Y Đạo Quan Đồ

Chương 411: Van cầu ba



Lương Thành Long và Trương Dương đi đến đại viện tỉnh ủy, đây là lần thứ hai Trương Dương đến nơi này trong ngày hôm nay.

Cả nhà Diêm Quốc Đào đều ở tại nhà, Lương Thành Long đến chơi cũng không nằm ngoài ý muốn của bọn họ.

Biểu hiện của Diêm Quốc Đào rất hòa ái, chỉ là vợ của ông ta Khổng Trân lại không có tính tình tốt như vậy, Khổng Trân nói: "Hôm nay bị sao vậy? Vừa rồi cảnh sát giao thông mới đến, bây giờ các người lại đến, đều đã nói rồi, tiểu Phi nhà chúng tôi buổi chiều hôm qua không ra ngoài! Có liên quan gì đến nó đâu?"

Tuy rằng trong lòng Lương Thành Long rất giận, chỉ là trước mặt Diêm Quốc Đào hắn phải nén xuống, Lương Thành Long nói: "Chú Diêm, dì Khổn, con đến hỏi tình huống của chiếc xe, con chưa nói là đến gây chuyện với Diêm Phi"

Diêm Phi tốt nghiệp đại học thể dục chuyên nghiệp, bây giờ được phân đi công tác tại ủy ban thể dục tỉnh, dáng người cao lớn đến một mét chín mươi hai, hắn ngồi bên cạnh ghế sô pha, không nhịn được nói: "Đã nói rồi, chiếc xe đó tôi mượn của bạn, đã sớm trả lại cho người ta rồi, các người tìm tôi làm gì? Mẹ tôi có thể làm chứng, ngày hôm qua tôi không có ra ngoài cửa!"

Lương Thành Long nói: "Mẹ vợ của tôi bị người ta đụng phải, tài xế gây chuyện lái chiếc Cadilliac, cũng chính là chiếc xe mà cậu từng lái. Bây giờ mẹ vợ tôi bị gãy xương đùi phải nằm việc, tôi là con rể nói thế nào cũng phải tìm ra người gây họa...."

Diêm Phi nói: "Mẹ vợ của anh bị đụng liên quan gì đến tôi?"

Diêm Quốc Đào trầm ngâm nói: "Tiểu Phi!"

Diêm Phi nói: "Vốn là vậy mà, vừa rồi cảnh sát giao thông có đến điều tra, cái gì tôi cũng nói ra rồi, xe không phải tôi lái, xe cũng không phải của tôi, các người tìm tôi làm gì? Có phải là muốn chơi tôi không?"

Lương Thành Long đã không áp được cơn giận: "Diêm Phi, cậu nói xe không phải của cậu, nhưng có rất nhiều người có thể chứng minh chiếc xe đó là do cậu lái, tôi cũng không nói là cậu gây chuyện rồi bỏ chạy, tôi chỉ là muốn hỏi thăm tình huống, nhìn xem cậu biết cái gì, có thể hỗ trợ điều tra ra ai làm không?"

Khổng Trân nói: "Các người là cảnh sát sao? Tiểu Phi đã nói qua rồi, lúc cảnh sát đến hỏi cũng đã đem tình huống nói ra hết, các người hẳn là đi tìm cảnh sát đi!"

Diêm Quốc Đào cười nói: "Thật xin lỗi, tôi thấy chuyện này cần phải giao cho cảnh sát giao thông xử lý, làm theo trình tự chính quy đi!"

Lương Thành Long cũng không thể làm gì được nữa, hắn nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương cười đứng dậy, đi đến trước mặt Diêm Phi vươn tay ra: "Xin lỗi vì đã quấy rầy!"

Diêm Phi cũng biết Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, người ta đã vươn tay ra, cũng không thể từ chối ngay mặt. Vì thế hắn cũng bắt lấy, Trương Dương vỗ vỗ lên vai của hắn: "Cao thật đấy, cao hơn tôi nhiều như vậy!" Sau đó lại quay sang đưa tay với Diêm Quốc Đào.

Diêm Quốc Đào đã không nhịn được kẻ không biết lớn nhỏ này, chỉ là ngoài miệng lại nói: "Thật đáng tiếc là không thể giúp đỡ được cho hai người, mong rằng cảnh sát có thể tra ra được người gây chuyện!"

Trương Dương nói: "Xin lỗi, đã quấy rầy mọi người!"

Lương Thành Long không nói một lời, đứng lên, trong lòng nghĩ, tên Diêm Phi này khẳng định là có vấn đề, chỉ là hắn không tìm ra được vấn đề rốt cục là nằm ở chổ nào thôi?

Trương Dương và Lương Thành Long vừa đi ra đến cửa, chợt nghe thấy một tiếng ngã rầm phía sau, lập tức truyền đến tiếng kinh hô của Khổng Trân: "Tiểu Phi, con làm sao vậy?"

Trương Dương không xoay người lại, khóe môi hiện ra một nụ cười đắc ý.

Lương Thành Long xoay người lại nhìn, thấy Diêm Phi té ngửa trên mặt đất, tay chân co giựt liên tục, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, vẻ mặt có chút kinh khủng.

Diêm Quốc Đào thấy con trai như vậy, cũng sợ đến nổi sắc mặt thay đổi, hoảng sợ nói: "Tiểu Phi! Tiểu Phi!" Hai người muốn đỡ Diêm Phi dậy, chỉ là vóc dáng của Diêm Phi cao to như thế, bọn họ căn bản là không làm gì được.

Khổng Trân luống cuống, thét to: "Các người mau đến hỗ trợ!"

Lương Thành Long và Trương Dương nhìn nhau một cái, hai người đi qua, đỡ lấy Diêm Phi ngồi lên ghế sô pha.

Khổng Trân vội vàng gọi điện thoại.

Trương Dương nói: "Không kịp rồi, mau đưa đến bệnh viện đi!"

........................................

Lương Thành Long nói: "Tôi lái xe!"

Trương Dương nói: "Được, tôi đỡ hắn ra!" Diêm Phi thân cao đến một mét chín, thể trọng gần hai trăm cân, mà Trương đại quan nhân vẫn ôm lấy dễ dàng, tuy rằng Diêm Phi đang đau đớn, nhưng mà ý thức vẫn tỉnh táo, khi mà Trương Dương ôm hắn, đã nói một câu: "Ngoan! Nghe lời!" Rõ ràng là đã xem thấy thành con nít.

Cũng may bọn họ đi chiếc xe của Trương Dương đến, Diêm Phi to con như vậy nên để nằm ở ghế sau, vợ chồng Diêm Quốc Đào ngồi phía trước, Lương Thành Long lái xe, Trương Dương chủ động yêu cầu ngồi phía sau chăm sóc cho Diêm Phi.

Thật ra Diêm Phi bị như vậy cũng là do hắn làm, thừa dịp nắm tay vỗ vai khi nãy, Trương đại quan nhân đã ra tay với hắn rồi, cũng chẳng ai biết, chỉ cho rằng là Diêm Phi đột nhiên phát bệnh.

Trương Dương ngồi phía sau cùng Diêm Phi, có cơ hội này, hắn cười tủm tỉm nhìn Diêm Phi, ngón tay không chút lưu tình ấn lên huyệt đạo của Diêm Phi.

Vợ chồng Diêm Quốc Đào cũng lo lắng cho con trai, quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy Trương Dương vẫn ôm con của mình, bộ dạng quan tâm rất thân thiết, cả hai đều cảm động, đều cho rằng Trương Dương này thật sự không tồi, có lòng nhiệt tình.

Diêm Phi đau đến thấu tim, hai mắt nhìn Trương Dương, hắn cũng không phải là kẻ ngu, cũng đoán được là kẻ nham hiểm trước mắt này đã động tay chân với mình, Trương Dương dùng công phu truyền âm nói: "Diêm Phi, mày muốn bảo vệ cái mạng này thì thành thật nói cho tao biết, chiếc xe giấu ở đâu? Người có phải là do mày đụng không?"

Diêm Phi đau đến mức không thở nổi rồi, chỉ là tinh thần vẫn rất tỉnh táo, phải chịu đựng đau đớn như vậy, cũng may thân thể của hắn cường tráng, cố nén đau đớn, trợn to hai mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng: "Không ngờ mày cũng kiên cường như vậy, đáng tiếc là mày gặp phải tao, cho dù có cứng rắn cở nào cũng thành yếu đuối thôi"

Diêm Phi tuy rằng rất đau đớn, nhưng mà lại không nói ra được một câu nào hết, hắn cũng không cho rằng đây là bởi vì bị Trương Dương điểm huyệt câm, bên tai lại vang lên âm thanh của Trương Dương: "Nói cho tao biết, chiếc xe đó có phải là của mày không?"

Diêm Phi rốt cục đã không chịu được đau đớn, hắn gật đầu.

Trương Dương tiếp tục hỏi: "Người có phải là do mày đụng không?"

Diêm Phi lại lắc đầu, sắc mặt phát xanh lên, lúc này cuối cùng cũng đã đến được phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân, Lương Thành Long dừng xe lại, vợ chồng Diêm Quốc Đào vội vàng nhảy xuống xe.

Trương Dương vẫn bế Diêm Phi xuống xe như cũ, đặt lên xe đẩy, tiện thể giải huyệt câm cho Diêm Phi, Diêm Phi bị nghẹn cả buổi, lúc này được nói, hắn kêu lên thảm thiết: "Ai da, đau chết mất!"

Trương Dương thúc xe đẩy vào trong phòng cấp cứu, vợ chồng Diêm Quốc Đào đi theo, Khổng Trân gấp đến độ khóc ra nước mắt và muốn ngã xuống.

Diêm Phi nói: "Kêu... bọn họ... cút đi... bọn họ... muốn hại... hại con..."

Lương Thành Long đã nổi điên lên, mẹ kiếp, đưa thằng nhãi này đến bệnh viện mà nó lại nói vậy, trong lòng nghĩ bọn tao muốn cứu mày à? Hắn quay lại Trương Dương nói: "Trương Dương, chúng ta đi!"

Trương Dương cười nói: "Nếu đã đưa đến đây rồi, đợi thêm một lát nữa, nghe bác sĩ nói thế nào!"

Chỉ có Diêm Quốc Đào là cảm thấy ngượng ngùng, nếu như không có Lương Thành Long và Trương Dương hỗ trợ, bọn họ cũng không thể nào đưa con trai đến bệnh viện nhanh như vậy.

Đ đến phòng cấp cứu, bác sĩ chạy đến trước mặt Diêm Phi, đang chuẩn bị xem mạch cho hắn, thì Diêm Phi bỗng nhiên cong người thả một trái "bom khói" hôi rình ra, làm mọi người xung quanh phải nhíu mặt nhíu mũi. Trương Dương đã sớm có chuẩn bị, kéo Lương Thành Long vọt đến trước cửa sổ.

Nói cũng kỳ quái, Diêm Phi quăng trái bom ấy ra xong, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái, cái loại đau đớn khó nhịn khi nãy đã biến mất, tên nhóc này ngồi dậy nói: "Con không đau!"

"Không đau?" Vợ chồng Diêm Quốc Đào đồng thời kinh ngạc nói.

Diêm Phi gật đầu.

Bác sĩ nói: "Tôi thấy đây là ruột co quắp, chỉ là tính chất thôi, không có gì!"

Diêm Quốc Đào nói: "Để ổn thỏa, làm kiểm tra toàn diện đi!"

Vị bác sĩ kia thấy thái độ của bọn họ kiên quyết, gật đầu nói: "Để tôi đi làm giấy kiếm tra!"

Diêm Phi sờ tay sờ chân, cảm thấy thân thể của mình không có gì dị thưởng, ánh mắt rơi vào Trương Dương cách đó không xa, ánh mắt của hắn toát ra vẻ mê hoặc và oán độc, vừa rồi tuy hắn chịu đau đớn, nhưng mà lời nói của Trương Dương thì hắn cũng nghe rõ ràng. Diêm Phi nhận định rằng Trương Dương đã động tay chân với mình, cho nên hắn đi về hướng của Trương Dương.

Vợ chồng Diêm Quốc Đào thì cho rằng con trai muốn cảm ơn Trương Dương, dù sao thì cũng là Trương Dương ẩm hắn đi, sự cực khổ của Trương Dương bọn họ cũng thấy, bọn họ không biết rằng, Trương đại quan nhân chỉ đóng kịch ngoài mặt thôi, trên thực tế, Trương Dương chính là kẻ đã hại Diêm Phi thành bộ dạng thê thảm kia.

Diêm Phi đến trước mặt Trương Dương, căm tức nhìn Trương Dương nói: "Mày đã làm gì tao?"

Trương Dương cười tủm tỉm nhìn Diêm Phi, môi giật giật, nhưng không phát ra âm thanh, người khác không nghe được, chỉ là Diêm Phi lại nghe rất rõ ràng, Trương Dương dùng truyền âm công để nói với hắn: "Tên nhóc, chính là tao hại mày đấy, mày có thể làm gì được tao?"

Diêm Phi nghe thấy câu này, trong lòng phẫn nộ, hắn liền vung tay đánh Trương Dương một cái.

Trương Dương căn bản là không tránh né, chịu một đấm của hắn, tất cả mọi người ở đây đều nghe rất rõ một tiếng bốp khá to, một đấm của Diêm Phi cũng rất mạnh tay, Trương Dương vẫn cười tủm tỉm nhìn Trương Dương như người không sao cả: "Này Diêm Phi, lấy oán trả ân như vậy không đùa được đâu!"

Trương Dương không vội, nhưng Lương Thành Long lại nóng nảy, hắn tức giận nói: "Mày dựa vào cái gì mà đánh người?" Muốn xông lên lý luận với Diêm Phi, lại bị Trương Dương đưa tay ngăn cản, Trương Dương lại tiếp tục dùng truyền âm công để nói với Diêm Phi: "Với lực lượng của mày, ngay cả đàn bà cũng không bằng, có gan thì đánh tao thêm một cái nữa coi!"

Diêm Phi bình thường cũng không xúc động như vậy, chỉ là đau đớn dày vò hắn nửa ngày, cục tức này nói thế nào cũng nuốt không trôi, hắn cũng không biết, bây giờ lời của Trương Dương chỉ có một mình hắn nghe được, cho rằng tất cả mọi người đều nghe thấy, hắn giận dữ hét: "Mày dám mắng tao!" Tiến lại đấm thêm một cái vào bụng của Trương Dương.

Một người làm ra cả nhà chịu tội, bao gồm cả cha mẹ hắn, tất cả người ở đây chẳng ai nghe thấy Trương Dương mắng hắn cả, thậm chí ngay cả khi hắn đánh người, mà Trương Dương vẫn chỉ cười cười, không chỉ có bác sĩ y tá ở đây, mà cả vợ chồng Diêm Quốc Đào cũng không tin được, bọn họ xông lên ngăn cản con trai lại, Diêm Quốc Đào cả giận nói: "Tiểu Phi, con làm gì vậy?"

Trương Dương vẫn làm ra vẻ không sao cả, thở dài nói: "Bí thư trưởng Diêm, xem ra con trai của các ngài đã có hiểu lầm với tôi!"

Diêm Quốc Đào áy náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đều là do tôi quản giáo không nghiêm!"

Trương Dương nhìn Diêm Phi, nói: "Thằng oắt con! Nhớ kỹ cho tao, bố mày không tha cho mày đâu!" Đương nhiên hắn vẫn sử dụng truyền âm công.

Diêm Phi đỏ mặt gầm rú lên: "Mày mắng ai hả?"

Người mẹ từ trước đến giờ luôn yêu thương hắn cuối cùng cũng đã không nhịn được, nổi giận nói: "Tiểu Phi, không được vô lễ như vậy!" Lời nói của Trương Dương bà ta không nghe được, chỉ là lời nói của con trai thì lại nghe rất rõ ràng.

Lương Thành Long kéo tay Trương Dương nói: "Đi thôi, đừng ở lại đây chờ bị đánh nữa!"

Diêm Phi căm tức nhìn Trương Dương, bỗng nhiên cảm thấy hai tay ngứa, hắn cúi đầu nhìn, hai tay tựa hồ không có dị dạng gì, chỉ là không bao lâu sau, liền ngứa đến nổi hắn không chịu được, hai tay gãi lẫn nhau, càng làm cho hắn đau đớn chính là, cái cảm giác ngứa này đang mở rộng từ hai tay ra đến toàn thân, sau đó làm cho hắn ngứa không chịu nổi, lột áo thun ra mà gãi. Diêm Quốc Đào phát hiện ra con trai có chổ không đúng, thấy đôi tay của con trai đã đỏ rực lên, ngón tay gãi liên hồi, chỉ một lát sau liền bị trầy da. Diêm Quốc Đào thất kinh hô lên: "Bác sĩ! Bác sĩ!"

Diêm Phi vừa gãi vừa nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân tiếp tục dùng truyền âm công để nói với hắn: "Thằng oắt con, báo ứng của mày đến rồi, không sai, chính là tao hại mày!"

Diêm Phi nổi điên lên giống như cọp vậy, lao về hướng của Trương Dương, Diêm Quốc Đào và vợ muốn kéo hắn lại, chỉ là hai bọn họ làm sao có thể ngăn cản đứng con trai có thân thể cường tráng này chứ, Diêm Phi trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Trương Dương, vung tay đấm lên mặt của hắn.

Lần này thì Trương Dương đã không thể bình tĩnh được, cái đàn ông coi trọng nhất chính là khuôn mặt, cái mặt là cái không thể bị đánh, hắn đưa tay lên ngăn cản cánh tay của Diêm Phi, nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên ngực của Diêm Phi, Diêm Phi chỉ cảm thấy một cổ lực lượng truyền vào, lùi về sau vài bước, đặt mông ngồi lên xe đẩy. Nhưng mà nói cũng kỳ quái, Trương Dương đánh hắn một cái, đã làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Vợ chồng Diêm Quốc Đào xông lên giữ hắn lại, Diêm Quốc Đào nổi giận quát: "Đừng hồ đồ!"

Bác sĩ chạy đến, nhưng cũng phải bó tay trước bệnh trạng kỳ quái của Diêm Phi, Diêm Phi càng gãi càng mạnh tay, làm cho trên người đã bắt đầu chảy máu, hắn hét lớn: "Trương Dương, mày hại tao!"

Trương đại quan nhân làm vẻ mặt vô tội, hắn mở hai tay ra nói: "Tôi làm cái gì? Rõ ràng là cậu đánh tôi?"

Diêm Phi kêu lên: "Mày vũ nhục tao..." Chỉ là chưa nói xong, ông già của hắn đã cho hắn một cái bạt tai, cái tát tai của Diêm Quốc Đào rất là mạnh, đánh cho Diêm Phi ngơ ngác, nhưng mà cái tát vừa vào mặt, cảm giác ngứa trên người bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều.

Cái tát này của Diêm Quốc Đào cũng chỉ là làm ra vẻ mà thôi, ông ta cũng nhìn ra được hôm nay có chút kỳ quái, bệnh trạng của con trai khá là kỳ quái, lẽ nào Trương Dương thật sự đã động tay chân sao, chỉ là nãy giờ mình vẫn đang ở bên cạnh mà, không thấy Trương Dương làm cái gì cả, Diêm Quốc Đào liền cười áy náy với Trương Dương và Lương Thành Long: "Chuyện hôm nay đã làm cho hai vị chê cười, tiểu Phi không hiểu chuyện nên đã đắc tội, mong rằng hai vị có thể lượng thứ"

Trương Dương cười nói: "Bí thư trưởng Diêm đã khách khí rồi!"

Diêm Quốc Đào đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy con trai kêu lên: "Ba... van cầu ba..."

Diêm Quốc Đào xoay người lại, thấy con trai làm ra vẻ tội nghiệp nhìn mình: "Ba... van cầu ba đánh con thêm một cái tát!"

...............................................

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ai ngờ rằng Diêm Phi lại đột nhiên đưa ra một thỉnh cầu không thể tưởng tượng nổi này.

Lương Thành Long cũng không tin vào lổ tai của mình, hắn thấp giọng hỏi Trương Dương bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai? Trên đời này người bị coi thường rất nhiều, đại khái là người ta thích như vậy!"

Lương Thành Long hình như đã hiểu được, gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy, có rất nhiều người có khuynh hướng tự ngược!" Thấy thảm trạng của Diêm Phi, Lương Thành Long cũng đoán ra được là thằng nhãi này bị như vậy mười phần là có liên quan đến Trương Dương, chỉ là hắn không thấy Trương Dương đã ra tay lúc này thôi, Lương Thành Long bây giờ có chút luyến tiếc, vở kịch hay như vậy, bỏ lỡ đúng là đáng tiếc.

Diêm Quốc Đào thấy ánh mắt tội nghiệp của con trai, rốt cục vung tay lên, cho một cái tát, độ mạnh lần này rõ ràng là còn mạnh hơn lần trước.

Diêm Phi nói: "Ba... mạnh một chút!"

Diêm Quốc Đào từ lúc chào đời đến giờ cũng chưa gặp phải tình huống này, Khổng Trân thì rơi nước mắt nhìn con trai, nhìn đứa con trai yêu dấu của mình, thấy bộ dạng của con trai như vậy đúng là không đành lòng.

Diêm Quốc Đào không chịu được lời cầu xin đau khổ của con trai, rốt cục đã vung tay lên cho hắn một cái tát vào mồm, cái tát này đánh khá là kêu, Diêm Quốc Đào ra tay cũng rất nặng, Khổng Trân thấy hai má của con trai đã sưng đỏ lên, nước mắt rơi xuống liên tục.

Diêm Phi lại thấp giọng nói: "Thật thoải mái!"

Y tá xung quanh nghe được, liền xoay mặt cố nén cười, đều nghe nói là da ngứa muốn bị đánh, ngày hôm nay rốt cục đã gặp phải chuyện này.

Cảm giác ngứa trên thân thể của Diêm Phi đã bớt được một chút, chỉ là nhanh chóng hồi phục lại, hắn lại nói với ba: "Ba, đánh tiếp, đánh tiếp!"

Các nhân viên chăm sóc và chữa bệnh xung quanh đã bắt đầu thấy buồn cười, chỉ là đợi đến khi Diêm Quốc Đào bắt đầu đánh Diêm Phi liên tục thì chuyện này đã không thể đùa được, con mắt của Diêm Quốc Đào cũng đã đỏ lên, không biết là do tức giận hay là yêu thương, khi mà ông vung cánh tay lên một lần nữa, vợ ông đã nhanh chóng chụp lấy tay ông và nói: "Lão Diêm, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Đánh nữa thì con trai sẽ chết mất!" Bà quay sang bác sĩ nói: "Bác sĩ, cầu xin các người nghĩ biện pháp!"

Diêm Phi lại nghe thấy âm thanh của Trương Dương.

Trương Dương dùng truyền âm công lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, đem chuyện kia nói rõ cho tao, tao lập tức khôi phục lại bình thường cho mày!"

Diêm Phi không chịu nổi dằn vặt kéo dài này nữa, hắn lớn tiếng kêu lên: "Tha cho tao đi, tao nói, tất cả tao đều nói, xe đụng mẹ vợ của mày là xe của tao, nhưng mà... xe không phải là do tao lái... thật sự không phải... tao giao xe cho bạn gái CHung Vân Thu dùng... không ai ngờ lại xảy ra chuyện nào... tao... tao sai rồi... tao lập tức đến đội cảnh sát giao thông tự thú, tao bồi thường tất cả tổn thất..."

Khổng Trân choáng váng, khuôn mặt của Diêm Quốc Đào thì đỏ bừng lên vì tức giận, ông vung tay lên cho thêm một cái tát nữa, lần này thì không phải là giúp con trai bớt ngứa, mà là thật sự nổi giận.

Lương Thành Long chỉ vào mặt của Diêm Phi nói: "Thằng chó, mày có đạo đức hay không, có lương tâm hay không? Mày biết rõ chuyện này, vì sao không đứng ra? Con bạn gái của mày cũng là một súc sinh, đụng vào người ta rồi còn bỏ chạy? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?"

Trương Dương thở dài nói: "Quên đi, người ta đã thú tội rồi, giết người thì phải đền mạng, bí thư trưởng Diêm còn ở đây! Chúng ta ra ngoài đi!"

Hai người đi ra ngoài, Diêm Quốc Đào đi theo sát phía sau, gọi hai người lại.

Diêm Quốc Đào làm vẻ mặt áy náy nói:" Tiểu Lương, tiểu Trương, thật sự xin lỗi, chuyện này quả nhiên là có liên quan đến thằng con hư đốn của tôi!"

Trương Dương nói: "Chuyện đã làm rõ rồi thì tốt, trở về giao cho cảnh sát giao thông xử lý, chúng tôi cũng không dự định hỏi Diêm Phi nữa, bí thư trưởng Diêm, chúng tôi đi!"

Diêm Quốc Đào nghe thấy hắn nói vậy, nhất thời sốt ruột nói: "Tiểu Trương, đừng, đừng!"

Trương Dương cười nói: "Bí thư trưởng Diêm tìm tôi còn có việc sao?"

Diêm Quốc Đào nói: "Tôi sẽ tự mình đi đến chổ của hiệu trưởng Trang xin lỗi, chuyện của tiểu Phi tôi sẽ đốc xúc nó đi đến cơ quan điều tra nói rõ tình huống, nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm tương ứng" Lời nói của Diêm Quốc Đào trên thực tế cũng là đang bàn điều kiện, ông ta cũng phát hiện ra con trai hôm nay bị như vậy hẳn là có liên quan đến Trương Dương, con trai đánh Trương Dương hai cái xong, thì trên tay liền ngứa lên, phỏng chừng là Trương Dương động tay động chân.

Trương Dương nói: "Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, mong rằng Diêm Phi sau này có thể hiểu được khổ tâm của bí thư trưởng Diêm!"

Diêm Quốc Đào nói theo: "Trong thiên hạ có cha mẹ nhà ai mà không khổ cực chứ?"

Lương Thành Long nói: "Bí thư trưởng Diêm, chúng tôi cũng không phải là muốn gây chuyện, cũng không muốn bồi thường gì cả, nhưng thân làm con rể, mẹ vợ của tôi bị người ta đụng thì sao, cục tức này tôi nuốt không trôi được đâu!"

Với thân phận của Diêm Quốc Đào, nếu như không phải vì con trai, ông ta vô luận như thế nào cũng không cúi đầu trước hai tên nhóc này, Diêm Quốc Đào nói: "Chờ tiểu Phi khỏe hơn, tôi lập tức dẫn nó đến chổ hiệu trưởng Trang để xin lỗi, tiền thuốc men của hiệu trưởng Trang sẽ do nhà chúng tôi toàn bộ phụ trách!"

Trong lòng Lương Thành Long nói tôi còn thiếu tiền sao? Chỉ là dù sao hắn cũng muốn để lại một ân tình tốt cho Diêm Quốc Đào, hắn thở dài nói: "Chỉ cần mẹ vợ của tôi bình an là được!"

Trương Dương nói: "Bí thư trưởng Diêm, ngài trở lại chăm sóc cho Diêm Phi đi, chúng tôi đi trước!"

Diêm Quốc Đào nghe thấy hắn còn muốn đi, cũng không nói bóng nói gió nữa, mà thấp giọng nói: "Tiểu Trương, cậu có thể giúp tiểu Phi không?"

Trương Dương biết rồi mà cố hỏi: "Ý của bí thư trưởng Diêm là... kêu tôi hỗ trợ đánh hắn?"

Diêm Quốc Đào sửng sốt một chút, chỉ là dù sao ông cũng là người đã quen nhìn sóng gió, ông nhìn vào con mắt của Trương Dương nói: "Tiểu Trương, cậu giúp nó đi!"

Trương Dương gật đầu, xoay người đi vào trong phòng cấp cứu, Diêm Phi vẫn đang liều mạng mà gãi, hai tay của hắn đã đầy máu me, dáng dấp vô cùng thê thảm. Mẹ của hắn Khổng Trân thì ở bên cạnh mà khóc, bác sĩ đến lúc này vẫn chưa có biện pháp gì, chỉ là rút máu đi xét nghiệm thử thôi.

Trương Dương đi đến trước mặt Diêm Phi, cúi xuống nói: "Diêm Phi, vừa rồi cậu đánh tôi hai cái, tôi cũng trả lại cho cậu hai cái, sua này cậu tốt nhất là nên học cách làm người đi!" Nói xong, hắn vung tay lên nhẹ nhàng đánh vào ngực của Diêm Phi hai cái, sau đó cùng Lương Thành Long nghênh ngang rời đi.

Diêm Phi bị đánh trúng hai đấm, chỉ cảm thấy cảm giác ngứa trên cơ thể đã dần dần biến mất, hắn ngồi ngơ ngác ra một chổ, qua một hồi lâu sau mới có phản ứng, đứng dậy giận dữ hét: "Tao liều mạng với mày..."Muốn đuổi theo ra ngoài, thì bị ba quát một tiếng ở lại.

Diêm Quốc Đào căm tức nhìn con trai: "Mình gây chuyện, mình tự gánh chịu! Lưới trời tuy thưa nhưng mà khó lọt, cho dù con thoát được chế tài của pháp luật, thì cũng không chạy trốn khỏi khiển trách của lương tâm!"

Lúc chiếc xe tải da đi ra khỏi cửa bệnh viện, Lương Thành Long cười ngửa cười nghiên, hắn giơ ngón tay cái lên với Trương Dương: "Cao! Thật sự cao minh! Trương Dương, bây giờ tôi thật sự rất khâm phục cậu, cậu rốt cục đã dùng biện pháp gì mà khiến cho thằng nhóc ấy đem tất cả sự thật nói ra vậy?"

Trương Dương nói: "Chuyện này không liên quan đến tôi, cậu đừng có mà hỏi tôi!"

Lương Thành Long nói: "Đừng có giả bộ với tôi, cậu ra sao tôi còn không biết à?" Trương Dương không muốn nói, thì hắn cũng không tiếp tục hỏi, dừng lại một chút, thở dài nói: "Nhưng mà, như vậy thì chúng ta đã đắc tội với Diêm Quốc Đào rồi!"

Trương Dương nói: "Thì sao nào? Phạm sai lầm là con của ổng, chúng ta đòi lại công đạo, ông ta là một bí thư trưởng tỉnh ủy, nếu ngay cả một chút ý chí cũng không có, tôi thấy cái chức quan này cũng không cần dùng!"

Lương Thành Long nói: "Diêm Phi dù sao cũng là con của ổng, ai mà không có tâm tư chứ, hôm nay cậu làm cha con bọn họ như vậy, Diêm Quốc Đào không ghi hận cậu mới là lạ!" Hắn vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói: "Bạn thân, tôi xin lỗi cậu!"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là ra mặt cho cậu, tôi chỉ giúp hiệu trưởng Trang, cho dù không có mối quan hệ của cậu và Lâm Thanh Hồng, tôi cũng sẽ làm như vậy, Diêm Quốc Đào cho dù có lớn, thì cũng chỉ là một người hơn không kém, chuyện này hôm nay biểu hiện bên ngoài là ông ấy bị mất một chút mặt mũi, nhưng mà trên thực tế chúng ta lại giúp ông ta, nếu lần này Diêm Phi may mắn thoát tội, sau này không biết sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý cỡ nào!"

Lương Thành Long cũng gật đầu tràn đầy đồng cảm, hắn nhớ đến đám người Đinh Triệu Dũng vẫn còn ngồi đỡi tại Ngô Việt Nhân Gian, Lương Thành Long nói: "Trương Dương, qua chuyện hôm nay tôi mới hiểu được một chuyện"

"Chuyện gì?"

"Tình bạn chân chính cho dù có tiền cũng không thể nào mua được"

Trương Dương nói: "Tình cảm cũng thế, chuyện của cậu và Lâm Thanh Hồng tôi không muốn nói nhiều, cậu tự suy nghĩ đi!"

Lương Thành Long nói: "Tôi thật sự không thích hợp để đùa với tình cảm, về phương diện này, ngay cả một phần mười của cậu tôi cũng không bằng?"

"Chế nhạo tôi?"

"Nói thật đấy!"

Trương Dương thở dài: "Coi như tôi đã nhìn ra, trên đời này vẫn còn một kẻ lấy oán trả ơn!"

...............................

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Diêm Quốc Đào mang theo con trai đến, cầm quà đi thăm Trang Hiểu Được, Trương Dương và Lương Thành Long cũng không đem chuyện này nói ra, lo lắng cho thân phận của Diêm Quốc Đào, bọn họ muốn cho đối phương một chút mặt mũi, đương nhiên đây chủ yếu là suy nghĩ của Lương Thành Long.

Lâm Thanh Hồng nghe nói Diêm Phi là kẻ đã gây ra vụ tai nạn, thái độ liền trở nên kích động, không khỏi nói vài lời không dễ nghe, ngược lại chi có Trang Hiểu Đường là có biểu hiện khá là rộng lượng, Trang Hiểu Đường nói: "Người thanh niên mà! Sao không phạm vào sai lầm được? Con trẻ thôi, phạm sai lầm biết sửa sai là tốt, hơn nữa người gây họa không phải là cậu, cậu có thể đến đây xin lỗi tôi, cũng đã chứng minh được ý tốt của cậu rồi!"

Diêm Quốc Đào nói: "Hiệu trưởng Trang, cũng là do chúng tôi bình thường không dạy dỗ con trẻ, cho nên mới làm cho bà chịu khổ!"

Diêm Phi từ đầu đến cuối đều cúi đầu xuống, trong khoảng thời gian này hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mất một hồi lâu sau mới nói được một câu: "Hiệu trưởng Trang, xin lỗi..."

Trang Hiểu Đường cười cười, bà nói chuyện một hồi cũng mệt mỏi rồi, Lâm Thanh Hồng nói: "Xin lỗi, mẹ của tôi cần nghỉ ngơi!"

Diêm Quốc Đào cũng không tức giận vì lệnh đuổi khách của Lâm Thanh Hồng, ông đứng dậy nói: "Chúng tôi cũng nên đi rồi, hiệu trưởng Trang, bà nghỉ ngơi thật tốt, sau này chúng tôi còn trở lại thăm bà"

Trang Hiểu Đường nói: "Thanh Hồng, con tiễn bí thư trưởng Tống ra nha!"

Diêm Quốc Đào nói: "Không cần, để cô ấy ở lại chăm sóc cho bà!"

Lâm Thanh Hồng chỉ là đứng dậy, cũng không có bất kỳ ý định hoạt động tay chân nào hết: "Bí thư trưởng Diêm đi tốt!"

Cha con Diêm Quốc Đào đi không bao lâu, Lương Thành Long đã tới, ngày hôm nay hắn đã đặc biệt cạo râu, cả người cũng đầy tinh thần phấn chấn, cẩn thận, còn có thể ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt, đương nhiên là không phải cái loại mà đàn bà dùng rồi, mà là của đàn ông chuyên dụng.

Lâm Thanh Hồng thấy hắn cũng cố gắng cười một cái, Lương Thành Long đem canh bổ xương do tận tay mình náu đặt lên đầu giường: "Mẹ, con nấu canh bổ xương cho mẹ, mẹ nếm thử đi!"

Trang Hiểu Đường nói: "Đứa nhỏ này thật cũng có tình!"

Lương Thành Long đưa tay múc cho Trang Hiểu Đường một hén, Lâm Thanh Hồng tiếp lấy, đút cho mẹ uống.

Trang Hiểu Đường vừa uống vừa khen: "Thơm quá, không ngờ tay nghề của con lại tốt như vậy!"

Lương Thành Long nói: "Từ nhỏ con đã học làm cơm rồi, nếu như mẹ thích, sau này bình thường con sẽ nấu canh cho mẹ, con nghĩ rồi, chờ sau khi mẹ ổn định, thì cứ đến nhà của bọn con, săn sóc đặc biệt để con liên hệ, bệnh viện tuy rằng tốt, nhưng dù sao cũng không thoải mái như ở nhà, như vậy mới giúp cho bệnh tình khôi phục lại nhanh hơn!"

Trang Hiểu Đường thấy Lương Thành Long lo lắng chu đáo như vậy, trên mặt cũng xuất hiện một nụ cười.

Lương Thành Long đợi khi Trang Hiểu Đường ăn xong, mới đứng dậy nói: "Mẹ, con không làm phiền mẹ nghỉ ngơi, quay về công ty!"

Trang Hiểu Đường nói: "Nếu trong công ty có nhiều việc thì cứ đi, bên người mẹ cũng có nhiều người chăm sóc rồi, không sao đâu!"

Lâm Thanh Hồng nói: "Mẹ, anh ấy có tâm thì cứ để anh ấy hiếu kính!"

Hai người ở trước mặt Trang Hiểu Đường biểu hiện ra vẻ thân mật tốt lắm, chỉ là vừa ra khỏi cửa sắc mặt của Lâm Thanh Hồng nhất thời lạnh xuống, cô ta chất vấn: "Ai cho anh tự ý chủ trương đưa mẹ tôi trở về nhà hả?" Cái này có ý nghĩa là hai người phải tiếp tục diễn trò vô kỳ hạn, Lâm Thanh Hồng vừa nghĩ đến chuyện này liền không khỏi đau đầu.

Lương Thành Long nói: "Đưa mẹ trở về, chúng ta cũng tiện chăm sóc!"

Lâm Thanh Hồng cả giận nói: "Ai chúng ta với anh? Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, anh là anh tôi là tôi, anh đã sớm ký tên lên đơn ly hôn rồi, kéo dài như vậy cũng không có bất luận ý nghĩa gì"

Lương Thành Long nói: "Chuyện này về sau chúng ta hãy nói?"

Lâm Thanh Hồng nói: "Lương Thành Long, tôi biết hai ngày nay anh đã làm không ít chuyện, chỉ là những chuyện đã xảy ra không cách nào xóa đi được, giống như là vết mực không thể lau được, tôi không phải là không cho anh cơ hội, lần này tôi đã hoàn toàn hết hy vọng rồi, chờ khi mẹ tôi khỏi lại, tôi sẽ thẳng thắn với mẹ!"

Lương Thành Long thở dài, thấp giọng nói: "Em trước tiên cứ chăm sóc mẹ của anh tốt đi đã!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv