà em còn chưa được ăn cơm, sắp đói chết rồi đây này."

Trương Dương nói: "Anh dẫn em đi ăn cơm."

Cố Giai Đồng nói: "Không, trước tiên về biệt thự ở hồ Nhã Vân đã, em muốn tắm rửa."

"Có cần phải vậy không? Để tối ngủ rồi hẵng tắm."

Cố Giai Đồng đỏ mặt, nói: "Anh đúng là, người nhơm nhớp khó chịu lắm."

Trương đại quan nhân cười sung sướng.

Cố Giai Đồng tức giận véo tai hắn: "Còn cười nữa à, đáng ghét chết đi được."

Sau khi Cố Giai Đồng tắm rửa xong lại đổi ý, trong nhà còn có ít thức ăn, tùy tiện ăn hai bát mì thịt bò, hai người lúc ngồi đối diện ăn cơm, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều hạnh phúc và ấm áp khôn tả.

Trương Dương nói: "Em triệt để giao Lam hải cho Minh Kiện rồi à?"

Cố Giai Đồng gật đầu, nói: "Nghiệp vụ của nhà máy dược ngày một đi lên, may mà có Hải Thiên giúp đỡ, phía Lam Hải thì cơ bản đã đi vào quỹ đạo rồi, Minh Kiện dưới sự phụ tá của bọn lão Triệu chắc rất nhanh có thể nắm được nghiệp vụ của công ty, em muốn nó mau quên đi những ám ảnh không vui trong quá khứ."

Trương Dương khen thật lòng: "Đúng là một người chị tốt, hi vọng Minh Kiện có thể hiểu được nỗi khổ tâm của em, sau này sẽ ngoan ngoãn là việc."

Cố Giai Đồng nói: "Cha em quyết định vẫn về Đông Giang sống, muốn tìm thấy cuộc sống yên bình thì chỉ có Đông Giang là thích hợp nhất."

Trương Dương cười nói: "Vốn nên là vậy."

Cố Giai Đồng nói: "Em bảo người thu dọn biệt tử ở hồ Tử một chút, tuần sau để cha em dọn vào ở, ông ấy không muốn ở viện gia thuộc tỉnh ủy nữa, chuyện ra chuyện vào nhiều quá."

Trương Dương nói: "Nhất định phải thu dọn thật sạch sẽ, nhất định đừng để cho cha em phát hiện ra điều gì." Trước đây biệt thự ở hồ Tử Hà là nơi bọn họ thường lui tới.

Cố Giai Đồng ngây ra, lập tức ý thức được hắn có ý gì, tức đến nỗi giơ chân đá hắn một cái, nói: "Đáng ghét, anh không thể nói năng nghiêm chỉnh được à."

Trương Dương nói: "Em muốn anh nghiêm chỉnh hay là không nghiêm chỉnh."

Cố Giai Đồng ôn nhu nói: "Lúc nên nghiêm chỉnh thì phải nghiêm chỉnh."

Trương Dương cười bảo: "Khi anh và em ở riêng bên nhau thì không thể nào nghiêm chỉnh cho được. Kỳ thực ý chí của anh kiên định lắm, nhưng em đối với anh quả thật là quá hấp dẫn, anh vừa nhìn thấy em là rục rịch muốn động rồi."

Cố Giai Đồng biết rằng hắn đang tâng bốc mình, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp vô cùng, nói khẽ: "Nói chuyện nghiêm túc nhé, lần này Minh Kiện sẽ thay mặt cho Lam Hải tham gia tranh thầu công trình sân bay mới, trong phạm vi mà chính sách cho phép, anh phải cố gắng chiếu cố cho nó." Cố Giai Đồng trước giờ không yêu cầu Trương Dương lợi dụng chức quyền để làm gì cho cô ta, nhưng lần này thì khác, cô ta vô cùng quan tâm tới em trai, Minh Kiện vừa ra tù, cái còn thiếu là lòng tin, muốn để gã nhanh chóng khôi phục được lòng tin, có thể lại một lần nữa ngẩng đầu lên làm người thì phải giúp gã nhanh chóng đi vào công tác, giúp gã xây dựng sự nghiệp của mình, cho nên Cố Giai Đồng mới đề xuất với Trương Dương yêu cầu như vậy.

Trương Dương gật đầu, nói: "Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ giúp Minh Kiện một lần nữa đứng lên."

Tin tức tỉnh lý quyết định cấp năm trăm triệu tiền đầu tư khiến cho cả thành phố Giang Thành trở nên phấn chấn, hội tranh thầu được mở trở lại, khiến rất nhiều nhà đầu tư và nhà xây dựng đã quyết định từ bỏ lục tục quay trở lại Giang Thành.

Hạng mục sân bay mới của Giang Thành tự lúc được duyệt tới nay, đoạn thời gian này là phong quang nhất, được người ta chú ý tới nhất.

Buổi sáng Đỗ Thiên Dã triệu tập mấy vị lãnh đạo của ban kế hoạch xây dựng sân bay tới họp, thương lượng những yếu điểm công tác về sau, trong tay đã có tiền, chuyện cũng dễ làm hơn nhiều. Lần này ý nghĩa của việc tỉnh lý cấp tài chính không chỉ là ở phương diện tiền bạc, mà còn chẳng khác nào tuyên bố với cả tỉnh Bình Hải rằng, chính sách của tỉnh lý là trọng điểm nâng đỡ hạng mục sân bay mới của Giang Thành, sẽ chiếu cố trên chính sách, thế tất khiến cho nhiều nhà đầu tư và nhà xây dựng nhìn thấy tiền cảnh tươi đẹp của sân bay Giang Thành, từ đó mà tăng cường lòng tin của họ đối với hạng mục sân bay mới của Giang Thành.

Đỗ Thiên Dã nói: "Khoản ngân sách năm trăm triệu của tỉnh lý rất nhanh sẽ được gửi vào tài khoản, lần này chúng ta nhất định phải hoàn thành hạng mục sân bay mới với chất lượng cao, tiêu chuẩn cao, tốc độ cao, cấp cho các lãnh đạo một câu trả lời thật đẹp, cấp cho người dân Giang Thành một câu trả lời thật đẹp.”

Chủ nhiệm hội đồng nhân dân Triệu Dương Lâm nói: "Hội gọi thầu công khai lần trước kết thúc nửa đường, chúng ta có phải là nên thương lượng xem lúc nào thì tiến hành gọi thầu lại không?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Loại chuyện này các vị cứ thương lượng rồi làm, nói chung là trước khi bắt đầu khởi công thì phải hoàn thành công tác gọi thầu, mà phải làm công tác này thật công bằng, công chính."

Người hữu tâm đều ý thức được bí thư Đỗ đã cố ý bỏ đi hai chữ công khai, hội gọi thầu công khai lần trước suýt nữa khiến cho phía Giang Thành không hạ đài được, Đỗ Thiên Dã lần này không muốn đi theo vết xe đổ.

Trương Dương nói: "Đối với lần tranh thầu này phải thâm hạch tư cách một cách nghiêm túc, phàm là những người lần trước không ủng hộ công tác của chúng ta thì nhất loạt phải đào thải." Câu này của hắn có chút bột phát, trước khi diễn ra hội nghị, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đã đặc biệt tìm tới hắn, bàn về chuyện của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, Trương đại quan nhân không chút do dự trả lời y "không có cửa đâu". Lúc cần xí nghiệp địa phương giúp đỡ, Tào Chính Dương lại co đầu rụt cổ, hiên tại tỉnh lý cấp ngân sách cho rồi thì lại vội vàng tới đòi chia một chén canh, đừng có nghĩ tới làm gì.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, đối với xí nghiệp địa phương nên ủng hộ thì vẫn phải ủng hộ, chỉ cần phù hợp với điều kiện gọi thầu, chúng ta thân là cán bộ lãnh đạo vẫn phải khoan dung một chút."

Trương Dương nói: "Không có anh thì trái đất vẫn quay, xí nghiệp địa phương thì sao chứ? Bình thường chúng ta coi xí nghiệp địa phương như con, nhưng đứa con này lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ông già gặp khó khăn, nó lại làm bộ đáng thương với chúng ta, dạng con cái như vậy chúng ta không cần."

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện này chúng sẽ thảo luận sau, nói chung, tôi hi vọng mọi người trong công tác đừng để tình cảm cá nhân xen vào, phải xuất phát từ đại cục, phải chiếu cố tới lợi ích của đa số."

Sau khi tan họp, Đỗ Thiên Dã giữ riêng Trương Dương lại, gã là nói tới chuyện của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, nhà máy máy móc công trình Giang Thành là xí nghiệp trụ cột của thị lý chúng ta, tôi thừa nhận là trong quá trình gọi thầu sân bay mới biểu hiện của họ khiến người ta phải thất vọng, nhưng Tào Chính Dương cũng là suy nghĩ cho lợi ích của công nhân viên chức nhà máy, nếu chúng ta không dùng máy móc công trình của y, toàn bộ đều sử dụng của nhà máy máy móc công trình Lam Sơn, không chỉ ảnh hưởng tới tiêu thụ của họ mà còn làm ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, người khác khẳng định sẽ nghĩ rằng, ngay cả thành thị của mình cũng không dùng máy móc công trình của anh, vậy thì chất lượng sản phẩm của anh thực sự là có vấn đề."

Trương Dương nói: "Tôi nói này bí thư Đỗ, biểu hiện của Tào Chính Dương đó anh cũng thấy rồi đấy, chất lượng máy móc của họ thế nào thì tôi không quản, nhưng khi chúng ta cần y đứng ra giúp đỡ nhất thì y lại tặng cho chúng ta chiêu này, may mà có Chu Đông Vũ người ta đứng ra giúp đỡ, Tào Chính Dương lâm trận đào thoát là bởi vì không có lòng tin với hạng mục sân bay mới của chúng ta, mà đã không có lòng tin thì dùng sản phẩm của y làm cái gì?

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu phải xuất phát từ toàn cục chứ, không thể bởi vì vấn đề yêu ghét cá nhân mà làm ảnh hưởng tới sự phát triển trong tương lai của một xí nghiệp cỡ lớn được."

Trương Dương nói: "Làm người thì phải có chữ tín, chính phủ cũng nên như vậy, con người tôi không có thói quan lấy đức báo oán, nhưng tri ơn đồ báo thì tôi biết, những thiết bị mà nhà máy máy móc công trình Giang Thành tài trợ, tôi dùng đã là nể mặt cho họ rồi, hiện tại muốn mượn danh nghĩa ủng hộ xí nghiệp địa phương để tới xin một chén canh, nằm mơ đi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng không bảo cậu hủy hợp đồng đã ký với nhà máy máy móc công trình Lam Sơn, công trình lớn như vậy, không thể dùng hoàn toàn thiết bị của họ được, hai nhà máy có thể bổ sung cho nhau mà."

Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ, anh biết thế nào gọi là giết gà dọa khỉ không? Không dằn mặt cái lão già Tào Chính Dương đó, y sẽ không biết được mình có bao nhiêu năng lực, không dạy cho y một bài học, sau này sẽ có những xí nghiệp địa phương khác không mua phiếu của chúng ta, tôi lần này là muốn tất cả những xí nghiệp địa phương khác biết rằng, chính phủ không phải là dựa vào họ để được nuôi sống, là chúng ta nuôi họ, để cho họ phân rõ ai là bố, ai là con."

Đỗ Thiên Dã thở dài, nói: "Lòng báo thù của thằng ôn cậu quá nặng."

Trương Dương cười nói: "Anh nếu không thích thì mau chọn người cao minh hơn đi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu đừng ép tôi, tôi thật sự dám cách chức cậu đó."

Trương Dương nói: "Anh nếu cách chức tôi rồi, tôi đảm bảo cả cái Giang Thành này không có một ai dám lấp vào chỗ trống của tôi."

Đỗ Thiên Dã nghe thấy câu này, không nhịn được liền bật cười, gã đứng dậy, nói: "Chán chả buồn nói với cậu nữa, mau đối phó với chuyện gọi thầu cho tôi đi."

Trương Dương ôm một bó cúc tới phòng bệnh của Thường Hải Tâm, phát hiện Thường Hải Tâm đang ngồi nói chuyện với mẹ, trên mặt đeo một cái kính râm lớn, da thị ở vết thương rõ ràng có chút khác biệt với xung quanh, có điều khôi phục rất tốt, không có sẹo, chỉ cần một đoạn thời gian nữa, khôi phục lại màu sắc bình thường rồi thì sẽ không nhìn ra dấu vết gì.

Trương Dương cắm bó cúc vào bình, cười nói: "Ngại qua, hai ngày nay bận rộn không có thời gian tới đây."

Thường Hải Tâm nói: "Biết anh bận cho nên tôi cũng không dám làm phiền anh." Tâm tình của cô ta bởi vì dung mạo được khôi phục mà biến thành tươi vui hơn.

Viên Chi Thanh nhìn Trương Dương, tràn đầy cảm kích, nói: "Lần này thực sự là phải cám ơn cậu."

Trương Dương cười nói: "Dì Viên à, dì đừng khách khí với cháu làm gì, cháu và Hải Tâm là bạn tốt, làm chút chuyện cho cô ấy cũng là nên mà."

Thường Hải Tâm nghe thấy hai chữ bạn tốt, trong lòng lờ mờ có chút mất mát, có điều loại cảm giác này không kéo dài quá lâu, đích xác nếu nói một cách lý trí thì quan hệ giữa cô ta và Trương Dương chỉ giới hạn ở đó mà thôi, bảo trì một đoạn cự ly nhất định, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta liệu có thể nắm giữ được mình nữa hay không? Thường Hải Tâm không biết, cô ta không biết mình có thể giả vờ như tất cả chưa từng xảy ra, vẫn là bạn với Trương Dương hay không.

Viên Chi Thanh nói: "Chúng tôi ngày mai phải về Lam Sơn rồi, cha của Hải Tâm rất lo lắng, về sớm một chút thì ông ta cũng an tâm hơn."

Trương Dương gật đầu, nói: "Quay về cũng tốt, không khí ở Lam Sơn tươi đẹp, so hoàn cảnh của Giang Thành thì tốt hơn nhiều, tốc độ khôi phục ở đó chắc cũng nhanh hơn một chút."

Viên Chi Thanh chân thành nói: "Trương Dương, bất kể là lúc nào tới Lam Sơn, nhất định phải tới nhà chúng tôi làm khách đó, dì nhất định sẽ làm thức ăn cho cậu."

Trương Dương gật đầu, những lời này của Viên Chi Thanh rõ ràng đã coi Trương Dương là như người nhà của mình rồi. Ơn lớn không cần cảm ơn, Viên Chi Thanh biết rằng nhà họ nợ Trương Dương quá nhiều, bệnh phong thấp của chồng cũng là hắn trị khỏi, mạng của con là hắn từ trong biển lửa cứu ra, hiện tại lại trị khỏi vết bỏng trên mặt cho con gái, giúp nhân sinh của nó không đến nỗi lưu lại thiếu xót.

Thường Hải Tâm nói: "Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt."

Trương Dương nhìn vào mắt cô ta, không biết những lời này rốt cuộc là có ý gì.

Thường Hải Tâm nói: "Tháng mười tôi chắc sẽ tới tham gia hôn lễ của Tần Bạch."

Trương Dương nói: "Vậy chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau thôi."

Trương Dương và mấy người Triệu Dương Lâm, Thường Lăng Phong sau khi thảo luận xong, quyết định lập tức triển khai công tác gọi thầu, có điều lần này có chút khác là quá trình gọi thầu sẽ không công khai ra ngoài, công tác gọi thầu cụ thể được tách ra, do bon họ thông tri cho những đơn vị tranh thầu phù hợp với tiêu chuẩn trực tiếp tới bộ chỉ huy ở hiện trường sân bay tiến hành tranh thầu.

Tiểu tổ bình thẩm do hai vị chuyên gia xây dựng trong nước, quản đốc Nhật Bản Quy Điền Hạo Nhị cùng với Trương Dương, Thường Lăng Phong, Triệu Dương Lâm tổ thành, Trương Dương và Triệu Dương Lâm tuy là lãnh đạo, nhưng hai người bọn họ chỉ là người ngoài nghề, phần lớn thời gian chỉ bàng quan, thật sự tham dự vào công tác bình thẩm là người khác.

Công tác tranh thầu tiến hành rất thuận lợi, lúc ban đầu, hai vị chuyên gia xây dựng trong nước có thái độ bài xích đối với vị quản đốc Nhật Bản, nhưng theo sự tiến hành công tác gọi thầu, bọn họ phát hiện tri thức của Quy Điền Hạo Nhị trên phương diện quản lý kiến thiết xây dựng cực kỳ uyên bác, kinh nghiệm phong phú đến nỗi họ cũng không thể nào sánh bằng, hai vị chuyên gia xây dựng trong nước từ nhân vật chính dần dần thành nhân vật phụ, Thường Lăng Phong thì phụ trách thẩm hạch phương diện kinh tế, Trương Dương và Triệu Dương Lâm thì chỉ có thể phủ trách thẩm tra chính trị.

Khiến Trương Dương rất vui mừng là, Cố Minh Kiện đại biểu cho Lam Hải tới tranh thầu thiết kế công trình phần mềm của hệ thống quản lý sân bay, cùng với công trình đường dây thông minh của sân bay. Trừ công ty Lam Hải ra, không có xí nghiệp nào khác tham gia tranh thầu, tổ bình thẩm sau khi trải qua thẩm hạch tổng hợp, xác định thực lực và tư chất của Lam Hải đều có thể đảm đương được công trình này. Cố Minh Kiện bằng vào thực lực mà chiến thắng, khiến Trương Dương đỡ phải chiếu cố.

Nhưng theo sự triển khai của công tác tranh thầu, một số lời đồn bất lợi đối với tổ lãnh đạo cũng bắt đầu dần dần lan ra, có người nói công tác gọi thầu của họ thiếu độ minh bạch, không có tiêu chuẩn thống nhất, rất nhiều xí nghiệp cỡ lớn bị đào thải còn tới tỉnh lý phản ánh tình huống.

Sau khi quyết định không công khai gọi thầu, Trương Dương và Triệu Dương Lâm đã dự đoán trước được áp lực có thể phải đối diện. Hai người ngồi trong văn phòng của bộ chỉ huy, Triệu Dương Lâm cầm một chén trà, đặt một chồng dầy thư lên bàn Trương Dương: "Xem đi, toàn bộ là tố cáo chúng ta đó."

Trương Dương khịt mũi, nói: "Muốn tố cáo thế nào thì cứ việc."

Triệu Dương Lâm nói: "Lời đồn đáng sợ, chúng ta phải có cách ứng phó, người quyết định không công khai gọi thầu là bí thư Đỗ, nhưng người chịu áp lực lại là chúng ta, công trình lớn như vậy, cả tỉnh Bình Hải đều chú ý tới chúng ta, chúng ta không công khai gọi thầu, người khác sẽ cho rằng chúng ta có điều gì mờ ám."

Trương Dương nói: "Lúc không có tiền công khai gọi thầu thì anh nấy đều đợi xem chúng ta bị chê cười, hiện tại có tiền rồi, đám thương nhân này lại chen nhau tới, tiền của chính phủ chúng ta dễ kiếm lắm à? Sân bay mới đại biểu cho hình tượng của Giang Thành, công tác gọi thầu của chúng ta cực kỳ cẩn thận, cho tới hiện tại, chúng ta trừ thẩm định chính trị ra, cơ hồ không hề tham gia một quá trình bình thẩm nào, đó là vì sao?" Thằng ôn này đương nhiên hiểu rằng, hai người họ không tham dự là vì bọn họ không hiểu gì, nhưng ngoài miệng thì lại nói: "Chẳng phải là bởi vì để tránh người khác nói ra nói vào ư?"

Triệu Dương Lâm nói: "Chúng ta tuy là vậy, nhưng người khác lại không biết, người ta cho rằng chúng ta trong quá trình gọi thầu làm tiêu chuẩn song trọng, cho rằng chúng ta không công bình."

Trương Dương hỏi lại Triệu Dương Lâm: "trên thế giới này có chuyện nào là tuyệt đối công bình không?"

Triệu Dương Lâm cười nói: "thế sự không có gì là tuyệt đối, chúng ta cho dù có làm tốt hơn nữa thì cũng không thể quản được người khác, không cho người khác dèm pha được. Trương Dương, vẫn nên nghĩ một biện pháp để bịt miệng người đời."

Trương Dương nói: "Thế này đi, lát nữa ngài ra mặt liên hệ với người của ủy ban kỷ luật và viện kiểm sát, bảo họ phải một đặc phái viên tới hiện trường công trình sân bay mới của chúng ta. Để họ tiến hành giám sát toàn trình, xem xem chúng ta có làm gì bất chính hay không, có dùng quyền để mưu lợi riêng hay không, lần này chúng ta không đợi người khác thanh tra mà chúng ta tự thanh tra mình trước."

Triệu Dương Lâm lúc mới nghe còn cho rằng đây là những lời nói của Trương Dương trong lúc tức giận, nhưng ngẫm kỹ lại thì không khỏi thầm khen hắn cao minh, công trình sân bay mới theo sự ủng hộ toàn lực về tài chính của tỉnh, sẽ biến thành càng lúc càng nóng, sau này tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, không muốn bị người khác nói ra nói vào thì chỉ có thể dùng loại phương pháp này.

Triệu Dương Lâm nói: "Trên cuộc họp thường ủy hôm qua, các thường ủy đề xuất chuyện nhà máy máy móc công trình, thân là xí nghiệp địa phương của Giang Thành chúng ta, nếu như lần này chúng ta kiên trì không dùng thiết bị của xí nghiệp mình, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của nhà máy họ, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này."

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Triệu có ý gì? Ông định tha cho họ một lần ư?"

Triệu Dương Lâm nói: "Cách làm của Tào Chính Dương quả thật khiến tôi cũng rất giận, nhưng chúng ta không thể bởi vì cách làm của y mà giận lây cả nhà máy được."

Trương Dương nói: "Lúc trước tôi cho họ cơ hội thì họ không cần, giờ lại đòi nhảy vào chia phần, thế chẳng khác nào là tát vào mặt chúng ta à?"

Triệu Dương Lâm cười nói: "Tát thì tát nhưng chúng ta cũng không thể quá tuyệt tình. Xây dựng sân bay mới, máy móc công trình cần quá nhiều, nhà máy máy móc công trình Lam Sơn không thể nào nuốt được cả một quả trứng lớn như vậy, sản phẩm của hai nhà máy có thể bổ sung cho nhau mà." Đây là ý kiến phổ biến của các thường ủy.

Trương Dương nói: "Tôi không có bất kỳ thành kiến gì đối với nhà máy máy móc công trình cả, lúc trước khi tôi còn làm ở phòng cải cách xí nghiệp, đã ra sức xúc thành sự hợp tác giữa họ và tập đoàn Hải Đức của nước Đức, tôi cũng có tình cảm với nhà máy này, nhưng tôi không thích con người của Tào Chính Dương, tư tưởng quá hạn hẹp, tầm mắt thì thiển cận, mà tuổi của y hình như cũng không còn trẻ nữa rồi."

Triệu Dương Lâm lập tức hiểu ý của Trương Dương, muốn hắn nuốt trôi cục tức này, trừ khi là Tào Chính Dương từ chức, Triệu Dương Lâm nói: "Chuyện này tôi sẽ phản ánh trên cuộc họp thường ủy, loại cán bộ như lão Tào đã không còn thích ứng với sự phát triển của thời đại nữa rồi. Sự tồn tại của y chỉ tổ ảnh hưởng tới bước phát triển tiếp theo của nhà máy máy móc công trình Giang Thành thôi."

Đúng vào lúc Trương Dương đang gióng trống khua chiêng gọi thầu sân bay mới thì Ngưu Văn Cường gọi điện tới khóc lóc: "Xong rồi, con mẹ nó xong hết rồi."

Trương Dương nói: "Sao, tự dưng sao lại khóc, anh tốt xấu gì cũng là một đại gia, khóc lóc thế không không thấy mất mặt à?"

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi không khóc, tôi chỉ khó chịu thôi, chết hết rồi, con mẹ nó chết hết rồi, cua cá mà tôi nuôi đều chết hết rồi, hơn trăm vạn đồng của tôi đi tong rồi."

Trương Dương nghe ra là chuyện có chút nghiêm trọng, hắn an ủi Ngưu Văn Cường: "Người anh em, để tôi đến chỗ anh xem thế nào, chẳng qua là trăm vạn đồng thôi mà, đối với ông chủ Ngưu anh mà nói thì trăm vạn chẳng qua là cửu ngưu nhất mao."

Hồ nước mà Ngưu Văn Cường thầu chỉ cách công trường sân bay mới có hơn hai mươi km, Trương Dương rất nhanh liền tới nơi, chỉ thấy trên mặt hồ là từng mảng trắng xóa, dưới sự chiếu xạ của ánh nắng làm bốc lên mùi hôi thối, hơn mười chiếc thuyền nhỏ đang bận rộn ở đó, mò vớt cá tôm cua chết, còn có một số đứa nhỏ đang trên ở bờ hồ.

Ngưu Văn Cường hai chân giẫm xuống nước, ngồi ở đó hai tay ôm đầu.

Trương Dương bước tới, vỗ vai gã, Ngưu Văn Cường vành mắt đỏ lựng: "Những thứ mà khổ cực đưa vào hết sạch rồi, cua cá sắp được đưa ra thị trường toàn bộ chết hết rồi."

Trương Dương nhíu mày, nói: "Sao thế? Sao đang yên đang lành lại chết."

Ngưu Văn Cường lắc đầu, mặt mày ủ rũ nói: "Những kỹ thuật viên mà tôi mời đến đang kiểm tra."

Một kỹ thuật viên đi tới cạnh Ngưu Văn Cường, nói với gã: "Giám đốc Ngưu, nước hồ Phong Trạch bị nhiễm bẩn rồi."

Ngưu Văn Cường mắt đỏ bừng, nói: "Tra rõ cho tôi, rốt cuộc là ai con mẹ nó làm ô nhiễm nơi này, để tôi tra được là ai làm, tôi sẽ đập chết hắn."

Trương Dương trừng mắt lườm gã một cái: "Nói linh tinh cái gì thế, hiện tại là xã hội pháp trị, chuyện gì cũng phải thông qua con đường pháp luật mà giải quyết."

Ngưu Văn Cường nhìn cua cá chết ở trước mặt, không nói gì nữa, cúi đầu như con gà bại trận.

Trương Dương gọi điện thoại cho phó thị trưởng Phong Trạch Trần Gia Niên, bảo gã hỏi thử chuyện này. Chuyện này có thể liên quan tới phương diện bảo vệ môi trường ngư chính, do Trần Gia Niên ra mặt thì tốt hơn.

Trần Gia Niên tỏ ý sẽ nhanh chóng tra rõ nguyên nhân, có điều mấy trận mưa lớn gần đây khiến cho rất nhiều sông ngòi Phong Trạch bị ứ đọng, không ít con sông nhỏ thông tới hồ Phong Trạch, khẳng định là chất nước sông không đạt tiêu chuẩn, từ đó mà làm ô nhiễm hồ Phong Trạch, cho nên mới dẫn tới cua cá chết nhiều.

Lúc bạn bè gặp khó thì cần phải an ủi, Trương đại quan nhân cũng hiếm khi chiếu cố tới tình tự của Ngưu Văn Cường, vỗ vai gã, nói: "Con đường đi tới thành công không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, gặp trở ngại là khó tránh khỏi, cùng lắm là làm lại từ đầu, dẫu sao thì anh cũng là cô gia quả nhân, sợ cái gì?"

Ngưu Văn Cường nói: "Anh đứng nói thì không đau hông, tôi trước sau bỏ vào đây hơn hai trăm vạn, thế mà trong một đêm tất cả tan thành bọt nước, tôi có thể không đau lòng ư? Khoản nợ phía ngân hàng giờ phải làm sao? Tôi còn hi vọng những chỗ cua cá này có thể giúp tôi trả được nợ."

Trương Dương an ủi gã: "Nói chung sẽ có biện pháp mà."Khó khăn lắm mới khuyên được Ngưu Văn Cường lên bờ, Ngưu Văn Cường không nguyện ý rời đi, cứ đứng ở trên bờ ngây ngốc nhìn chỗ cua cá bị chết, Trương Dương sợ thằng ôn này nghĩ quẩn liền đứng ở bên cạnh gã. Đúng sáu giờ tối, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Triệu Tân Vĩ nghe được tin tức đều chạy tới, bọn họ nhìn thấy thảm cảnh ở trước mắt thì cũng đều lộ ra thương tiếc, mấy người nói hết lời mới khuyên được Ngưu Văn Cường lên xe.

Trương Dương nói: "Mấy anh em chúng ta lâu rồi chưa tụ tập đông đủ như vậy, bình thường đều là các cậu mời tôi ăn cơm, hôm nay để tôi mời các cậu, tôi mới được phát lương, thị lý nghĩ tới tôi gần đây công tác xuất sắc, thưởng cho tôi một ngàn đồng, chúng ta tối nay tiêu bằng hết thì thôi."

Đỗ Vũ Phong lập tức hưởng ứng: "Được, chúng ta tới Giang Thành hay là Phong Trạch?"

Trương Dương nói: "Phong Trạch đi, nơi này cách Phong Trạch ba mươi km, Giang Thành thì bốn mươi, đương nhiên phải chọn nơi gần hơn rồi, Bát Trân Cư thế nào, Cảnh Lục nhận thầu nhà ăn công trường xây dựng sân bay mới, gã hiện tại coi tôi như đại gia vậy."

Triệu Tân Vĩ nói: "Lại muốn ăn chùa à, cậu kiếp trước khẳng định là Hòa Thân chuyển thế."

Trương Dương thầm nghĩ, ta kiếp trước chính là Trương Nhất Châm, chẳng liên quan gì tới Hòa Thân cả, mấy người đàm tiếu phong sinh, chỉ có một mình Ngưu Văn Cường là buồn rầu ngồi đó, lúc khởi động xe, gã cuối cùng cũng phun ra một câu: "Tôi còn muốn xem chỗ cua của tôi."

Khương Lượng nói: "Bỏ đi, cua của cậu thối rồi, chúng ta tối nay ăn đồ tươi."

Câu này vô ý lại chọc đúng dây thần kinh mẫn cảm của Ngưu Văn Cường, Ngưu Văn Cường lại cảm thấy mắt nóng lên, sợ người khác nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại, liền quay ra ngoài cửa sổ, nói: "Tôi con mẹ nó buồn lắm, uất lắm."

Triệu Tân Vĩ ôm vai Ngưu Văn Cường, nói: "Ngoan, anh thương em, muốn khóc thì cứ khóc trong lòng anh đây này."

Ngưu Văn Cường khóc thật, hai trăm vạn cơ mà, nói mất là mất luôn, hắn buồn lắm, nam nhi không dễ khóc, mà có khóc là chỉ vì quá thương tâm.

Mấy người đều không cười, tâm tình đều biến thành vô cùng trầm trọng, Trương Dương và Đỗ Vũ Phong mỗi người lái một xe, đội hoàng hôn lái về Phong Trạch, lúc tới Phong Trạch thì trời đã tối hoàn toàn.

Ngưu Văn Cường vành mắt đỏ lựng, lúc này tình tự đã ổn định hơn nhiều, cầm khăn tay lau mũi, thuận tay ném vào trong xe của Trương Dương, Trương Dương nói: "Mẹ, cậu không chú trọng tới vệ sinh tí nào à?"

Ngưu Văn Cường cười: "Tôi chú trọng vệ sinh hơn bất kỳ ai đó, từ lúc nhận thầu mặt hồ này, tôi ngay cả đi đái cũng vòng ra xa mà đái, chỉ sợ làm nước hồ bị ô nhiễm, nhưng phòng ngày phòng đêm, cuối cùng cũng không phòng được."

Trương Dương đừng xe ở cửa Bát Trân cư, đẩy cửa xe nhảy xuống, phía bên kia Đỗ Vũ Phong cũng đỗ xe cạnh xe hắn, nói với Trương Dương: "Hôm nay mấy người chúng tôi không định về."

Trương Dương cười nói: "Chuyện vặt, toàn bộ ở khách sạn Bạch Lộ, tôi chi."

Triệu Tân Vĩ đỡ Ngưu Văn Cường xuống xe, hắn nói với Trương Dương: "Các cậu đi trước đi, tôi đưa Ngưu Văn Cường đi rửa ráy tí, người cậu ấy đầy mùi cá tanh."

Trương Dương gật đầu, từ cốp xe lấy ra một bộ quần áo của mình ném cho Triệu Tân Vĩ: "Thay cho cậu ta."

Hắn và Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong đi vào Bát Trân cư trước, Cảnh Lục nhận được điện thoại của Trương Dương đã chuẩn bị rồi, mỉm cười bước ra đón: "Thị trưởng Trương, thức ăn đều chuẩn bị xong rồi, mời ngài vào trong."

Mấy người vào phòng, nhìn thấy trên bàn bày đầy cua, Trương Dương không khỏi nhíu mày.

Cảnh Lục nói: "Cua chính tông đây, toàn bộ đều là cua cái, một con nặng năm lạng."

Trương Dương nói: "Bỏ đi đi, hôm nay các loại thủy sản như tôm cua đều đừng đưa lên."

Cảnh Lục ngây ra, hỏi: "Vì sao?"

Trương Dương nói: "Một người anh em của tôi dị ứng với những thứ này."

Cảnh Lục nói: "thế không ăn nữa là được."

Trương Dương thở dài: "Đừng nói là ăn, cậu ta chỉ nhìn thấy thôi là dị ứng rồi." Trương Dương suy nghĩ rất chu đáo, Ngưu Văn Cường hôm nay tổn tất thảm trọng, bị đả kích rất mạnh, nếu như để gã nhìn thấy những thứ này không khéo lại xúc cảnh sinh tình, nước mắt vòng quanh, thôi thì tốt nhất đừng kích thích gã.

Triệu Tân Vĩ và Ngưu Văn Cường rửa ráy xong, hai mươi phút sau thì đi vào phòng, Ngưu Văn Cường đã thay quần áo của Trương Dương, hiện tại tình tự đã ổn định hơn một chút, trông cũng có tinh thần hơn nhiều.

Gã mỉm cười với mấy thằng bạn, tuy trong nụ cười vẫn còn có vẻ đau khổ, nhưng dẫu sao cũng là cười: "Xin lỗi các cậu, tôi hôm nay mất mặt quá."

Trương Dương cười nói: "Chuyện mất mặt của cậu nhiều lắm rồi, không ai thèm để ý đâu."

Khương Lượng nói: "Ngồi xuống đi, tối nay chúng ta không say không về, không ai được nhắc tới những chuyện không vui."

Đỗ Vũ Phong và Triệu Tân Vĩ mỗi người mở một bình rượu, rót cho đám bạn. Đã là ra ngoài giúp Ngưu Văn Cường phân ưu, mấy người đều cố không nhắc tới chuyện cua cá bị chết, Khương Lượng nói: "Chúng ta chúc mừng Trương Dương được thăng lên làm tổng chỉ huy sân bay mới."

Trương đại quan nhân vội vàng sửa lại: "Tổng chỉ huy hiện tường, nói dễ nghe thì là chỉ huy, còn nói đúng ra thì là quản đốc."

Đỗ Vũ Phong nói: "Quản đốc thì cũng là làm công cho chính phủ, nghe nói tỉnh lý phê cho năm trăm triệu, Trương Dương và Trương Dương, lần này cậu phát tài rồi."

Trương Dương cười nói: "Tiền là của quốc gia chứ có phải là của tôi đâu, tỉnh lý thị lý đều rất kỳ vọng vào công trình này, tôi cảm thấy áp lực rất lớn."

Ngưu Văn Cường lúc này lại thất thần, mấy người thuận theo ánh mắt của tên này mà nhìn, lại thấy trên tường treo một bức tranh dân gian, năm nào cũng có cá, một thằng bé béo mập ôm một con cá quả to tướng, Ngưu Văn Cường nhìn chằm chằm vào con cá đó, mắt lại đỏ lựng lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv